Sói Vương Bất Bại

Chương 274




Con hổ vằn đen dài khoảng chừng năm mét!

Nó nặng đến ngàn cân!

Lúc này, con hổ to lớn đó nhảy lên một cái, độ cao ấy phải hơn mười mét và khi ở giữa không trung thì nó đã vẽ ra một vòng cung rất lớn. Sau đó, con hổ kia bắt đầu nhe răng nanh ra, nó gầm gừ vài tiếng rồi bắt đầu giơ hai chân trước lên với bộ mỏng sắc nhọn mà lao thẳng về phía chiếc xe Mercedes-Benz của Tô Nhất Thiên!

Giống như là núi Thái Sơn đè đầu vậy!

Đủ để đè chiếc xe Mercedes-Benz kia dẹp lép! Ép chiếc xe của anh thành một cái đĩa!

Nếu đổi lại là người bình thường, đối mặt với tình cảnh như thế này, thì e rằng người đó đã nhanh chóng bị dọa sợ đến mức tè ra quần rồi!

Mà Tô Nhất Thiên!

Thì chỉ hờ hững mà liếc mắt nhìn thoáng qua, anh không kìm được mà hừ trong lòng: Ông nội mày!

Vì để đề phòng việc đám người của Đoàn Anh Tú chạy trốn, nên anh mới không có ra tay giết chết mấy cái tên khốn kiếp kia cùng với ba con hổ chết tiệt này trước. Mà bây giờ cái đám này lại gây ồn ào, giẫm lên mặt mũi của anh như thế?

Muốn tự mình tìm đến cái chết sao?

Vù!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thì đột nhiên Tô Nhất Thiên lấy chân giẫm mạnh vào chân ga, chiếc xe Mercedes-Benz giống như một mũi tên nhọn mà lao thẳng đi, suýt chút nữa là móng của con hổ vằn đen kia đã xẹt qua xe anh rồi!

Khó khăn lắm mới tránh khỏi đó!

Tránh đi vậy!

Tô Nhất Thiên đè nén cơn tức giận ở trong lòng xuống, anh quyết định không phản kích lại!

Là bởi vì!

Ngay khi con hổ vắn đen hung dữ kia vo tới chỗ anh một phát, thì Tô Nhất Thiên đã chú ý thấy một đoàn xe đang lao thắng đen chỗ anh từ phía cuối đường cao tốc!

Trong đó có một chiếc

Chính xác là chiếc xe mà Tô Nhất Thiên đã tặng cho Tô Tử Lam trước đây, Bentley Mulsanne!

Đoàn Anh Tú và Tô Tử Lam đã tới rồi!

Thế nên!

Tô Nhất Thiên mới nhẫn nhịn!

Gào!

Con hổ vằn đen kia nhảy lên và đáp móng xuống đất, nó nặng đến nỗi khiến cho con đường nhựa cứng cáp xuất hiện hai cái hố lớn. Lúc này, nó quay đầu mà liếc nhìn về phía đuôi chiếc xe Mercedes-Benz, và thể là nó lại bắt đầu rống lên một cách giận dữ!

Theo bản năng, nó muốn tiếp tục tấn công anh!

Ngay cả tên hổ tướng đang ngồi trên lưng con hổ kia cũng cảm thấy sửng sốt. Tất nhiên là tên đó không ngờ rằng Tô Nhất Thiên thế

mà lại có thể thoát khỏi móng vuốt của con hổ văn đen!

"Khá lắm thắng kia!"

"Chạy còn nhanh hơn con thỏ nữa!”

Cho đến tận lúc này, tên hổ tướng kia vẫn chưa hề nảy sinh cảm giác hoài nghi về thân phận của Tô Nhất Thiên. Trách là chỉ trách thực lực hiện tại của Tô Nhất Thiên cao hơn tên đó một cảnh giới lớn, nên tên ấy hoàn toàn không thể cảm nhận được hơi thở của Tô Nhất Thiên!

Dĩ nhiên!

Tên ấy lại càng không ngờ người ngồi bên trong chiếc xe Mercedes-Benz kia, vậy mà lại là một cường giả bậc Minh Cảnh!

"Đủ rồi!"

Hai gã hố tướng còn lại cũng đã chú ý thấy đoàn xe đang lao nhanh đến chỗ bọn họ, một người trong số ba người đó đã lớn tiếng mång dừng lại: "Mục tiêu đã xuất hiện!"

Chính sự quan trọng hơn!”

Hiển nhiên là!

Bọn họ cũng không muốn gây ra động tĩnh gì quá lớn, vì họ lo điều này sẽ dọa cho đám người của Đoàn Anh Tú bỏ chay!

"Con mẹ nó, xem như mày mạng lớn!"

"Có gan thì đừng chạy!"

Mặc dù tên hổ tướng kia có chút không cam lòng, nhưng tên đó cũng không dám hỏng đại sự, chỉ đành mở miệng mắng chửi anh vài câu, rồi quay đầu hổ lại mà quay lại chỗ của hai gã hổ tướng kia!

Nhưng mà! Khi tên đó vừa quay về chỗ cũ, thì trong lúc ấy Tô Nhất Thiên cũng

đã dừng xe lại!

Anh dừng chiếc xe Mercedes-Benz ở ngay ven đường!

20 mét!

Khoảng cách giữa anh với ba tên hổ tướng kia giống hệt như khoảng cách ban đầu, bọn họ chỉ cách nhau có 20 mét ngắn ngủn!

Nhìn thế nào đi nữa!

Thì cũng giống như là anh đang cố tình khiêu khích tên ấy!

Dường như anh đang nói: Tới đây, đánh tôi đi này, con mẹ nó, anh mau tới đây đánh tôi đi, ông đây là có lá gan đấy, không thèm chạy nhé!

Cho cái thứ khốn kiếp như anh tức chết!

Lêu lêu lêu...

"Con mẹ mày!”

Thấy được cảnh tượng này, tên hổ tướng kia lập tức nổi trận lôi đình, ám kình cháy trong cơ thể của tên ấy như bùng nổ, sát ý cũng theo đó mà dấy lên mãnh liệt đến nỗi không gì có thể sánh bằng!

Gào gào gào!

Đừng nói là tên ấy, ngay cả con hổ văn đen mà gã đang ngôi lên cũng đã xù lông lên!

Thầy vậy thì hai gã hổ tướng còn lại liếc mắt nhìn nhau, cả hai khẽ nhíu mày một cái, họ mơ hồ ý thức được có gì đó không đúng lắm, lúc này họ hạ thấp giọng xuống nói: "Chiếc xe đó có hơi kỳ lạ!”

"Một lát nữa!”

"Hãy bắt lấy Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, bắt cả người bên trong đó tới đây nữa!”

“Này hổ!”

Bởi vì chênh lệch cảnh giới, dù bọn họ không cảm nhận được hơi thở của Tô Nhất Thiên, cũng không biết rõ thực lực của Tô Nhất Thiên ra sao, nhưng họ có thể thấy rõ là ở bên trong chiếc xe Mercedes-Benz kia chỉ có một người thôi!

Thế cho nên

Bọn họ hoàn toàn không để Tô Nhất Thiên vào mắt!

Ba chọi một!

Bọn họ chẳng sợ gì cả!

“Được!”

Tên hổ tướng kia gật đầu một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây phải tự tay lột da của mày ra, rút gân mày, cắt đầu chó của mày ra để làm quả bóng đá!”

Đang nói chuyện! Thì đoàn xe ở phía đối diện đã chậm rãi giảm tốc độ xuống, từ trên đường cao tốc queo xuống dưới!

Tổng cộng có năm chiếc xe

Nhóm của Đoàn Anh Tú gồm năm người, đi trên hai chiếc xe, còn nhóm người của Tô Tử Lam thì có mười người, đi trên ba chiếc xe!

Cót két!

Thấy ba tên hổ tướng lớn đang cưỡi trên ba con hổ vằn đen chặn đường lại, thì đám người Đoàn Anh Tú ở trên xe đều cảm thấy hoảng hốt và lo sợ bọn họ ý thức được chuyện đại sự này có chút không ổn rồi!

Này là muốn...

Cướp người sao?

Đoàn Anh Tú thừa biết dự định của Đế Hạo, vá lại anh ta cũng không tính giao Tô Tử Lam và Tô An Nhiên lại cho Hoắc Mãng, mà là anh ta muốn chiếm làm của riêng!

"Xuống xe mau!”

Lúc này, tên hổ tướng khi nãy đã tấn công Tô Nhất Thiên giận dữ

mà rống lên một tiếng!

Như tiếng sét đánh!

Sắc mặt đầy vẻ sốt ruột

Nghe vậy thì cửa xe mở ra, cả Đoàn Anh Tú và bốn ông già bậc ám cảnh viên mãn lão đều đã bước từ trên xe xuống. Khi ấy, Đoàn Anh

Tú hít vào sâu một hơi, đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, anh ta cố gắng kiên nhẫn mà mở miệng hỏi: "Các vị.."

"Là đang có ý gì?”

Anh ta biết rõ!

Nhưng vẫn cố hỏi!

Xét về mặt số người mà nói, sau lưng của Đoàn Anh Tú thì có bốn ông già bậc ám cảnh viên mãn, bọn họ chiếm ưu thể, nhưng mà ba tên hổ tướng lớn dưới quyền của Hoắc Mãng kia đều là những người dũng mãnh và giỏi giao chiến. Hơn nữa, có được sự trợ giúp của ba Con hổ vẫn đen kia thì nếu có xảy ra xung đột, dù cho bọn họ có lấy năm chọi ba, thì cũng hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng!

Có lẽ!

Bọn họ sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây!

Rầm cộp cộp...

Đi cùng với tiếng mở cửa xe là tiếng bước chân lộn xộn, đám người Sói cũng bắt đầu đồng loạt bước xuống xe, cả tám người nhanh chóng đứng tạo thành một nửa vòng tròn để bảo vệ chiếc Bentley Mulsanne ở đằng sau - chiếc xe mà Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ngồi ở bên trong! Bọn họ mang theo vẻ cảnh giác mà nhìn chằm chằm về phía ba tên hổ tướng lớn kia!

Bọn họ không biết mối quan hệ giữa đám người Đoàn Anh Tú và ba tên hổ tướng lớn kia ra sao, nhưng mà bảo vệ Tô Tử Lam và Tô An Nhiên là ưu tiên hàng đầu của bọn họ. Người nào muốn động tới hai mẹ con cô thì đều phải bước qua xác của tám người bọn họ!

"Mang người!”

"Giao ra đây!"

Tên hổ tướng kia giơ tay lên, dùng cây đinh ba mà tên ấy đang cầm trong tay, chĩa mũi nhọn về phía chiếc xe Bentley Mulsanne - nơi mà Tô Tử Lam và Tô An Nhiên đang ngồi ở bên trong. Lúc này, tên ấy hừ một tiếng và lạnh lùng nói: “Tụi bây có thể cút!”

Giọng nói của tên ấy mạnh mẽ, còn toát ra khí thế bức người!

Hoàn toàn không có chỗ cho việc mặc cả, giống như lời mà tên ấy nói chính là mệnh lệnh vậy!

Không cho nghi ngờ!

Lại càng không cho lên tiếng phản bác!

"Chuyện này.”

Thấy vậy thì khóe miệng của Đoàn Anh Tú co quắp dữ dội mấy cái, sắc mặt của anh ta trông khó coi như là vừa mới ăn cứt vậy, sau đó anh ta mở miệng nói: "Cô Tô chính là khách quý mà Thái Tử điện hạ đã có lòng mời đến

"Hơn nữa.”

"Hôm trước, Thái Tử điện hạ đã có hẹn với ngài Vua Thú, sau khi đón cô Tô trở về thì Thái Tử điện hạ sẽ phụ trách tiếp đãi cô ấy. Vào ngày lễ kết hôn của ngài Vua Thú và quận chúa điện hạ, thì do ngài Vua Thú.”

Không còn cách nào khác!

Trong trường hợp này, Đoàn Anh Tú cũng chỉ có thể lấy danh Đế

Hạo ra mà áp thể trận!

Nhưng mà!

Không đợi đến lúc Đoàn Anh Tú nói hết lời, thì tên hổ tướng kia đã

lập tức ngắt lời anh ta: "Ngậm cái miệng chó của mày lại!”

"Hẹn cái con khi!"

"Tao khinh!"

"Ngay cả ngài Vua Thú mà mày cũng dám tính toán, gan chó của

tụi bây cũng lớn đẩy!"

Vừa dứt lời!

Tên hổ tướng kia bắt đầu di chuyển cổ tay, chia thẳng mũi nhọn của cây đinh ba về phía của Đoàn Anh Tú và lạnh lùng nói với anh ta: "Ông đây đểm từ một đến ba!”

"Một là cút!”

“Hai là chết!”

Thân là hổ tướng dưới quyền của Hoắc Mãng, cả ba người bọn họ cũng giống như Hoắc Mãng vậy, giết người như ngóe. Từ trước đến nay, bọn họ đều coi mạng người như cỏ rác, cho dù đám người của Đoàn Anh Tú có là thân cận của Đế Hạo, thì ở trong mắt của bọn họ mà nói cũng chẳng khác gì là con heo và con chó!

Không nghe lời!

Thì có thể tùy ý giết chết!

Đối mặt với sự hung tàn của ba tên hổ tướng lớn, không chỉ có Đoàn Anh Tú, mà cả bốn ông già cấp bậc ám cảnh viên mãn đứng đăng sau Đoàn Anh Tú cũng đồng loạt cảm thấy run sợ trong lòng!

Một người là Hoắc Mãng, một người là Đế Hạo!

Trước là chó sói sau là hổ!

Muốn tiến không được mà lùi cũng không xong!

Cả hai người bọn họ, ai cũng không thể chọc nổi! "Ba!"

Ngay khi bọn họ bắt đầu do dự thì tên hổ tướng kia đã bắt đầu đếm ngược!

Ngay đúng lúc này!

Ở bên trong chiếc xe Bentley Mulsanne!

Tô Tử Lam đang ngồi ở vị trí ghế phụ, xuyên qua tấm kính chắn gió, cô có thể nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra ở bên ngoài. Còn Tô An Nhiên thì bị cô ôm chặt lấy ở trong lòng ngực, nhưng mà, dù sao thì Tô An Nhiên vẫn còn nhỏ nên cô bé cũng không biết bản thân cô bé đang ở trong tình huống gì!

Khi thấy ba con hổ vằn đen oai phong lẫm liệt ở đăng kia thì Tô An Nhiên còn tỏ ra đầy thích thú mà hỏi cô: "Mẹ, mấy người bọn họ cũng là bạn của bố sao?"

"Những con hổ kia thật là to lớn!"

"Con cũng muốn cưỡi nữa!"

Nghe cô bé nói vậy!

Tô Tử Lam chớp mắt thật mạnh, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Khi này, cô quay đầu nhìn về phía Sói Ảnh đang đứng ở ngoài cửa kính xe và cất tiếng hỏi: "Bọn họ vừa nói đến ngài Vua Thủ.."

"Là ai?"

"Không phải là người có mặt trong cái video kia, người đã đánh nhau Tô Nhất Thiên sao?"

Tô Tử Lam rất thông minh, suy nghĩ của cô cũng rất nhạy bén, khoảnh khắc đầu tiên khi cô nhìn thấy ba tên hổ tướng lớn và ba con hổ vẫn đen kia, thì cô lập tức nhớ đến đoạn video mà Đoàn Anh Tú đã cho cô xem qua khi nãy!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Dáng dấp và tính cách của ba người đứng trước mặt cô thật sự

rất giống với Hoắc Mãng!

Hơn nữa!

Hoắc Mãng có nuôi một con mãng xà đen bên người, mà mỗi người bọn họ đều cưỡi một con hổ vằn đen, và với những con thú dữ mạnh mẽ hiểm thấy này, tuyệt đối không phải người nào cũng đều có thể thích thì nuôi được!

Vì vậy nên!

Theo bản năng, Tô Tử Lam cảm thấy có lẽ là họ là đồng bọn của

Hoắc Mãng!

"Không tồi!”

Nghe đến đây, sắc mặt của Sói Ảnh trở nên nghiêm trọng vô cùng, anh ta gật đầu nói: "Trên đường đi tới đây, tôi cũng đã tìm người xác minh, và người ở trong đoạn video kia chính là Hoắc Mãng, hay được gọi là Vua Thú Nam Cương!"

"Cũng nối tiếng ngang với thủ lĩnh!”

"Vua Sói Bắc Cảnh, Vua Thú Nam Cương, một người nam và một người bắc, cả hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ có sức mạnh rất lớn!"

"Còn mấy người này...

"Chắc hần là ba trong tám hổ tướng dưới quyền của Hoắc Mãng!”

Trước đây, dĩ nhiên là Sói Ảnh có nghe qua danh tiếng của Vua

Thú Nam Cương, chỉ là chưa từng gặp qua thôi. Ngay cả Tô Nhất Thiên cũng thế, sau khi anh vào kinh thành và sống ở tòa Tuyên Đức, thì anh mới gặp Hoắc Mãng lần đầu!

Hoắc Mãng?

Vua Thú Nam Cương sao?

Sắc mặt của Tô Tử Lam vốn đã trông tiều tụy, nay lại càng trở nên

nhợt nhạt hơn vài phần!

"Chị dâu Sói!”

Sói Ảnh tiếp tục nói: "Dù có là năm người của Đoàn Anh Tú, hay là tám người chúng tôi đi nữa, thì e rằng tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của ba tên hổ tướng này!”

"Thế nên.."

"Chị ngôi vào vị trí tay lái bên kia đi, khi có thể thì chị hãy đưa bé An Nhiên rời khỏi đây!”

"Chúng tôi sẽ phụ trách cản bọn họ lại ở phía sau và câu giờ cho chị!”

Bây giờ muốn chạy!

Đã không kịp nữa rồi!

Chỉ có thể là đám người của Sói Ảnh ở lại, mà liều chết ngăn cản ba tên hổ tướng lớn kia lại, thì may ra Tô Tử Lam và Tô An Nhiên mới có con đường sống!

"Tôi."

Tô Tử Lam liền phản ứng theo bản năng, cô không muốn như thế!

Nhưng mà!

Không đợi cô lên tiếng từ chối thì Đoàn Anh Tú đã hạ thấp giọng xuống mà nói: “Được! Chúng tôi đi!”

"Hai mẹ con họ giao lại cho các vị!”

"Còn về bên Thái Tử điện hạ!”

"Thì sau này, mong ngài Vua thú đích thân ra mặt mà đưa ra một

lời giải thích thỏa đáng với điện hạ!”

Vừa nói xong!

Anh ta lập tức xoay người và bước lên xe!

Hiển nhiên là!

Sau một vài phút ngắn ngủi để cân nhắc tình huống này, thì đám người của Đoàn Anh Tú đã chọn cách thỏa hiệp!

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!

"Xem như tụi bây thức thời!"

Nghe anh ta nói vậy, tên hổ tướng kia hừ một tiếng, sau đó hai chân tên ấy khẽ kẹp lại, con hổ vằn đen ở dưới thân cũng lập tức bước đi, nó bước tới chỗ chiếc xe Bentley Mulsanne của Tô Tử Lam!

"Chị dâu Sói!"

"Đi mau!"

Đến đây, khuôn mặt của đám người Sói Ảnh lập tức biến sắc, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng cái đám của Đoàn Anh Tú khốn kiếp kia, vậy mà lại chẳng hề có ý định phản kháng, cứ thế mà bán đứng bọn họ!

Vù!

Ngay khi đám người Đoàn Anh Tú vừa mở cửa xe ra và chuẩn bị bước lên xe! Thì tên hổ tướng cưỡi trên con hổ vằn đen kia đã từng bước ép sát bọn họ lại! Mà đám người của Sói Ảnh đã bày sẵn thể trận để đón quân địch, bọn họ định liều chết mà đánh với kẻ địch một trận!

Dưới tình huống mà tất cả mọi người đều đang mất cảnh giác! Thì đột nhiên có biến khác thường xảy ra! Một tiếng vút sắc nhọn không hề có dấu hiệu báo trước, đến từ phía sau và lao tới phía ba tên hổ tướng, nó giống như là tiếng sét san bằng mặt đất vậy, rồi nó bất chợt nổ tung!

Lúc này, tất cả mọi người đều bị giật mình!

Trong phút chốc!

Bọn họ đều đồng loạt trợn to mắt lên! Tóc gáy cũng đã dựng đứng thẳng lên hết!

Theo bản năng, thì tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại mà nhìn về phía phát ra âm thanh đó!

Nhưng mà!

Bọn họ hoàn toàn không có cơ hội và thời gian để phản ứng lại,

nhất là tên hổ tướng và con hổ vằn đen đang tiến về phía chiếc xe Bentley Mulsanne kia, một người một hổ, cả hai đều chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh đến thấu xương tấn công từ phía đằng sau lưng họ!

Ngay sau đó...

Khí lạnh tràn vào cơ thể, giống như có một con dao thép không gì có thể cản nổi mà găm vào cơ thể đang sống sờ sờ của bọn họ. Phần cơ thể phía trên, từ đầu đến chân, nó lập tức cắt đứt da thịt của họ, cắt đứt máu thịt họ, cắt đứt cả mạch gân của họ và róc xương bọn họ!

Cái cảm giác này, thật sự không một lời nào có thể diễn tả được!

Đau đớn muốn chết đi!

A!

Gào!

Lúc này, tên hổ tướng và con hổ văn đen kia đều đồng thanh la lên một tiếng nghe hết sức bi thảm và đau đớn, khiến tất cả mọi người xung quanh vừa nghe xong đã không nhịn được mà cảm thấy kinh hồn bạt vía!

Ngay giây sau đó!

Phích!

Một người một hổ, mũi miệng đổ máu, cả hai đều mất mạng ngay tại chỗ mà chợt ngã quy xuống mặt đường nhựa!

Nhanh!

Quả nhanh!

Tất cả những điều này thật sự diễn ra quá đột ngột và quá nhanh chóng!

Nhanh đến nỗi không có người nào kịp phản ứng!

Chẳng ai có thể biết được rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!

Chỉ trong chớp mắt!

Đã trở nên ngây người! Một phút trước vẫn còn oai phong lám liệt, tên kia hổ tướng và con hổ văn đen còn tỏa sát khí bừng bừng, con mẹ nó, phút sau thì cả hai đã chết đến nỗi không thể nào tệ hơn!

Nói tới đây thì cũng kỳ quái, người đầu tiên có phản ứng kinh ngạc và hoảng hốt thế mà lại là Tô An Nhiên - cô bé đang ngồi ở trong xe và

bị Tô Tử Lam ôm chặt vào trong lòng ngực!

Một tiếng "Bổ" này của cô bé đã khiến cho lòng của ai nấy cũng đều run lên mãnh liệt!

"Mẹ, mẹ mau nhìn kia!"

"Mẹ mau nhìn xem!"

“Là bố"

Lúc này, Tô An Nhiên tỏ ra cực kỳ phấn khích, cô bé kích động mà

chui ra khỏi lòng ngực của Tô Tử Lam, rồi bắt đầu khoa tay múa chân. Thông qua kính chắn gió nhìn ra, có thể thấy cách đó không xa có một bóng người đứng trước chiếc xe Mercedes-Benz!

Tất cả mọi người!

Đều không hẹn mà nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ tới của Tô An Nhiên và nhìn về phía bóng dáng ấy!

Không phải là Tô Nhất Thiên, thì còn có thể là ai nữa?

Tô Nhất Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên tay anh còn đang

cầm một cây Đồ Sói Báo Đao, vẫn giữ nguyên tư thế công kích ấy. Lúc này, anh ngẩng đầu lên mà nhìn về phía Tô An Nhiên đang ngồi ở trong xe Tô Tử Lam từ đăng xa. Sau đó, môi của anh khẽ cong lên, trên mặt anh giờ đây để lộ ra một nụ cười xán lạn vô cùng!

Anh la lên: “Bà xã ơi!"

"Con gái cục cưng!”

"Là anh, anh tới đón hai người!"

Cùng với nụ cười xán lạn ấy ở trên mặt, thì khi này giọng nói của Tô Nhất Thiên cũng hết sức dịu dàng, trông anh hệt như một người chồng nhớ nhung vợ và một người cha hết mực yêu thương con gái!

Đúng thật là không thể nhìn ra anh!

Là anh!

Người đang cầm trên tay cây Đồ Sói Bảo Đao sáng lấp lánh, vừa mới giết chết một người và một con hổ dữ!

"Chồng!"

Thấy được anh, cả người của Tô Tử Lam dường như bị hóa đá vậy, cô hoàn toàn cứng đờ tại chỗ!

Sững sờ ra đó!

Nước mắt! Cứ thế mà tuôn trào ra nơi khóe mi, thấm ướt đôi gò má xinh đẹp lại tiều tụy và nhợt nhạt của cô.

Tô Nhất Thiên vẫn còn sống!

Không chỉ còn sống!

Mà anh còn bình an vô sự!

Không hề bị thương chút nào!

Chuyện này đối với Tô Tử Lam mà nói, thật sự là một tin quá tốt

Đối với đám người Sói Ảnh mà nói!

Bọn họ cũng không khác gì cô!

"Thủ lĩnh!"

"Thủ lĩnh!"

“Thủ lĩnh!"

Từng tiếng kêu gào của người đàn ông vang lên, thấp thoáng mang theo tia nghẹn ngào không thể kìm nén được!

Ngàn lời muốn nói!

Đều không thể thành lời!

Trái ngược với bọn họ!

Hai gã hổ tướng còn lại và đám người của Đoàn Anh Tú vừa mới đặt được nửa bàn chân vào trong xe, thì lại giống như sét đánh giữa trời quang vậy. Tất cả đều bị màn xuất hiện đột ngột của Tô Nhất

Thiên làm cho kinh hồn bạt vía!

Hai chân cũng vì một nhát dao quái lạ và khó lường khi nãy mà trở nên mềm nhũn ra!

Trán thì chảy đầy mồ hôi!

Lạnh cả sống lưng!

"Cậu!"

"Cậu cậu cậu.”

Đầu lưỡi cứ như bị thắt lại, ngay cả một câu cũng không thể nói rõ được!

"Thế nào?"

Lúc này, khi Tô Nhất Thiên vừa dời ánh mắt từ hai người Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, đến phía của hai gã hổ tướng và đám người Đoàn Anh Tú, thì lập tức ánh mắt ấy đã trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh hừ một tiếng và nói: “Không nhận ra tôi sớm như vậy sao?"

"Tôi họ Tiêu, tên Tô Nhất Thiên!"

"Người mà các người bắt chính là vợ của tôi và con gái của tôi!”

Vừa dứt lời!

Tô Nhất Thiên nhấc bước chân lên, anh cầm theo Đồ Sói Bảo Đạo

rồi! mà chậm rãi đi tới chỗ của bọn họ!

Vừa đi, anh vừa nói chuyện với họ: "Không phải vừa rồi các người còn nói, muốn lột da tôi, rút gân tôi, cất đầu tôi để làm quả bóng đá sao?"

"Bây giờ muốn chạy rồi u?"

"Ha ha!"

"E rằng không kịp nữa rồi!”

"Vốn dĩ!"

"Tôi còn muốn nghỉ ngơi một lát, thưởng thức một màn kịch đám

chó cần nhau, cho các người tự sinh tự diệt. Nhưng thật đáng tiếc, đám người nhát gan như các người, chỉ đứng lải nhái cả nửa ngày, thế mà chỉ nói chuyện, không chịu động thủ!"

"Tôi thật sự rất thất vọng đấy!”

“Thế cho nên!"

"Tiếp đến, tôi chỉ có thể đích thân tiền các người xuống địa ngục

thôi!"

Vừa nói xong!

Tô Nhất Thiên đã gần đi tới chỗ của kia hai gã hổ tướng kia, chỉ

còn cách có năm mét thôi!

Ttrong gang tấc!

Gào!

Gào!

Hai con hổ vằn đen dưới thân hai tên hổ tướng kia bắt đầu nhe

răng, bọn chúng trưng ra bộ mặt dữ tợn và phát ra từng tiếng gầm nhẹ nghe rất chói tai. Nhưng Tô Nhất Thiên vẫn bước lên từng bước mà ép sát bọn chúng lại. Thân thể to lớn của bọn hổ không tự chủ được mà lùi về sau!

Hiển nhiên là!

Cho dù con hổ vằn đen có hung hãn và tàn bạo đến đâu, thì sau khi tận mắt nhìn thấy đồng bọn của chúng nó chết, thì chúng nó đã bị Tô Nhất Thiên làm cho hoang mang đến tột độ rồi!

Sợ hãi!

Khiếp đảm!

"Mày thật sự chưa chết!”

Trong đó, có một tên hổ tướng nhìn chằm chằm về phía của Tô Nhất Thiên, gã cũng kích động muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn cố gång cần răng mà đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng xuống, khi này gã hừ một tiếng và nói với anh: "Cho dù chưa chết thì sao chứ?”

"Một chọi bảy!”

"Con mẹ nó, tạo không tin mày có thể thắng được!" Cây đao khi nãy của Tô Nhất Thiên đích thực chính là cây đao của

Minh Cảnh, cách xa 20 mét, cây đao phóng đi, do minh kình biến đổi mà thành một mà cây đao xuyên tạc qua không khí mà chém chết một người và một hổ!

Nhưng mà!

Không chỉ có hai tên hổ tướng này, mà tất cả mọi người đều chẳng thấy được cảnh Tô Nhất Thiên đã làm như thế nào!

Hơn nữa!

Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng gặp qua vị cường giả bậc Minh Cảnh chân chính nào cả!

Đây là lần đầu tiên!

Thế nên!

Giờ phút này, mặc dù trong lòng bọn họ tràn ngập sự khiếp sợ và hoài nghi, nhưng bọn họ cũng không dám nghĩ đến phương diện Minh

Cảnh kia!

Vậy cho nên!

Bọn họ vẫn cho rằng khi bọn họ liên thủ với đám người của Đoàn Anh Tú. Nhờ vào chiếm ưu thế về số lượng người thì sẽ có thể thắng được Tô Nhất Thiên!

Thậm chí!

Còn giết chết Tô Nhất Thiên!

"Chắc không?"

Tô Nhất Thiên lạnh lùng đáp lại gã: "Nếu đã không tin, vậy thì cứ thử xem nào!”

Veo!

Tô Nhất Thiên vừa dứt lời, thì ngay giây sau anh đã nhảy lên, cả người anh bay vút lên không trung. Khi này anh giơ cây Đồ Sói Bảo

Đạo đang cầm ở trong tay lên, minh kình ở phần bụng dưới cũng đã bắt đầu bùng phát, thế là anh trực tiếp lao về phía tên hổ tướng đang nói chuyện kia mà hung hăng chém xuống một nhát!