Sói Vương Bất Bại

Chương 163




Ám kình chạy tán loạn trong cơ thể!

Không bị khống chế!

Đánh mất sức chiến đấu!

Tiếng la thất thanh của cao thủ nhà họ Tiêu vang lên bên tai Lâm Thanh Uyển, cô ta lập tức nghĩ đến lời kể của ông lão cao thủ nhà họ Lâm về tình huống của trận chiến ở sông Vận!

Đúng là không khác mấy!

Mà cảnh tượng kế tiếp màn trong màn hình máy vi tính càng làm cho Lâm Thanh Uyển tận mắt chứng kiến được uy lực kinh khủng của phấn phật cốt, sau khi từng cao thủ của nhà họ Đoàn không ngừng tự bạo khiến bản thân phát nổ, cao thủ nhà họ Tiêu bị nổ do ở gần ngày càng nhiều.

Cao thủ nhà họ Tiêu bị mất khống chế ám kình cũng càng ngày càng nhiều.

Sau đó, Đoàn Minh Triết nắm lấy thời cơ, dẫn người xông vào giữa đám cao thủ nhà họ Tiêu đang loạn lên đó, ra tay đồ sát một cách điên cuồng!

Trong nháy mắt, cao thủ nhà họ Tiêu bị chém giết một lượt hết hai chục người!

Thế cục trong chiến trường nghịch chuyển trong nháy mắt!

Mãi đến khi lão hòa thượng hạ lệnh rút lui, phân tán thoát thân trốn đi, chiến đấu kết thúc rồi mà Lâm Thanh Uyển vẫn chưa bình tĩnh lại được sau cơn kinh ngạc do, ánh mắt như điện nhìn chòng chọc vào màn ảnh máy vi tính!

Không thể tưởng tượng!

Bởi vì thân phận cô cả của nhà họ Lâm ở thủ đô và hoàn cảnh sống ưu việt, từ trước đến nay Lâm Thanh Uyển tâm cao khí ngạo, trên thế giới này không có nhiều chuyện có thể làm cho cô ta cảm thấy khiếp sợ!

Mà cảnh chiến đấu trước mắt chính là một trong số đó!

"Cô thua."

Tiếng nói của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Thanh Uyển.

Cho dù không đồng ý với chuyện lão hòa thượng dùng cách khiến cho đệ tử nhà họ Đoàn tự bạo nhục thân để đạt được hiệu quả tốt nhất của phấn phật cốt, thậm chí còn thấy hổ thẹn, nhưng mà Tiêu Nhất Thiên lại rất hài lòng với kết quả.

Gần năm mươi cao thủ nhà họ Tiêu ở thủ đô chỉ còn lại hai mươi mấy người. Thiệt hại gần nửa, mà cao thủ nhà họ Đoàn chỉ có bảy tám người chạy trốn thành công, thậm chí hao tổn qua nửa!

Tuy nhiên chỉ tính về số người thì nhà họ Tiêu chết hơn hai mươi người, nhà họ Đoàn chết mười mấy người, đúng như Tiêu Nhất Thiên dự tính trước đó, nhà họ Tiêu tổn thất gấp hai lần nhà họ Đoàn!

Cho nên, không hề nghi ngờ, ván cược vừa nãy thì Tiêu Nhất Thiên thắng!

Lâm Thanh Uyển thở dài, đưa tay gập laptop lại, sau đó cúi đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, thấy vẻ mặt Tiêu Nhất Thiên bình thản ung dung, hiển nhiên anh không chỉ đoán được kết quả chiến đấu. Thậm chí còn đoán được quá trình chiến đấu!

Nói cách khác, Tiêu Nhất Thiên biết được đòn sát thủ của người nhà họ Đoàn, cho nên mới cổ ý đánh cược với cô ta!

Cô ta, bị Tiêu Nhất Thiên bẫy! Nhưng doi voi Lam Thanh Uyên mà nói, bây hay không bây cũng không quan trọng, quan trọng là rốt cuộc là người nhà họ Đoàn làm sao mà có thể khiến cho cao thủ nhà họ Tiêu đánh mất sức chiến đấu trong nháy mắt?

Thế là, cô ta hỏi: "Đó là cái gì?"

"Cô thua."

Tiêu Nhất Thiên thắng cược, đương nhiên không có trả lời câu hỏi liên quan tới phần phật cốt của Lâm Thanh Uyển, hỏi ngược lại: "Đường đường là cô cả của nhà họ Lâm ở thủ đô, thua cược thì sẽ không mặt dày mày dạn quyt nợ."

"Đúng không?"

Sắc mặt Lâm Thanh Uyển, hơi lạnh.

Ánh mắt cũng lạnh.

"Có chơi có chịu, tôi sẽ thực tiễn lời hứa của mình."

Cô ta gật đầu một cái, sau đó nói: "Mặt khác, tôi muốn làm một vụ giao dịch với anh."

"Ồ?"

Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên biết cô ta muốn nói gì, nhưng vẫn giả bộ rất hiếu kì, nói: "Không sao. Nói thử xem."

"Tôi có thể thả anh."

Lâm Thanh Uyển cũng rất thẳng thắn, mới mở miệng thì đã thả một cái mồi câu lớn dụ dỗ, sau đó mới nói ra điều kiện của mình: "Điều kiện tiên quyết là nói cho tôi biết loại đồ có thể khiến cho ám kình của người ta rối loạn, mất

sức chiến đấu trong nháy mắt đó là gì?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Cô muốn biết tên của nó?"

"Không!"

Lâm Thanh Uyển lắc đầu nói: "Tôi muốn biết toàn bộ về nó!"

"Bao gồm cả tên của nó, lai lịch của nó, phương pháp luyện chế. Còn có

phương pháp sử dụng..." Thái độ của Lâm Thanh Uyên rất lớn!

Loại vũ khí tuyệt mật giống như phấn phật cốt, nếu như rơi vào trong tay gia tộc lớn như nhà họ Lâm ở thủ đô, sau đó tiến hành khai phát, nghiên cứu chế tạo số lượng lớn thì lực uy hiếp sẽ lớn kinh khủng!

Như hổ thêm cánh!

Thậm chí có thể để cho nhà họ Lâm ở thủ đô lại leo lên một bậc, đứng đầu trong hào môn ở thủ đô, hoàn toàn xứng đáng gia tộc đệ nhất!

"Cô thấy tôi giống đồ ngu sao?"

Tiêu Nhất Thiên cười.

Đối với tầm quan trọng của phấn phật cốt, Tiêu Nhất Thiên là người đầu tiên sử dụng nó, cảm nhận được sâu sắc nhất, muốn anh tùy tiện giao loại vũ khí tuyệt mật này cho Lâm Thanh Uyển, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Lâm Thanh Uyển nhìn chằm chằm anh. Nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên anh không ngốc."

"Tôi đã nói, tôi có thể thả anh!"

"Bây giờ tính mạng và tự do của anh nằm trong tay tôi. Thù lớn của gia tộc chưa trả, bạn bè thân thích còn trong nguy hiểm, còn sống không tốt sao?"

"Tôi nghĩ, hẳn là anh biết nên lựa chọn thế nào."

Có chút ý uy hiếp..

Tuy nhiên, thứ Tiêu Nhất Thiên không sợ nhất chính là uy hiếp.

"Vâng, tôi biết."

Tiêu Nhất Thiên không chút nghĩ ngoi, mở miệng nói: "Nhưng mà tôi không muốn lựa chọn."

"Chỉ có trẻ con mới lựa chọn. Mà tôi, muốn tất cả."

Sắc mặt Lâm Thanh Uyển càng lạnh hơn, hỏi: "Anh cảm thấy, anh có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi?"

Tiêu Nhất Thiên nhìn thoáng qua bàn tay trắng noãn của Lâm Thanh Uyen, ngôn tây ngọc nho dai. Hỏi ngược lại: "Cô cho rằng, cô là Như Lai phật tổ sao?"

"Lòng bàn tay của cô lớn cỡ nào?"

Đột nhiên, Tiêu Nhất Thiên đề nghị: "Nếu không, chúng ta lại đánh cược?"

"Đánh cược gì?"

Lâm Thanh Uyển hơi không kiên nhẫn.

"Thì cược thứ cô muốn."

Tiêu Nhất Thiên nói: "Ba ngày! Trong vòng ba ngày, dù cho cô không thả tôi thì tôi cũng có thể bình yên vô sự chạy ra khỏi lòng bàn tay của cô, rời khỏi cái mật thất bằng hàn thiết đen sì này!"

"Nếu như ba ngày sau mà tôi còn ở nơi này. Vậy thì sẽ nói cho cô biết tất

cả những gì mà cô muốn biết."

"Dám cược không?"

Nói xong, vẻ mặt khiêu khích nhìn Lâm Thanh Uyển, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Con người Lâm Thanh Uyển hơi co lại!

Chạy thoát sao?

Nói đùa gì vậy chứ!

Tựa như trước đó tin chắc rằng người nhà họ Đoàn không ngăn được người nhà họ Tiêu vây đánh, Lâm Thanh Uyển cũng tin tưởng tuyệt đối vào căn phòng bằng hàn thiết dưới đất này, cho dù là cao thủ ám cảnh viên mãn như Tiêu Nhất Thiên cũng tuyệt đối không trốn thoát được!

Nhưng mà vẻ mặt bình thản ung dung trên mặt Tiêu Nhất Thiên lại làm cho cô ta hơi bất an!

Chẳng lẽ trên người Tiêu Nhất Thiên còn cất giấu vũ khí bí mật nào đó, mạnh mẽ tới mức có thể phá vỡ khóa xích bằng hàn thiết, mở được cửa lớn của mật thất bằng hàn thiết này? Không phải vậy chứ!

Tiêu Nhất Thiên không biết là đêm qua, sau khi anh bị hôn mê thì Lâm Thanh Uyển đã tự mình "kiểm tra" toàn bộ cơ thể anh, có thể xác định, trên người anh ngoại trừ quần áo ra thì không có bất kỳ những vật khác!

"Cô không dám?"

Tiêu Nhất Thiên tiếp tục khiêu khích, hùng hổ dọa người.

"Không có gì là không dám."

Lâm Thanh Uyển khẽ nói: "Anh là vị hôn phu của tôi, người đàn ông của Lâm Thanh Uyển tôi, nên có bá khí và lòng tự tin không gì không làm được này."

"Tôi chờ anh đem tới cho tôi sự kinh ngạc vui mừng không thể tưởng

tượng được."

Két!

Nói xong, hoàn toàn không cho Tiêu Nhất Thiên có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa, một tiếng vang lạ truyền đến, cô ta lại khởi động cơ quan ngầm, lại là một luồng sương trắng ẩm ướt phun ra trong nháy mắt bao phủ mặt của

Tiêu Nhất Thiên.

Một lát sau, Tiêu Nhất Thiên lại hôn mê...

Móa!

Trước khi hôn mê, Tiêu Nhất Thiên không nhịn được mà thầm mắng một trận: "Ông nội nó, tôi khôi phục ám kình, đồng thời lợi dụng ám kình khôi phục thương thế trên người mình, vốn là cần khoảng ba ngày, mẹ nó mỗi đêm cô đều làm tôi hôn mê, rõ ràng là muốn cố ý kéo chậm tiến độ của tôi."

"Có sức chơi không có sức chịu sao???"

"Không biết xấu hổ!"

Đại khái một giờ về sau, Lâm Thanh Uyển một mình rời khỏi mật thất dưới

Ngoài mật thất, Lâm Điện Thần và một ông lão của nhà họ Lâm đứng ở đất. nơi đó, Lâm Thanh Uyển dừng bước lại, dặn dò: "Lắp đặt mấy thiết bị giám sat trong mật thất, bà tram sau mười độ, không thể có góc chết."

Sau đó, lại nói với ông lão nhà họ Lâm đó: "Ba người các ông vất vả một chút, bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ canh giữ ở xung quanh mật thất dưới đất!"

"Tôi muốn xem xem, anh ta có thể có bản lãnh gì mà chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi!"