Sói Vương Bất Bại

Chương 162




Thiên và Lâm Thanh Uyển đánh cược

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không nói một từ.

Sắc mặt bình tĩnh như nước, không nhìn ra biểu cảm gì, không kinh ngạc, không tức giận, cũng không lo lắng.

Bởi vì, không cần phải thế!

Nhà họ Tiêu ở thủ đô sẽ ra tay với nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên đã đoán được từ trước, chẳng qua vì anh lỡ tay bị bắt, nên trận chiến này đến sớm hơn mà thôi, tất nhiên không cần ngạc nhiên.

Lâm Thanh Uyển “giỏi hiểu lòng người" như thế, anh bị nhốt trong căn phòng bí mật, trói chặt trên giường sắt, mà vẫn có thể xem cuộc chiến đã xảy ra ở biệt thự Vân Đỉnh, muốn cũng không được, vì sao phải tức giận?

Còn lo lắng...

Lâm Thanh Uyển rất đắc chí, chẳng qua vì muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và đau khổ của anh, nhưng mà xin lỗi. Lâm Thanh Uyển không biết chuyện về phấn Phật Cốt, anh lại biết rõ.

Lão hòa thượng không để Đoàn Minh Triết dẫn tất cả người của nhà họ Đoàn rút lui, mà đề lại cao thủ ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ, anh đã biết lão hòa thượng muốn đánh bất ngờ, thể hiện sức mạnh to lớn của phấn

Phật Cốt!

"Sao hà, sợ đến ngu luôn rồi?"

Lâm Thanh Uyển vẫn cười rất lâu, cúi đầu thấy Tiêu Nhất Thiên không hề

phản ứng, cô ta nhíu mày nói: "Hay là anh giống tôi, có lòng dạ sắt đá, thích trò chơi giết người không chớp mắt này?"

Không đạt được mục đích, điều này làm cho Lâm Thanh Uyển rất khó chịu.

Nghiêng đầu liếc Lâm Thanh Uyển, cuối cùng Tiêu Nhất Thiên cũng mở miệng, nói: “Nếu cô dám, chúng ta đánh cược, thế nào?"

“Hả?"

Lâm Thanh Uyển sửng sốt, rất hứng thú hỏi: "Đánh cược gì?"

"Đánh cược kết quả trận đấu ở biệt thự Vân Đỉnh."

Tiêu Nhất Thiên nói thẳng: “Mặc dù số người và thực lực của người nhà họ Tiêu đều gấp đôi nhà họ Đoàn, nhưng mà tôi cảm thấy, trận chiến này nhà họ Tiêu sẽ không kiếm được món hời nào.”

"Thậm chí, bọn họ sẽ tồn thất gấp đôi nhà họ Đoàn."

Nghe vậy, Lâm Thanh Uyển sửng sốt.

Hỏi: "Anh nói trong biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đoàn, bố trí mai phục?"

“Không thể."

Cô ta nói rồi lắc đầu, vô cùng tự tin nói: "Chúng tôi sắp xếp nhiều tai mắt biệt thự Vân Đỉnh, có thể xác định chắc chắn, bây giờ biệt thự Vân Đình chỉ có hai mươi người nhà họ Đoàn thôi."

Không có mai phục, không có cứu viện, Lâm Thanh Uyển không nghĩ ra, với sức mạnh và số người thấp hơn nhà họ Tiêu ở thủ đô, nhà họ Đoàn ở

Thành phố Hồ Chí Minh sẽ đánh lại kiểu gì?

Tiêu Nhất Thiên không trả lời câu hỏi của cô ta, mà hỏi: “Dám đánh cược không?"

"Tiền đặt cược thế nào?"

Lâm Thanh Uyển cũng không phải loại người dong dài, càng kích thích thì cô ta càng thích, cho nên đồng ý rất dứt khoát.

Tiêu Nhất Thiên nghĩ ngợi, nói: "Chụp cho tôi một bức, gửi cho Tiêu Quốc

Nguyên." Chụp hình?

Lâm Thanh Uyển cười, lập tức hiểu ý của Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Anh muốn để chú hai của anh biết anh còn sống. Trong lòng sẽ kiêng dè, không dám ra tay tàn nhẫn với bạn bè người thân của anh?"

Một người như Tiêu Nhất Thiên, bị tám cao thủ ám cảnh viên mãn vây giết mà vẫn giết lại năm người, còn đặc biệt không chết, anh còn sống, với kẻ thù của anh mà nói, thật sự sẽ có áp lực rất lớn, vô cùng kiêng dè!

Tiêu Quốc Nguyên cũng không ngoại lệ!

Dù sao nhà họ Tiêu ở thủ đô chỉ có năm ám cảnh viên mãn, bây giờ đã mất hai người, chỉ còn lại ba người cuối cùng, mà Tiêu Nhất Thiên, dưới sự hợp tác của tám ám cảnh viên mãn, con mẹ nó cũng không giết chết, lỡ giết người thân của anh, chọc giận anh, anh chạy đến thủ đô giết nhà họ Tiêu thì sao?

"Dám không?"

Tiêu Nhất Thiên không phủ nhận, vẫn hỏi câu này.

"Được."

Lâm Thanh Uyển gật đầu, sau đó hỏi: "Nếu anh thua thì sao?"

"Tùy cô."

Tiêu Nhất Thiên chẳng sao cả, bây giờ anh bị xích hàn thiết trói, bị phòng hàn thiết giam giữ, đừng nói sức mạnh chiến đấu, ngay cả sức động đậy cũng không có, vốn dĩ là cá nằm trên thớt. Dù cho Lâm Thanh Uyển muốn làm gì anh, anh đều không thể phản kháng.

Cho nên, đành tùy cô ta.

Lâm Thanh Uyển cười nói: “Tôi nghe nói, trên sông Vận trước đây, không biết anh dùng cách gì, mà lập tức khiến ám kình của năm cao thủ vây đánh anh trở nên hỗn loạn, mất sức chiến đấu, cho nên mới có thể giết bọn họ."

"Đúng không?"

"Nếu tôi thắng, tôi muốn biết nguyên nhân"

Trận chiến ở sông Vận, ba ông già ám cảnh viên mãn của nhà họ Lâm quan sat tư dau den cuối, Tiêu Nhât Thiên dùng phần Phật Cốt nhanh chóng đánh lại đám người Triệu Phong Dận, tất nhiên không thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.

Trách thì trách, sức mạnh của phấn Phật Cốt thật sự quá lớn!

Trong mắt của người không biết gì, thật sự quá kỳ lạ!

Lớn đến mức làm người ta kinh ngạc, kỳ lạ đến nỗi ngay cả Lâm Thanh Uyển cũng tò mò về nó!

"Được!"

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ động, gật đầu không hề do dự.

Thật là đụng trúng họng súng!

Dựa theo dự tính của Tiêu Nhất Thiên, ông hòa thượng dám cả gan nghênh chiến nhà họ Tiêu ở thủ đô, chắc là vì có phấn Phật Cốt, cho nên khẳng định sẽ dùng, tất nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Thanh Uyển!

Một khi biết thứ đồ kỳ lạ của nhà họ Đoàn ở Thành phố Hồ Chí Minh, tất nhiên Lâm Thanh Uyển sẽ đi thăm dò.

Tiêu Nhất Thiên nói hay không, thật ra đều như nhau!

Thành giao!"

Hai người đánh cược trong chốc lát, trên màn hình máy tính, hai mươi cao thủ của nhà họ Đoàn bị gần năm mươi cao thủ của nhà họ Tiêu vây đánh, chẳng mấy chốc đã bị giết năm sáu người!

Mà nhà họ Tiêu ở thủ đô, chỉ chết hai người!

Lâm Thanh Uyển nhìn màn hình máy tính, lắc đầu cười nói: “Mới vừa đánh cược xong, anh đã thua rồi, thật là không vui."

"Xem ra, anh..."

Còn chưa đắc ý nói xong, đột nhiên, ông hòa thượng trên màn hình hét lớn: "Ra tay!"

Âm! Co cao thu của nhà họ Đoàn trong đám người tự bạo!

Máu thịt tung tóe!

Chiến trường hỗn loạn!

Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Uyển cứng lại, hơi nhíu mày: “Tự bạo?"

Sau đó, cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên.

Hỏi: “Đây là nguyên nhân để anh dám đánh cược với tôi?"

"Ha ha!"

"Chẳng lẽ anh cảm thấy, chỉ dựa vào tự bạo là có thể khiến nhà họ Tiêu tổn thất gấp hai nhà họ Đoàn? Thật ngây thơ. Chẳng lẽ anh cho rằng, người của nhà họ Tiêu là đứa trẻ ba tuổi?"

Tiêu Nhất Thiên không để ý tới cô ta.

Nói thật, lão hòa thượng sẽ để người của nhà họ Đoàn trở thành quả bom, cùng chết với kẻ thù, cách chiến đấu tàn khốc này cũng khiến anh bất ngờ!

Thật sự rất tàn nhẫn!

Hiển nhiên Lâm Thanh Uyển cũng coi thường cách chiến đấu tự sát này, ánh mắt lạnh lẽo nhìn, cho đến khi những cao thủ của nhà họ Tiêu bị vụ tự bạo ảnh hưởng hét lên: “Ám kình của tôi!"

"Ám kình trong cơ thể tôi đang tán loạn, không chịu khống chế!"

"Tôi cũng vậy!"

Giọng nói nói tiếp nhau trộn lẫn trong tiếng mưa gió sấm sét, truyền ra từ máy tính, hơn nữa, nhìn dáng vẻ và vẻ mặt của cao thủ của nhà họ Tiêu, rõ ràng không phải đang nói dối!

"Chuyện này!"

Con người của Lâm Thanh Uyển đột nhiên co lại, sắc mặt vốn khinh thường lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc!