Trong căn phòng trống trải phủ màu trắng chủ đạo của bệnh viện, không gian yên ắng đến đáng sợ. Lệ Linh im lặng nhìn đăm chiêu ánh mắt hiện lên rất nhiều tâm tư. Nếu phải dùng từ nào đó để nói lên nỗi lòng của cô chỉ có thể là “đau lòng“.
Nghe có tiếng gõ cửa, Lệ Linh giật mình quay lại.
Ngọc Trai đến bệnh viện mang theo ít đồ ăn cho Lệ Linh. Nhìn Quang Minh nằm yên bất động trên giường không phải sống cũng không phải chết, Ngọc Trai xót xa thay cho Lệ Linh. Kể từ khi được đưa vào bệnh viện, Quang Minh chưa một lần tỉnh lại, Lệ Linh vẫn ngày ngày túc trực bên cạnh chăm sóc.
Ngọc Trai khẽ gọi.
“Lệ Linh! Em ăn chút gì đi, em cần phải ăn uống đầy đủ để giữ gìn sức khỏe. Với tình hình hiện tại thì không biết bao giờ anh ta mới tỉnh lại. Em cứ không ăn uống mãi chỉ sợ anh ta chưa kịp tỉnh thì em đã không trụ nổi nữa rồi.”
Lệ Linh quay lại nhìn Ngọc Trai với đôi mắt buồn bã. Chẳng biết từ khi nào Ngọc Trai không chỉ là đồng nghiệp, người bạn mà còn là chị gái thân thiết của cô. Những ngày qua, Ngọc Trai đã giúp cô lo cho công ty, đám tang của Tấn Phong giờ đến cả chuyện của Quang Minh nữa.
Lệ Linh bước đến bên ghế sô pha và ngồi xuống, hay tay mỏi mệt rót một cốc nước, cô hớp một ngụm rồi đặt xuống, giọng nói ủ rũ.
“Bác sĩ nói anh ấy bị tổn thương dây thần kinh rất nặng cần điều trị thời gian dài còn cơ hội tỉnh lại vẫn còn nhưng rất hiếm hoi. Nhiều lúc em chỉ muốn mặc kệ mọi chuyện vì chính em cũng đang có chuyện đau lòng nhưng rồi em lại không nỡ bởi giờ ngoài em ra anh ta đâu còn ai quen biết. Có thể chị nghĩ em nhu nhược, yếu đuối không quên được quá khứ nhưng suy cho cùng anh ta cũng vì cứu em mà gặp nạn.”
Ngọc Trai nhẹ nhàng nắm tay Lệ Linh an ủi.
“Cuộc sống của mỗi người luôn có những chuyện khiến họ đau lòng. Chuyện này thực sự quá sức chịu đựng nhưng chị tin em sẽ vượt qua nó. Những sóng gió trong đời chính là ngã rẽ giúp ta trưởng thành, bản lĩnh và thành công. Cuộc gặp gỡ của hai người đúng là định mệnh nếu không tại sao đi một vòng, trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng vẫn không cắt đứt.”
Bỗng Ngọc Trai dừng lại, ánh mắt trầm xuống dường như cô đã nhớ lại những chuyện không vui của chính mình rồi tiếp lời.
“Khi bị độc giả và ngành xuất bản tẩy chay chị chỉ muốn tự kết liễu chính mình. Bởi chị nghĩ rằng cả đời mình chỉ có thể làm mỗi việc sáng tạo ra những tác phẩm văn học nếu không được sáng tác nữa thì chẳng khác nào là chết.”
Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên gò má, Ngọc Trai cố gạt đi gượng cười.
“Đôi lúc chính những lần vấp ngã và thất bại sẽ giúp bản thân nhận ra giá trị thực sự của mình. Trong cuộc sống chẳng có ai thành công mà chưa một lần thất bại chúng ta cũng vậy thôi.”
Lệ Linh đã hiểu vì sao từ trước đến nay tác phẩm của Ngọc Trai luôn có dấu ấn của những trải nghiệm cuộc sống và triết lý sâu xa bởi chính bản thân cô ấy cũng đã trải qua không ít thăng trầm.
Lệ Linh im lặng một lúc rồi nói.
“Có chuyện này em muốn nhờ chị giúp?”
Ngọc Trai ngẩng mặt lên ánh mắt chăm chú.
“Sao thế?”
“Chị giúp em quản lý nhà xuất bản nhé? Em biết em không nên làm khó chị nhưng bây giờ ngoài chị ra em không còn ai khác. Thời gian sắp tới có thể em rất bận nên không đến công ty thường xuyên được, mọi chuyện như chị cả.”
“Em sẽ chăm sóc cho anh ta như bây giờ và sau này cũng thế?”
Lệ Linh không trả lời nhưng trong lòng Ngọc Trai đã rõ, một cô gái nặng tình bao giờ cũng khổ. Ví như cô chưa từng được nghe lời thổ lộ của người ông cô yêu nhưng vẫn nguyện ở bên giúp đỡ, đồng hành. Lệ Linh vẫn còn hy vọng vì Quang Minh vẫn còn nằm đó nhưng Tấn Phong thì…
Giá như Tấn Phong cũng có thể dành chút thời gian để suy nghĩ về cô thì cô sẽ được an ủi phần nào. Những bước chân vô thức tiến về phía trước cũng giống như Ngọc Trai vô thức đi tiếp quãng đời phía trước dù chỉ còn một mình. Cuộc sống rất nhiều bất ngờ, trưởng thành là khi ta hiểu rằng có rất nhiều thứ không như ý nhưng vẫn phải chấp nhận.
…
Sau khi Ngọc Trai đi khỏi, Lệ Linh một mình nhìn về phía chiếc giường Quang Minh đang nằm lòng dậy lên một con sóng buốt nhói. Người cô yêu đã không còn nữa, người cô từng yêu không biết đến khi nào tỉnh lại? Cô tự hỏi lòng, tất cả những gì mình đã từng làm liệu đã đúng?
Cô đã mạnh mẽ hơn nhiều kể từ lòng đầu tiên mất người thân nhưng ở một góc nào đó trong trái tim cô sự yếu đuối vẫn tồn tại. Tất cả mọi thứ như một cơn ác mộng tàn phá cuộc sống và tâm hồn của cô.
Mỗi ngày cô ở đây nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi lại nghĩ về tất cả nhwungx chuyện mình đã trải qua. Có lúc cô rất hận Quang Minh, Kim Qúy nhưng có lúc cô lại thầm cảm ơn họ vì nếu không có họ có lẽ cô đã gục ngã từ lâu.
Họ vì hận thù, lòng tham mà hãm hại cô nhưng cô không thể cũng vì thế mà làm những việc xấu xa vì như thế cô giống họ ích kỷ và hẹp hòi. Nếu ngay từ đâu Lệ Linh biết Quang Minh vì hận thù mà tiếp cận cô có lẽ cô đã khuyên ngăn anh không tạo ra sai lầm.
Tình yêu lẫn trong thù hận đã làm cho tất cả cùng đau khổ nhưng đó là những thửu thách của cuộc đời mấy ai tránh khỏi.