Đã hai tháng rồi kể từ khi lão Vĩnh Hà vào tù nhưng bà Trúc chưa một lần vào thăm. Lão ta tìm mọi cách để thăm dò tin tức bên ngoài nhưng vẫn bặt vô âm tín. Cái tay quan chức cao cấp sau khi nghe tin lão bị bắt cũng cắt liên lạc. Lão vô cùng tức giận hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn chúng ngay bây giờ.
Hôm nay, khi lão đang ủ rũ trong phòng giam đặc biệt thì một cán bộ trại giam báo tin có người nhà đến thăm lão. Lão suy tư, trong cuộc đời lão xưa nay không thiếu kẻ thù chỉ thiếu người tri kỷ, thực sự không biết là ai mà lại đến tận đây thăm lão, không lẽ…
Lão đi theo cán bộ đến phòng gặp người thân. Trước mặt lão là một người phụ nữ ốm yếu, da mặt xanh xao và đôi mắt thâm quầng do nhiều ngày mất ngủ. Hắn không thể ngờ người phụ nữ hắn luôn yêu thương lại ra nông nỗi này trong lòng vô cùng xót xa.
Lão ngồi xuống ghế, nhấc điện thoại lên nhưng rất lâu mới thốt nên lời.
“Bà sao thế? Sao lại không tự chăm sóc cho chính mình? Bà đừng lo lắng cho tôi ở trong này tôi vẫn đang sống tốt. Tôi lo cho bà lắm biết không?”
Bà Trúc im lặng không nói một lời, những giọt nước mắt chực sẵn ở khóe mi. Lão Vĩnh Hà lo lắng hỏi.
“Tôi đã nói gì để bà buồn sao? Tôi xin lỗi. Bà đừng khóc nữa.”
Bà Trúc vẫn im lặng nước mắt chảy thành dòng ướt đẫm gương mặt hốc hát khiến sự đau khổ càng được thể hiện rõ hơn.
Lão Vĩnh Hà chững lại, lão nhận ra có điều gì đó bất thường liền hỏi.
“Bà có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi sao? Tôi biết lần này bị bắt lành ít dữ nhiều nên nếu bà có gì muốn nói thì hãy nói đi nếu không mai này có khi lại phải hối hận.”
Bỗng bà Trúc bật khóc thành tiếng, bà vội vàng lấy khăn lau nước mắt nhưng làm sao qua mắt lão Vĩnh Hà. Lão nhẹ nhàng hỏi.
“Bà cứ nói đi bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe bà nói.”
Bà Trúc sau kiềm chế được cảm xúc từ từ nói.
“Trước khi nói tôi muốn xin ông hãy tha thứ cho tất cả những chuyện tôi đã làm. Tôi biết ông yêu thương hai mẹ con tôi vì thế xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”
Bà Trúc dừng lại xúc động.
“Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên lừa dối ông nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi đã từng rất yêu và mong muốn chúng ta sẽ gắn bó bên nhau suốt đời. Việc năm đó chúng ta không thể bên nhau là do định mệnh nhưng tôi không ngừng trách bản thân quá yếu đuối không dám đấu tranh vì tình yêu nên đã để người mình yêu đau khổ.Tôi xin lỗi. Nhưng có một chuyện nữa tôi muốn nói, Kim Quý không phải là con gái của ông.”
Bà Trúc ngập ngừng khi nói ra bí mật động trời này. Bà biết lão Vĩnh Hà khó lòng tha thứ cho bà nhưng bà không muốn ôm gánh nặng trong lòng mãi. Bà nghĩ dù sao lão cũng yêu bà thật lòng, qua bao năm tình cảm vẫn không thay đổi. Hơn nữa bây giờ lão lại tình nguyện ngồi tù thay con gái của bà thì chẳng có lý do gì bà phải lừa dối lão ta.
“Khi ông quay lại tìm tôi hơn hai mươi năm trước lúc đó tôi đã mang thai. Tôi sợ ông biết tôi đã có người khác sẽ làm hại gia đình tôi nên đã nói dối. Kim Quý là con gái của tôi và chồng tôi - ông Chính kỳ.”
Lão Vĩnh Hà cảm thấy lồng ngực đau nhói như bị ai cố tình bóp chặt. Lão cứ ngỡ sau bao nhiêu năm bươn chải cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc bên những người thân yêu nhưng hóa ra lão đã bị người phụ nữ mình yêu thương nhất lợi dụng mà không hề hay biết.
“Bao lâu nay bà đã lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi? Tôi đã đối với bà rất tốt, tốt hơn bất cứ người phụ nữ nào trên đời. Bà biết không tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như khi được gặp lại hai mẹ con bà nhưng giờ bà nói tất cả chỉ là trò lừa bịp. Bà…”
Lão gào thét trong đau khổ.
“Tôi hận bà! Nếu một ngày tôi được ra khỏi đây hai mẹ con bà sẽ không được sống yên.”
Lão thật không ngờ lão cũng có ngày bị mắc mưu người khác. Cả đời đi săn lão ta chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con mồi khi sa lưới nhưng hôm nay lão đã được mở rộng tầm nhìn. Người lão tin tưởng nhất lại chính là kẻ phản bội.
Vết cắn này thực sự quá sâu, trái tim của người đàn ông hóa đá vừa được hồi sinh thì nay lại đóng băng lần nữa. Nhìn người phụ nữ trước mắt, lão ta cảm thấy thật ghê tởm. Lão tính trước tính sau để có ngày hôm nay nhưng cuối cùng lại mất tất cả trong tình huống trớ trêu thế này.
Lão ta thật không thể hiểu nổi nếu người phụ nữ kia mãi mãi không tiết lộ sự thật này thì có phải hắn sẽ thành trò cười của thiên hạ. Cả đời khôn lanh hơn người cũng có ngày dại dột vì tình.
Rời khỏi nhà tù lạnh lẽo và buồn bã, bà Trúc không trở về biệt thự sang trọng mà lái xe chạy một mạch về nơi ở của chị gái. Bà An rất ngạc nhiên không biết vì lý do gì mà bà Trúc lại đến đây đột ngột nhưng lòng lại rất vui. Bà nhìn xung quanh không thấy Kim Quý liền hỏi.
“Chỉ có mỗi em sao, Kim Quý đâu?”
Bà Trúc mỏi mệt đáp.
“Chuyện này em sẽ nói với chị sau.”
“Em định ở lại bao lâu? Lần trước em đã hứa khi nào có dịp em sẽ ở lại lâu hơn không được nuốt lời.”
“Đúng thế, lần này em sẽ ở lại đây luôn không đi nữa.”
Bà An nghe thế nụ cười trên môi dần tắt bà nhận ra có điều khác thường liền hỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra với em sao?”
Bà Trúc gượng cười.
“Chẳng có chuyện gì cả chỉ là em chán cuộc sống nơi đô thành nên muốn về đây dưỡng già.”
Bà An nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thế thì tốt, chị cứ tưởng…”
“Tưởng gì thế?”
“Hỏi lắm thế làm gì chứ?”
Buổi tối hai người nói chuyện với nhau đến tận khuya. Họ đã kể cho nhau nghe rất nhiều câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Những năm tháng bị thất lạc bà An đã luôn cắn rứt lương tâm nên từ khi gặp lại nhau bà luôn xem gia đình em gái là tất cả lẽ sống của đời mình. Bà sẽ chăm sóc họ tốt nhất có thể.
Sau khi bà An rời khỏi phòng cũng là lúc trời bất chợt nổi giông sét rồi đổ mưa rất to. Tiếng mưa lấn át toàn bộ những âm thanh khác khiến căn phòng trở nên vắng lặng và buồn bã. Bà Trúc từ từ mở va li lấy ra một lọ thuốc đặt trên bàn. Đôi tay run run rót ly nước.
Bà biết nếu một ngày lão Vĩnh Hà được ra tù thì lão ta sẽ không để yên cho hai mẹ con bà nhưng nếu cứ để giấu mãi trong lòng thì bà luôn dằn vặt, tự trách và cũng chẳng thể sống nỗi. Chi bằng bà dùng tính mạng của mình để đổi lại sự bình yên cho con gái.
Bà Trúc hiểu rằng việc bà làm sẽ khiến chị gái đau lòng nhưng bà đã không còn cách nào khác. Lão Vĩnh Hà là người yêu hận phân minh, người nào phản bội lão thì lão nhất định không tha thứ.
Còn một điều bà vẫn thấy chưa an lòng đó là Kim Quý. Từ khi bỏ trốn bà vẫn chưa nghe được bất cứ tin tức nào về con gái, nước mắt lăn dài nỗi lòng của người mẹ ai thấu rõ.
Càng ngẫm bà Trúc càng cảm thấy đau lòng, bà cầm nắm thuốc trên tay những viên nhỏ nằm chồng lên nhau trong lòng bàn tay nhăn nhúm. Bà nhắm mắt ực một cái rồi trở về giường đi ngủ như chưa có gì xảy ra.
Ngày mai khi bình minh thức giấc có lẽ bà đã đến một nơi rất xa.