Kỳ nghỉ Tết dương lịch kết thúc, không lâu sau chính là kỳ thi cuối kỳ. Cũng không biết có phải do bị thuốc ngủ ảnh hưởng không, mấy ngày nay đầu óc Kiều Mạn Mạn đều hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào nghe giảng cho tốt.
Sắp thi cuối kỳ, khó tránh khỏi sẽ có chút áp lực.
Bé ngốc từ trước đến nay đều vô lo vô nghĩ, lúc này lại lo lắng, thậm chí còn hơi phát hoảng. Đoán chừng buổi tối về nhà sẽ lại giống như lúc trước, một bên làm bài tập một bên khóc thút thít.
Kiều Tắc lời ngon tiếng ngọt an ủi em gái gốc.
“Việc học trước giờ vốn không phải là chuyện một sớm một chiều, trong chốc lát em không thể vội vàng được, cứ từ từ, đừng gấp.”
“Hiện tại không biết, không có nghĩa sau này sẽ không biết.”
“Ừm, cho dù có học được, nói không chừng sau này cũng sẽ quên hết.”
Kiều Mạn Mạn trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh trai ngồi ở ghế lái phía trước, cực kì nghiêm túc hỏi: “Anh trai, anh đang an ủi em sao?”
Kiều Tắc gật đầu, nhìn cô ấy, hỏi ngược lại: “Không thì sao?”
Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng, nói: “Em không biết còn có người an ủi người khác như vậy.”
Kiều Tắc: “Thế thì bây giờ em biết rồi đấy.”
Kiều Mạn Mạn cứng họng, cạn lời.
Từ trước đến nay Giang Vọng Hạ đều ra muộn hơn Kiều Mạn Mạn 10 phút, Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn ngồi trong xe trò chuyện câu được câu không, cãi nhau, đợi Tiểu Hạ ra.
Trong mắt Kiều Tắc, từ nhỏ đến lớn Kiều Mạn Mạn chưa bao giờ sẽ vì “không nghe hiểu giáo viên giảng bài”, “không biết làm bài tập”, “không làm xong bài tập” mà phiền não thế này.
Không biết chính là không biết.
Tính cách cô ấy vốn có phần buông xuôi.
Ngay cả hai tháng trước, khi cố gắng học tập chăm chỉ để tăng gấp đôi tiền tiêu vặt và màu vẽ nhập khẩu mới cũng không lo nghĩ phát điên như này.
Kiều Tắc lo lắng có phải em gái bị Kỳ Mộ kích thích, chỉ hận không thể làm thịt anh ta.
Anh có ý định đưa em gái đi gặp bác sĩ tâm lý.
Kiều Tắc còn đang an ủi em gái ngốc, Giang Vọng Hạ đã đi từ trong trường học ra, một vai đeo ba lô, chân dài cất bước, dưới chân lướt như gió bước nhanh ra.
Ngồi lên xe, Kiều Tắc còn đang an ủi em gái ngốc đã hơi điên khùng, cô không nhịn được nhìn Kiều Mạn Mạn bên cạnh, hỏi: “Sao thế?”
Kiều Mạn Mạn uể oải: “Không biết làm bài tập.”
Giang Vọng Hạ: “… Thế thì không làm nữa.”
Kiều Mạn Mạn sửng sốt, thầm nghĩ: Cậu là học sinh giỏi, cậu không làm bài tập giáo viên sẽ không phê bình cậu, nhưng tớ không làm bài tập sẽ bị phê bình!
Kiều Mạn Mạn lắc đầu liên tục: “Không được, phải làm bài tập.”
Giang Vọng Hạ không tiếp tục bàn luận chủ đề sâu sắc này với Kiều Mạn Mạn nữa, ngồi lên xe là chơi di động, chuẩn bị thưởng cho mình một chiếc xe đạp đường dài mới.
Tuần trước, cô làm hỏng bé cưng xe đạp, đau lòng không thôi.
Cô hỏi Kiều Tắc có thể thanh toán không.
Kiều Tắc: “Anh nghĩ con người cùng lắm có thể sinh được mèo nhỏ thôi chứ sao có thể sinh ra thú nuốt vàng chứ, hai đứa bị sao vậy, chỉ biết bào tiền của anh?”
Giang Vọng Hạ nghiêm mặt: “Cái gì mà bào tiền chứ? Đây là em đang cho anh cơ hội quan tâm em, người khác muốn tặng xe đạp em đâu có thèm đâu, em chỉ để anh tặng xe đạp cho em thôi.”
Kiều Tắc: “Chậc, ngoài ba mẹ và chú Giang, còn ai tặng cho em xe đạp đắt đến kỳ quái như vậy?”
Giang Vọng Hạ: “Thằng nhóc Trần Linh Vũ đó.”
Giang Vọng Hạ vô cùng tự nhiên nói ra tên “Trần Linh Vũ”, khiến Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn đều sửng sốt. Hai người đồng thời nghĩ thầm: Không phải hai người yêu sớm đấy chứ? Em/ Cậu còn dám trắng trợn như vậy?
Kiều Mạn Mạn khẽ há miệng, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Hạ.
Kiều Tắc mím môi, hai tay nắm chặt vô lăng, có loại cảm giác đau tim khi mầm cải trắng vừa mua về chưa kịp lớn đã bị dập nát.
Giang Vọng Hạ mặt không đỏ tim không đập, vẻ mặt thẳng thắn vô tư nói: “Anh, thế anh có cho tiền thanh toán không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc: “… Cho, hiếm khi Tiểu Hạ cho anh cơ hội, sao anh dám không mua xe cho em.”
Giang Vọng Hạ cười cười: “Dạ, thế cảm ơn anh.”
Kiều Mạn Mạn không dám nói gì, không dám hỏi gì, lật sách bài tập làm bộ làm tịch xem đề, giống như là không nghe thấy tin Tiểu Hạ yêu sớm.
Giang Vọng Hạ liếc mắt, nhìn Kiều Mạn Mạn một cái, nhắc nhở: “Sách bài tập của cậu cầm ngược rồi.”
Kiều Mạn Mạn: “… Ờm.”
Kiều Mạn Mạn vội vàng lật ngược sách bài tập lại.
…
Về đến nhà đã 10 giờ rưỡi rồi.
Kiều Mạn Mạn mang theo tâm trạng nặng nề buồn bực khi chưa làm xong bài tập. Tắm rửa xong đi ra, ăn ít đồ ngọt dì giúp việc mang tới, tâm trạng nhất thời tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, thế giới này làm sao có thể thiếu đồ ngọt được!!
Đồ ngọt yyds (*)!!
Ăn đồ ngọt xong, Kiều Mạn Mạn chuẩn bị ôn tập chút nội dung đã học hôm nay, làm bài tập.
Sau đó, cô ấy phát hiện...
Khi cô ấy ngồi xuống bàn, khi cô ấy mở sách vở và sách bài tập ra, khi cô ấy nhìn những đề Toán trên đó, tâm trạng vừa tốt lên nhanh chóng suy sụp, nụ cười trên mặt biến mất.
Kiều Mạn Mạn trầm mặc nhìn sách vở và sách bài tập, cùng với cây bút bên cạnh.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào cây bút nằm bên cạnh sách bài tập.
Viết đi, mày mau viết đi!
Mười mấy đồng một cây bút, sao mày không tự viết đi?
Mày không viết, là do mày không muốn viết sao?
Hai phút sau, Kiều Mạn Mạn nhận mệnh cầm cây bút kia, một bên lật vở ghi bạn cùng bàn cho cô ấy mượn, một bên đối chiếu nội dung sách vở, cố gắng hiểu hết.
Cô ấy đang tiến hành đại chiến ngươi sống ta chết với tri thức sách vở.
Cửa phòng bị gõ vài cái, cắt đứt trận chiến không có khói súng này. Đầu óc Kiều Mạn Mạn hơi trướng lên, buông bút trong tay xuống, vừa xoa huyệt thái dương vừa đứng dậy đi mở cửa.
Là Tiểu Hạ tới tìm cô ấy.
Nếu như ngày thường Tiểu Hạ chủ động tới tìm mình, nhất định Kiều Mạn Mạn sẽ rất vui vẻ. Tuy hiện tại cũng vui vẻ, nhưng nghĩ đến còn rất nhiều bài tập chưa làm, lại không quá vui nữa.
Kiều Mạn Mạn bối rối, nháy mắt mấy cái, hỏi: “Tiểu Hạ, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Giang Vọng Hạ nhướng mày: “Ừ, tớ qua đây làm bài tập với cậu, có gì không hiểu có thể hỏi tớ.”
Kiều Mạn Mạn được chiều mà lo sợ, vội vàng nghiêng người nhường chỗ cho Tiểu Hạ, để cô nhanh chóng đi vào.
Kiều Mạn Mạn: “Được! Đúng lúc có vài chỗ tớ không hiểu!”
Giang Vọng Hạ gật đầu: “Ừ.”
Vừa rồi, Kiều Tắc lấy vấn đề “học sinh cấp 3 nên lấy việc học tập làm trọng, không nên yêu đương”, hàn huyên cùng cô suốt 15 phút, sau đó lại dùng 5 phút lải nhải không ngớt, biểu đạt lo lắng đối với Kiều Mạn Mạn.
Anh nói rằng anh lo lắng Kiều Mạn Mạn bị kích thích rồi có vấn đề tâm lý.
Anh nói: “Em cũng thấy rồi đấy, có khi nào Mạn Mạn lo lắng vì chuyện học chưa, thật sự quá khác thường rồi!”
Giang Vọng Hạ: “… Kiều Mạn Mạn coi trọng chuyện học, anh còn không vui sao?”
Kiều Tắc nghiêm mặt: “Chủ yếu là quá khác thường.”
Giang Vọng Hạ liếc anh một cái: “Anh, đừng nói là anh đau lòng khi cho Kiều Mạn Mạn gấp ba lần tiền tiêu vặt đấy chứ?”
Kiều Tắc khiếp sợ: “Anh là người như vậy sao???”
Giang Vọng Hạ: “Vâng.”
Kiều Tắc:??
Mặt Kiều Tắc không chút thay đổi, cười lạnh một tiếng, vô cùng cool ngầu nói: “Giang Vọng Hạ, em có còn muốn thanh toán bé cưng xe đạp của em không?”
Tìm anh thanh toán chiếc xe đạp đắt tiền đến thái quá, thái độ có thể tốt chút được không?
Anh chính là anh trai của cô đấy!
Giang Vọng Hạ không nói gì, mà dùng ánh mắt “em nói rồi mà” nhìn Kiều Tắc, tất cả đều chất chứa trong ánh nhìn.
Kiều Tắc: “…”
…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có bạn học Tiểu Hạ trợ giúp, hiệu suất làm bài của Kiều Mạn Mạn được nâng lên rất nhiều. Vốn khẳng định không làm xong bài tập, lúc này chưa tới 12 giờ rưỡi đã làm xong.
Kiều Mạn Mạn buồn ngủ đến không chịu được.
Cô ấy vô cùng cảm ơn Tiểu Hạ đã dành thời gian quý báu dạy cô ấy làm bài tập, vô cùng cảm kích, nói ngày mai sẽ mời Tiểu Hạ uống trà sữa.
Giang Vọng Hạ vừa nghe đã biết Kiều Ngốc Ngốc ý thức mơ hồ rồi.
Cô không uống đồ ngọt.
Cô không nói nhiều với người mệt đến lơ mơ nữa, gật gật đầu, đáp “Được” một tiếng rồi trở về phòng mình, tiếp tục chơi di động.
Giang Vọng Hạ nằm trên giường, Trần Linh Vũ gửi cho cô rất nhiều hình ảnh kiểu dáng xe đạp, giới thiệu cho cô cảm giác khi sử dụng. Cái nào ở trong danh sách vàng, cái nào ở trong danh sách đen, còn hỏi cô có muốn phiếu giảm giá 5 đồng của xe đạp không.
Giang Vọng Hạ có chút cạn lời.
Thằng nhóc này lấy đâu ra nhiều phiếu giảm giá 5 đồng vậy?
Trần Linh Vũ gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tùy tiện trả lời một số 1, không trả lời nghiêm túc.
Cô đang suy nghĩ.
Cô thấy trạng thái của Kiều Mạn Mạn, không giống như bị đả kích hay kích thích gì, có lẽ là Kiều Tắc lo lắng vô cớ, suy nghĩ quá nhiều.
Giang Vọng Hạ thầm nghĩ: Có phải fans mẹ hay không khó mà nói, nhưng Kiều Tắc chắc chắn là một bà mẹ già.
…
Thứ sáu, Kiều Tắc gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp Kiều Mạn Mạn, nói sáng thứ bảy Kiều Mạn Mạn sẽ không về trường tự học, có một số việc, cần xin nghỉ.
Trường X sẽ không tùy tiện cho học sinh nghỉ, chủ nhiệm lớp quan tâm hỏi thăm vài câu.
Kiều Tắc nói, đưa em gái đi kiểm tra thân thể chút.
Anh nói: “Mạn Mạn bị thiếu máu Thalassemia, gần đây em thấy tinh thần con bé không tốt, muốn đưa đi kiểm tra xem có phải do thiếu máu gây ra không, bổ sung lượng sắt vừa phải cho con bé.”
Chủ nhiệm lớp nghĩ đến bình thường học sinh này là cừu lười biếng, bộ dạng ốm yếu liền tỏ vẻ hiểu, cho cô ấy nghỉ.
Chủ nhiệm lớp nhắc tới trạng thái học tập của Kiều Mạn Mạn, nói cô ấy có tiến bộ vô cùng lớn, khen vài câu ngắn gọn, Kiều Tắc khách khí nói: “Là nhờ giáo viên dạy tốt.”
Từ nhỏ đến lớn, trình độ của Kiều Mạn Mạn đều lót đáy trong lớp, nhiều lắm giáo viên chỉ khen một câu “học sinh rất ngoan”, rất ít khi nhắc tới phương diện học tập.
Cho dù nhắc tới chuyện học tập, cũng chỉ nói: “Phụ huynh nên chú ý tình hình của học sinh nhiều một chút”, “Phụ huynh đốc thúc nhiều một chút”.
Lần đầu tiên Kiều Tắc nghe giáo viên khen em gái ngốc, cảm giác rất lạ, chợt có chút hiểu được tâm trạng “ngóng con trai thành rồng, ngóng con gái thành phượng” của phụ huynh.
Tối thứ sáu, Kiều Tắc nói với Kiều Mạn Mạn: Ngày mai không cần tự học.
Kiều Tắc nói: “Anh thấy gần đây tinh thần em không tốt lắm, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ tốt hơn.”
Kiều Mạn Mạn sửng sốt, sau đó có hơi buồn phiền.
Kiều Mạn Mạn: “Nhưng chúng em đã hẹn với giáo viên Toán, ngày mai cô giáo mở lớp riêng cho mấy học sinh kém chúng em, bổ túc một chút.”
Cô ấy nhìn anh trai, đề nghị: “Anh, nếu không buổi chiều hãy đến bệnh viện nhé?”
Kiều Tắc:?
Không phải từ trước đến nay Kiều Mạn Mạn đều hận không thể mỗi ngày xin nghỉ không đi học sao? Có lúc nào anh xin nghỉ cho cô ấy, cô ấy lại nói ra câu “em muốn quay lại lớp học” đâu?
Lần đầu tiên anh thấy em gái ngốc có niềm đam mê học tập cao như vậy.
Anh rất có lý do để nghi ngờ, Kiều Mạn Mạn bị hồn người khác xuyên vào, hoặc là bị đoạt hồn, nếu không thật sự không thể nào giải thích được.
Kiều Tắc lộ ra vẻ lo lắng.
Kiều Tắc: “Mạn Mạn à, em thật sự là Kiều Mạn Mạn chính chủ sao?”
Kiều Mạn Mạn:?
-
(*) Yyds (永远的神 - yǒnɡyuǎn de shén): Vĩnh viễn là thần.