Dì giúp việc và chú quản gia của nhà họ Kiều đều là bảo mẫu tại gia, bình thường họ đều ở lại nhà họ Kiều, ngày nghỉ có thể chọn ra ngoài, nghỉ ngơi, hoặc là về gặp người nhà.
Một tuần trước kỳ nghỉ Tết dương lịch, chú quản gia cố ý xin nghỉ với Kiều Tắc, nói muốn về thăm người nhà vài ngày.
Kiều Tắc không có lý do gì để không đồng ý, còn cố tình cho chú Lý nghỉ thêm vài ngày.
Gần Ngự viên Lan Đình không có trạm tàu điện ngầm, trạm xe buýt lại ở rất xa, cách chừng 2km. Hơn nữa khoảng cách từ nhà đến cổng khu dân cư, đi mất 40 phút là ít.
Kiều Tắc hỏi em gái, có muốn anh đưa cô ấy đi không.
Kiều Mạn Mạn nói không cần.
Ban đầu Kiều Tắc không nghĩ nhiều, cho rằng em gái không cần anh đưa đi, sẽ nhờ chú Lý đưa cô ấy đi. Không lâu sau mới nhớ ra chú Lý xin nghỉ đoàn tụ với người nhà, căn bản là sẽ không có ai đưa Kiều Mạn Mạn ra ngoài.
Cũng không thể để Kiều Ngốc Ngốc tự đi bộ bắt xe buýt chứ?
Coi như là có chăm chỉ đi xa bắt xe đi nữa, nhưng chỉ từ trong nhà ra bên ngoài Ngự viên Lan Đình đã tốn không ít thời gian rồi.
Vì thế, Kiều Tắc kéo em gái về, hỏi cô ấy hẹn bạn học ở đâu, đưa cô ấy đi.
Kiều Mạn Mạn ấp úng.
Sau nhiều lần truy hỏi, Kiều Tắc mới biết em gái ngốc đi tìm Kỳ Mộ, nói như thế nào cũng không cho cô ấy đi, để cô ấy ở nhà làm bài tập.
Kiều Mạn Mạn nghe xong thì không vui.
Mấy ngày trước, Kiều Tắc và Tiểu Hạ đặt cho cô ấy biệt danh “Kiều Ngốc Ngốc”, cô ấy vốn có chút hờn dỗi, lời xin lỗi của họ không có nửa điểm thành ý nào, càng làm cô ấy buồn bực thêm.
Lúc này anh trai lại bắt đầu quản cô ấy, khiến cô ấy hơi tức giận.
Kiều Tắc và Kiều Mạn Mạn cãi nhau nho nhỏ.
Mấy người bạn của Kiều Tắc không biết tình hình, nghe nói là Kiều Tắc quản không cho em gái đi chơi, cho rằng Kiều Tắc không đúng. Họ đều là “anh trai” của Kiều Mạn Mạn, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Kiều Mạn Mạn.
Sau đó, biết được Kiều Mạn Mạn đi tìm Kỳ Mộ, một người hàng xóm là nam đã trưởng thành, hướng gió thay đổi.
Họ đều đứng cùng phe với Kiều Tắc, giữ ý kiến phản đối.
Kiều Mạn Mạn càng thêm không vui.
Là Bách Lăng đứng ra hoà giải, nói: “Mạn Mạn muốn đi gặp bạn, không có lý do gì lại không có con bé đi cả.”
Kiều Mạn Mạn liên tục gật đầu, cảm thấy hình tượng của anh trai Bách Lăng vô cùng cao lớn, không như anh trai thối của cô ấy, chỉ biết quản cô ấy, còn đặt biệt danh cho cô ấy!
Cuốn sổ nhỏ ghi thù của Kiều Mạn Mạn viết đầy hai chữ “Kiều Tắc.”
Kiều Tắc nghe thấy lời của bạn tốt, ném sang ánh mắt không đồng ý, thậm chí còn có ý nghĩ muốn chém bạn tốt.
Vốn dĩ anh và Mạn Mạn đã bất đồng ý kiến, anh ấy còn chạy tới quấy rối?
Bách Lăng nhận được ánh mắt khiển trách của bạn tốt, im lặng. Sau đó nói với Kiều Mạn Mạn: “Nhưng bọn anh cảm thấy chuyện một mình đến nhà người khác phái của em không an toàn cho lắm. Thế này đi, em không thể ngồi quá một tiếng.”
Nếu như nói Kiều Tắc là nhắm vào Kỳ Mộ, vậy Bách Lăng nói đến phạm trù “khác phái”, không nhắm vào một người nào đó, giống như xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của Kiều Mạn Mạn hơn.
Kiều Mạn Mạn cho rằng các anh trai lo lắng quá mức.
Nhưng, cô ấy đồng ý rồi.
Bởi vì nếu không đồng ý, anh trai sẽ không cho cô ấy ra ngoài.
Hơn nữa, thật ra cô ấy nói chuyện với Kỳ Mộ cũng không đến một tiếng, phần lớn thời gian cô ấy đều làm bài tập.
Cùng lắm thì xem như về nhà làm bài tập sớm chút.
…
Sau khi Kiều Mạn Mạn rời khỏi nhà được 1 tiếng, Kiều Tắc gửi tin nhắn cho em gái, hỏi cô ấy đã về chưa, nhưng không nhận được câu trả lời.
Qua 2 tiếng sau lại gửi thêm một tin nhắn, vẫn không nhận được câu trả lời.
Kiều Tắc không nhịn được cau mày.
Kiều Mạn Mạn không phải người giận dỗi thì không trả lời tin nhắn, anh cũng đã nhắc nhở cô ấy chú ý thời gian, gửi tin nhắn cho cô ấy.
Từ trước đến nay cô ấy đều nghe lời, sẽ không cố ý không trả lời tin nhắn.
Tinh thần anh có hơi không yên, có dự cảm không tốt lắm, mở di động ra định vị, lông mày càng nhíu sâu.
Định vị hiển thị đang di chuyển, nhưng không phải hướng về nhà, mà là hướng về cửa bên khu dân cư Ngự viên Lan Đình.
Nhìn thế nào đều thấy quỷ dị không thích hợp.
Kiều Tắc trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý khu dân cư, nói có trẻ con trong nhà không thấy đâu, nhờ họ hỗ trợ chặn xe muốn ra ngoài lại.
Giọng anh trầm ổn nghiêm túc, nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc.
Quản lý khu dân cư không có quyền chặn đường đi của chủ nhà, càng không có quyền lục soát xe của chủ nhà. Họ chỉ là quản lý khu dân cư, không phải cảnh sát giao thông.
Kiều Tắc bảo quản lý hỗ trợ chặn lại, sau đó suy nghĩ một chút, thuận tiện báo cảnh sát.
…
Kỳ Mộ lái xe chuẩn bị rời khỏi cửa bên của Ngự viên Lan Đình, lại bị bảo vệ chặn lại, cần gạt không nâng lên. Anh ta kiên nhẫn đợi một lát, cần gạt vẫn không nâng, bèn xuống xe thương lượng với bảo vệ.
Trên mặt anh ta mang theo nụ cười ôn hòa, buồn rầu nói: “Tôi không biết các anh có chuyện gì, hiện tại tôi có chút việc gấp, không thể chậm trễ. Hy vọng các anh có thể nhanh chóng cho qua.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lúc nói chuyện, anh ta rất tự nhiên rút từ trong ví ra vài tờ tiền đỏ, đưa cho bảo vệ.
Bảo vệ đã quá quen với việc nhận tiền đối phương đưa, giương mắt nhìn vào trong cửa sổ xe. Nhưng cửa sổ xe dán màng chống trộm, hoàn toàn không nhìn được bên trong.
Bảo vệ giải thích với anh ta: “Nghe nói là có một đứa bé đi lạc, lo là do ham chơi trộm chạy lên xe người khác. Phụ huynh nhờ chúng tôi để mắt đến xe ra ngoài xem có đứa bé đó không.”
Kỳ Mộ ngoài cười trong không cười, nói: “Anh cảm thấy chủ nhà trong Ngự viên Lan Đình sẽ đi làm kẻ bắt cóc, hay là nói tôi chính là kẻ bắt cóc?”
Bảo vệ vội vàng nhận lỗi, nói cho anh ta nhìn vào trong xe một chút, không có vấn đề gì có thể lập tức cho qua.
Kỳ Mộ cười như không cười nhìn anh ta.
Đề nghị của bảo vệ và quản lý vốn không hợp lý, xe muốn ra ngoài đồng ý phối hợp, đó là do người ta tự nguyện. Người ta không muốn, họ cũng không có lý nào không cho đi.
Nói trắng ra là, anh ta là chủ nhà, tiền lương của họ đều là do chủ nhà bỏ ra.
Chủ nhà trong Ngự viên Lan Đình không giàu cũng quý, họ không đắc tội nổi.
Bảo vệ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lấy chỗ tốt của người ta, lại còn bị cảnh cáo uy hiếp, dưới áp lực chuẩn bị cho chủ nhà qua.
Đúng lúc này, Giang Vọng Hạ đạp xe đạp từ bên ngoài về, thấy Kỳ Mộ, không nhịn được liếc qua một cái.
Có thể là do quá mẫn cảm, có thể là vì thấy Kỳ Mộ ở chỗ này có hơi ngạc nhiên, Giang Vọng Hạ dừng xe đạp, định xem xem họ đang làm gì.
Đi từ cửa bên ra ngoài là đường nhỏ, phải một đoạn đường nữa mới có thể ra đến đường bê tông, rất ít khi có chủ nhà ra ngoài từ cửa bên.
Giang Vọng Hạ đạp xe đạp đi hóng gió, khác với lái xe bốn bánh.
Lái xe từ cửa bên ra ngoài, quái lạ.
Gặp được Kỳ Mộ ở chỗ này, cũng quái lạ.
Cô không nhịn được huýt sáo, hỏi bảo vệ bên kia: “Chú, hai người đang làm gì vậy?”
Bảo vệ cười cười với cô gái, không nói chuyện của anh ta và vị chủ nhà này, chỉ nói là có một phụ huynh không tìm thấy trẻ con trong nhà, dặn họ hỗ trợ để ý mấy chiếc xe ra ngoài, đang chuẩn bị cho qua.
Ý tứ của anh ta là, đã xem qua xe của Kỳ Mộ rồi, không có vấn đề gì.
Giang Vọng Hạ nghiêng mắt, nhìn Kỳ Mộ.
Trên mặt Kỳ Mộ vẫn là nụ cười ôn hòa nhã nhặn, như gió xuân ấm áp, anh ta cười chào hỏi với cô: “Thời tiết lạnh như vậy Tiểu Hạ còn đạp xe đạp, do người nhà em không đi đón em sao?”
Giang Vọng Hạ hất cằm: “Tôi thích đạp xe đạp, anh có ý kiến?”
Kỳ Mộ: “Sao tôi dám có ý kiến.”
Giang Vọng Hạ: “A.”
Giang Vọng Hạ và Kỳ Mộ có thể nói là nhìn nhau đã ghét, nửa câu cũng không vừa ý nhau, hoàn toàn không có ý muốn tiếp tục vô nghĩa cùng đối phương.
Kỳ Mộ vẫn tiếp tục khách khí: “Bây giờ cũng không sớm nữa, Tiểu Hạ nhanh về nhà đi.”
Giang Vọng Hạ hoàn toàn không để ý tới anh ta, đạp xe rời đi.
Nhìn nhiều thêm một cái đã buồn nôn.
Kỳ Mộ thấy cô đạp xe rời đi, nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, lên xe chuẩn bị rời khỏi Ngự viên Lan Đình.
“Đợi đã…”
Cần gạt chưa kịp nâng lên, Giang Vọng Hạ đi rồi quay lại, trực tiếp đạp xe đạp đến bên trái xe Kỳ Mộ, ngay tại vị trí bên cạnh cửa xe ghế lái.
Lúc này, cần gạt đang từ từ nâng lên.
Kỳ Mộ không thèm để ý đến cô, chuẩn bị lái xe rời đi, ngay cả cửa sổ xe cũng không hạ xuống.
Giang Vọng Hạ giơ tay, dùng sức vỗ vài cái vào cửa xe: “Này…”
Cô cảm thấy rất kỳ quái, có cảm giác không tốt lắm.
Không thể cứ như vậy để cho anh ta đi.
Tuy rằng người này khiến cô cảm thấy phản cảm buồn nôn, nhưng không thể phủ nhận hình tượng của anh ta trước mặt người khác rất tốt. Giống như vừa nãy còn dối trá nói với cô trời tối rồi nhanh về nhà.
Một người dối trá như vậy, lúc này lại không dám dừng xe, cũng không dám hạ cửa sổ xe xuống, rất có vấn đề.
Từ những biểu hiện thường ngày của anh ta, không nên như vậy.
Giang Vọng Hạ phát hiện điểm bất thường, thấy cần gạt đang nâng lên, xe Kỳ Mộ chuẩn bị khởi động, không nghĩ nhiều, dứt khoát đạp xe đạp chạy lên phía trước ô tô, cản đường của anh ta.
Chiếc xe trước mắt dứt khoát chạy tới.
Tốc độ xe không nhanh, mang theo ý cảnh cáo cô nhanh rời đi, không nên cản đường.
Đuôi lông mày của Giang Vọng Hạ nhảy dựng, một chân đạp xuống đất nghiêng người xuống xe, đồng thời ném xe đạp trong tay về phía trước bên phải, rơi thẳng lên thân xe phía trước.
Xe đạp của cô hoàn toàn chặn đường của Kỳ Mộ.
Cô đứng ở phía bên kia của xe đạp.
Kỳ Mộ còn chưa điên đến mức trực tiếp lái xe đâm người trước mặt người khác.
10 phút sau, cảnh sát tới.
…
Kiều Mạn Mạn cảm giác đầu óc hỗn loạn, không tỉnh táo, ý thức không rõ ràng, cực kỳ giống lúc 5 giờ sáng nghe thấy báo thức phải rời giường nhưng thật sự không dậy nổi.
Canh củ cải đường cô ấy uống có thành phần thuốc ngủ.
Kiều Mạn Mạn ngấm thuốc, lúc lấy thông tin cứ mơ mơ màng màng, có đôi khi không nghe hiểu chú cảnh sát nói, có đôi khi lại không biểu đạt rõ lời nói của mình.
Một bản ghi chép đơn giản mà mất tới 2 tiếng rưỡi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô ấy chắp vá những sự thật vụn vặt từ trong miệng cảnh sát và Kiều Tắc.
Kỳ Mộ bỏ thuốc ngủ vào canh củ cải đường, mặc kệ ý nguyện của cô ấy ra sao, dự định nhân lúc cô hôn mê đưa cô ấy rời đi, mang cô ấy đến Mỹ.
Kiều Mạn Mạn khiếp sợ, không thể hiểu được, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Kiều Mạn Mạn ngốc thì có hơi ngốc, nhưng cô ấy cũng không phải đồ ngu. Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ, Giang Ngôn Nhất nhắc nhở nhiều lần, không phải cô ấy hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Kỳ Mộ.
Chỉ là, trong lòng cô ấy, Kỳ Mộ không khoa trương như anh trai và Tiểu Hạ nói.
Trước kia cô ấy coi Kỳ Mộ là anh trai lớn đáng để ỷ lại nhất, là người bạn tốt nhất. Nhận ra anh ta không đúng lắm, cô ấy vẫn coi anh ta là bạn bè, chẳng qua là từ “người bạn tốt nhất” biến thành “bạn bè” mà thôi.
Kiều Mạn Mạn rất khó tin rằng Kỳ Mộ sẽ làm ra loại chuyện như vậy, càng không có cách nào hiểu được tại sao anh ta lại làm ra hành vi như vậy.
Như thể một con người bị chia cắt ra thành một cái bóng khác, mà cái bóng kia đã làm ra hành động hoàn toàn không giống với con người. Cái bóng là cái bóng, con người là con người, rất khó để cô ấy xem người và bóng là cùng một thể.
Kỳ Mộ bị bắt tạm giam.
15 ngày sau, Kỳ Mộ sắp bị trục xuất về Mỹ, anh ta lại hỏi Kiều Mạn Mạn có muốn đi cùng anh ta không.
Anh ta nói: “Họ sẽ đối xử tệ với em.”
Kiều Mạn Mạn cực kì nghiêm túc nói cho anh ta biết, người nhà của cô ấy đối với cô ấy rất tốt. Cô ấy không có ý định rời khỏi đây, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.
Cô ấy nói: “Anh trai lớn, họ vẫn luôn đối xử rất tốt rất tốt với em.”
Kỳ Mộ: “Mạn Mạn, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, em muốn gì anh cũng có thể cho em.”
Vẻ ngoài của Kỳ Mộ rất lừa người, lúc anh ta nói những lời này, ánh mắt nhìn đối phương, rất dễ khiến người ta tin phục, tin tưởng không chút nghi ngờ vào lời nói của anh ta.
Anh ta nói thích cô ấy, là thật.
Anh ta nói sẽ đối xử rất tốt với cô ấy, có lẽ cũng là thật.
Thật sự Kiều Mạn Mạn rất khó tưởng tượng được chuyện Kỳ Mộ sẽ bỏ thuốc ngủ cho cô ấy, thậm chí đã sớm định dùng thủ đoạn này cưỡng ép đưa cô ấy đi. Đây hoàn toàn không phải là anh trai lớn trong nhận thức của cô ấy.
Trong nhận thức của cô ấy, Kỳ Mộ lo lắng đứa trẻ bị cảm nắng, cho nên mời đứa trẻ vào trong nhà nghỉ. Anh ta lo bùn đất trên tay sẽ làm bẩn tay cô ấy, cho nên không hề do dự lau tay vào áo sơ mi trắng, rồi mới đến nắm tay cô ấy.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, lời Kỳ Mộ nói, Kiều Mạn Mạn không nhớ rõ. Nhưng cô ấy lại có ấn tượng sâu sắc với hai hình ảnh, Kỳ Mộ mời cô ấy vào nhà nghỉ ngơi, Kỳ Mộ lau tay vào áo sơ mi trắng.
Trong lòng Kiều Mạn Mạn, Kỳ Mộ chính là hình tượng người anh trai lớn như vậy.
Cô ấy tình nguyện tin rằng Kỳ Mộ là dáng hình này.
Nếu không phải, vậy anh trai lớn mãi mãi sống trong hồi ức của cô ấy là được rồi.
…
Không biết có phải do ngày đó uống canh củ cải đường có hàm lượng thuốc ngủ quá cao hay không, Kiều Mạn Mạn bối rối khoảng chừng ba bốn ngày, đến ngày thứ năm mới khôi phục lại tinh thần. Cuối cùng đầu óc đã có thể suy nghĩ, cuối cùng đã có thể nghe hiểu nội dung bài giảng của giáo viên.
Năm ngày, suốt năm ngày, đều đần đần.
Buổi tối ngày thứ sáu, kết thúc tiết tự học buổi tối, Kiều Mạn Mạn ôm một chồng vở ghi rất dày, cúi đầu ủ rũ đi ra từ trường học, ngồi vào xe của anh trai.
Kiều Tắc thấy vậy, quan tâm hỏi hai câu.
Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn u sầu: “Mấy ngày nay em không có tinh thần, không nghe hiểu giáo viên giảng bài, bây giờ có rất nhiều bài không biết làm.”
Nói xong, cô ấy lại thay đổi biểu cảm: “Không làm xong, hoàn toàn không làm xong nổi!”
“Không biết, thật sự là không biết làm!”
“Làm thế nào cũng không biết làm!”
Kiều Tắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Anh nghe ra rồi, hóa ra là Kiều Ngốc Ngốc bị bài tập ép điên nha.