Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 17






Thật kỳ lạ, không phải vai Giang Nhược Kiều của cô là nhân vật đứng ngoài tiểu thuyết à?
 
Tác giả bị mù rồi.
 
Thực ra, cho dù giấc mơ có vô nghĩa đến đâu thì Giang Nhược Kiều cũng đã từng mơ thấy. Khi còn bé mơ thấy mình trở thành tiên nữ, cũng mơ thấy mình có phép thuật biến đá thành vàng, thậm chí trong mơ cô còn có bông hoa bảy màu. Bây giờ, cô mơ thấy mình đọc xong một cuốn tiểu thuyết, hoàn toàn chỉ là một cảnh nhỏ. Chỉ có điều, cô không hài lòng lắm khi làm nữ phụ pháo hôi, đến nỗi chuyện bạn trai và người phụ nữ khác sắm vai nam nữ chính trong câu chuyện cũng không còn quan trọng nữa.
 
Giang Nhược Kiều nằm trên giường một lúc, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
 
Khi đang đánh răng, cô nhớ lại giấc mơ đó, thấy hơi kỳ lạ.
 
Thường thì khi cô tỉnh dậy, nội dung của những giấc mơ như vậy sẽ càng ngày càng mơ hồ. Những giấc mơ trước đây của cô hay bị đứt quãng, chỗ này một ít chỗ kia một tí, hầu như chưa bao giờ giống hôm nay, nội dung ngày một rõ ràng…
 
Rõ ràng đến chân thực, như thể đây là điều xảy ra trong cuộc sống thực.
 
Chết tiệt!
 
Giang Nhược Kiều rửa mặt xong ngồi trên ghế sô pha, cô đã không còn hứng thú ăn sáng nữa.
 
Có lẽ cô nên làm điều gì đó.
 
Cô dứt khoát lấy giấy bút từ trong túi xách ra, nhớ lại từng chi tiết một và ghi lại cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết. Cô càng nhớ lại, tận sâu thâm tâm càng cảm thấy bất an.
 
Những tình tiết này cũng quá mức chân thực!
 
Chẳng hạn như những miêu tả về hoàn cảnh gia đình của Tưởng Diên trong cuốn tiểu thuyết.
 
Hay mối quan hệ sâu xa giữa nam chính và nữ chính. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đúng rồi, nữ chính tên Lâm Khả Tinh, thầm yêu nam chính nhiều năm. Phản ứng đầu tiên của Giang Nhược Kiều là “Là ngôi sao đó”, tất cả các chi tiết đều tương xứng khiến người ta phải suy nghĩ kỹ càng.
 
Trong sách nói rằng khi còn nhỏ, nhà nam chính Tưởng Diên đã xảy ra biến cố lớn, mẹ anh ta phải dẫn anh ta đến nhà họ Lâm làm việc. Mẹ Tưởng và bà Lâm cũng coi như là bạn cũ, bà Lâm là người tốt bụng đã lựa chọn giúp đỡ hai mẹ con anh ta. Vì vậy mười năm sau, nam chính và nữ chính vẫn ở chung dưới một mái nhà nhưng thân phận lại khác nhau, một người là cô cả nhà họ Lâm, người còn lại là con trai trợ lý của bà Lâm.
 
Nữ chính đã yêu thầm nam chính từ nhỏ, nhưng anh ta lại không có tình cảm gì với nữ chính, ngược lại. Dưới sự dạy dỗ của người mẹ hiền từ và nhân hậu, anh ta chỉ coi nữ chính như em gái, chăm sóc cô ta rất tốt, nhưng cũng chỉ có vậy.
 
Nam chính lớn hơn nữ chính hai tuổi, dù sao hai người cũng có thân phận và tuổi tác khác nhau, sau khi nam chính đậu đại học thì chuyển đến ở trong trường, hai người tiếp xúc càng ngày càng ít, cho đến khi nam chính có cô gái mình thích. Nữ chính mới bắt đầu những chuỗi ngày tự dằn vặt. Một mặt, cô ta biết rõ nam chính không có tình cảm nam nữ với mình, nên cô ta cố gắng chúc phúc và mỉm cười nhìn người con trai mình thích hạnh phúc bên cô gái khác. Nhưng mặc khác, cô ta đã chôn giấu mối tình này trong lòng quá lâu, chàng trai này đã cắm rễ sâu trong trái tim nữ chính, cô ta hoàn toàn không dứt tình với anh ta được.
 
Nam nữ chính nhất định phải ở bên nhau, vì vậy tác giả thiết lập mối tình đầu của nam chính là một người phụ nữ đạo đức giả, tham giàu chê nghèo, tham lam phù phiếm.
 
Bao nhiêu cuốn tiểu thuyết đã chứng minh một điều: nữ phụ sẽ mãi mãi không có kết cục tốt đẹp.
 

Nhất là nữ phụ mà nam chính từng thích.
 
Nếu như nam chính không thích nữ phụ, không chừng cô gái kia còn có thể cược một ván, dưới ngòi bút của tác giả có lẽ sẽ được tẩy trắng rồi sau đó nghênh đón một kết thúc có hậu, mỹ mãn…
 
Nhưng mấu chốt chính là trong tiểu thuyết “Sủng em thành hôn”, nam chính Tưởng Diên lại thật lòng yêu nữ phụ.
 
Cuốn tiểu thuyết này không dài, Giang Nhược Kiều đã ghi lại tất cả những tình tiết cô nhớ theo cách mà chỉ mình cô hiểu. Cho dù đó có là sự thật hay không, cô ghi lại cũng không mất mát gì. Những cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc có thể gây ấn tượng trong ngày một ngày hai, nhưng một tuần sau, cô có thể nhớ tên nam nữ chính đã tốt lắm rồi.
 
Điều khiến Giang Nhược Kiều ngạc nhiên là, trong cuốn tiểu thuyết này lại có một tình tiết là giấc mộng mà cô từng mơ thấy trước đây.
 
Trong giấc mơ, cô thấy Tưởng Diên và một người phụ nữ khác được mọi người vây quanh từ góc độ của một người ngoài cuộc.
 
Sau bữa tiệc cô chật vật đi trên đường, Tưởng Diên ngồi trên xe lạnh lùng nói  ‘cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho em’.
 
!
 
Mẹ kiếp!!!
 
Trong tiểu thuyết, nhân vật nữ phụ gặp lại nam chính lần nữa và bị vả mặt ở chính tiệc rượu này.
 
Chẳng qua hơi kỳ lạ là, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả cảnh Tưởng Diên ngồi trên xe nói với cô những lời này…
 
Chẳng lẽ là tác giả cố ý lược bỏ tình tiết giữa nam chính và nữ phụ?
 
Nghĩ lại cũng đúng, làm thế rất tụt mood, khi họ gặp lại, nam nữ chính trong tiểu thuyết dưới ngòi bút của tác giả đã có tình cảm với nhau, nhưng dường như Tưởng Diên trong giấc mơ của cô vẫn còn vương vấn mãi đoạn tình cảm của họ.
 
Nam chính vẫn chưa quên quá khứ với nữ phụ, vì vậy anh ta cũng không phải là một nam chính đủ tư cách!
 
Giang Nhược Kiều không rối rắm quá lâu về chuyện này.
 
Đó có phải là sự thật hay không, cô vẫn chưa xác định được.
 
Trên thực tế, gia đình Tưởng Diên giàu có hay anh ta có phải là cậu ấm hay không, những điều này chẳng còn quan trọng với cô nữa. Dù sao họ nhất định sẽ chia tay, ai quan tâm tương lai bạn trai cũ có giàu hay không. Không lẽ anh ta có tiền thì cô có thể kiếm được một khoản bồi thường tổn thất tinh thần à?
 
Nhưng cô phải xác nhận xem cuốn tiểu thuyết trong mơ này có đúng là sự thật hay không.
 
Giữa trưa Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên đến, thấy sắc mặt của Giang Nhược Kiều không tốt lắm, anh do dự một lúc rồi hỏi: “Cậu khó chịu ở đâu à?”
 
Nếu cô cảm thấy không khỏe, anh sẽ dẫn đứa trẻ đi, mặc dù Tư Nghiên rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không làm phiền người khác nhưng người bệnh thì phải được nghỉ ngơi thật tốt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 

Giang Nhược Kiều lắc đầu: “Không.”
 
Cùng lắm chỉ là trong người thấy khó chịu mà thôi.
 
Nhưng mà cô không có cách nào kể chuyện này với Lục Dĩ Thành được.
 
Cô không thể nói chuyện này với bất kỳ ai, có lẽ chẳng ai tin giấc mơ của cô cả. Dù sao hiện tại trong mắt tất cả những người biết chuyện, thì Tưởng Diên có thể nói là người bạn trai hoàn hảo.
 
“Ừ.”
 
Lục Dĩ Thành xoa đầu Lục Tư Nghiên, hai ba con nhìn nhau, tất cả đều chìm trong im lặng.
 
Đừng làm phiền mẹ con
 
Cần ba nói à!
 
Lục Dĩ Thành rời đi, Giang Nhược Kiều dẫn Lục Tư Nghiên vào trong. Lục Tư Nghiên đi theo phía sau, cậu nhóc cởi giày của mình ra rồi lấy một đôi dép nhựa từ trong cặp sách ra. Giang Nhược Kiều xoay người, nhìn thấy cảnh tượng này - đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên đệm lót đeo dép lê vào. Cuối cùng cô cũng nở nụ cười trên môi, đi tới, cúi đầu nhìn đôi dép lê của thằng bé rồi thở dài: “Ba con mua cho à?”
 
Thẩm mỹ của Lục Dĩ Thành thực sự cần phải được cải thiện!
 
Thậm chí khi còn bé, cô còn chẳng thèm đi đôi dép này.
 
Lục Tư Nghiên cũng bắt chước giọng điệu của cô thở dài: “Đây là đôi rẻ nhất.”
 
Hôm qua, khi Lục Dĩ Thành đưa cậu nhóc về nhà, lúc đi ngang qua chợ nông sản, anh mua rau quả xong thì nhìn thấy một bà lão đẩy một chiếc xe chất đầy dép lê. Lục Dĩ Thành mới nhớ ra, chỗ Giang Nhược Kiều không có đôi dép nào Lục Tư Nghiên có thể đi, vì vậy anh dừng lại chọn mua một đôi rẻ nhất.
 
Giá rẻ thì rẻ nhưng Lục Dĩ Thành cũng đã cân nhắc đến chất lượng.
 
Mặc dù đôi dép này của Lục Tư Nghiên không quá đẹp nhưng đeo cũng thoải mái.
 
Dù không nói ra nhưng Giang Nhược Kiều biết Lục Dĩ Thành phải lo toan hết mọi việc. Đúng là anh đưa Lục Tư Nghiên đến nhờ cô chăm sóc trong hai ngày, nhưng buổi trưa Lục Tư Nghiên có thói quen ngủ trưa nên cô không cần phải lo lắng nhiều. Lục Dĩ Thành chăm lo một ngày ba bữa cho thằng bé rồi tắm rửa, ngủ nghỉ cho nó cũng là anh…
 
Chỉ là không biết sau hôm nay sẽ như thế nào. Cô có hỏi bên môi giới thì người đó nói rằng buổi chiều cơ quan bên ấy đi làm sẽ có kết quả giám định. Lúc đó sẽ gửi file qua email cho cô trước, còn bản báo cáo sẽ được gửi qua đường bưu điện đến cho cô sau.
 
Hai ngày nay, sau khi Lục Tư Nghiên đến, Giang Nhược Kiều đều bật tivi cho cậu nhóc xem phim hoạt hình chừng hơn mười phút.
 
“Tư Nghiên!” Giang Nhược Kiều bỗng gọi cậu nhóc.

 
Lục Tư Nghiên quay đầu nhìn cô.
 
Mỗi lần nhìn khuôn mặt này, Giang Nhược Kiều đều có một cảm giác rất kỳ lạ.
 
Bởi vì cậu nhóc trông rất giống cô khi còn bé, nhưng cô chưa từng mang thai, cũng chưa từng sinh con, nên cô không thể tạo dựng được tình cảm mẹ con một cách tự nhiên với Lục Tư Nghiên được. Thế nên đến tận giờ phút này, cô vẫn có thể coi mình như người ngoài cuộc. Tuy nhiên, điều kỳ diệu chính là mỗi lần cô có ý định “trốn thoát”, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt này, ý định ấy lại dần bị phai nhạt.
 
Cô tự hỏi liệu Lục Dĩ Thành có nghĩ như vậy không.
 
Rõ ràng bây giờ họ vẫn còn là sinh viên.
 
Giang Nhược Kiều dừng một chút: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi em ngủ dậy có muốn ăn kem không?”
 
Hai mắt Lục Tư Nghiên sáng ngời: “Tất nhiên là muốn ạ!”
 
Bây giờ cậu hạnh phúc quá đi!
 
Mẹ cho phép cậu xem phim hoạt hình, thậm chí còn hỏi cậu có muốn ăn kem không. Phải biết rằng trước kia cậu toàn tranh thủ lúc mẹ không biết mà mở tủ lạnh lén ăn đấy.
 
Giang Nhược Kiều mỉm cười.
 
Lúc Lục Tư Nghiên đang ngủ, cô không lên lầu ngủ bù ngay mà ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Lục Tư Nghiên chăm chú. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
 
Cô không cần mở ra cũng đã biết là tin nhắn của chị gái bên môi giới.
 
Quả nhiên, vừa mở điện thoại lên, chị gái nhiệt tình chuyên nghiệp đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
 
[Cô Giang, đã có kết quả xét nghiệm, chúng tôi gửi cho cô rồi, cô nhớ nhận nhé.]
 
[Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, cô có thể liên lạc trực tiếp với chúng tôi.]
 
[Chờ lát nữa cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ gửi báo cáo xét nghiệm cho cô. Cô cứ yên tâm, tất cả đều được giữ bí mật, tôi sẽ giám sát cơ quan đó và xóa các hồ sơ cùng tài liệu của cô, sẽ không ai có thể tìm ra chứng cứ.]
 
Giang Nhược Kiều liếc nhìn Lục Tư Nghiên đang ngủ say, hít sâu một hơi rồi mở báo cáo xét nghiệm ra xem.
 
Cô cũng không biết mình nên vui mừng hay thất vọng nữa.
 
Quả nhiên, mối quan hệ giữa cô và Lục Tư Nghiên đúng là… mẹ con ruột thịt.
 
Hôm nay Lục Dĩ Thành đến sớm hơn hôm qua một chút.
 
Giang Nhược Kiều cũng không giấu anh, trước khi anh đến, cô đã gửi kết quả xét nghiệm qua tin nhắn cho anh.
 
Đây không phải là một kết quả quá bất ngờ.

 
Nếu Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên không phải quan hệ mẹ con, điều này mới khiến người ta khiếp sợ.
 
Lúc này, hai người nhìn nhau, tâm trạng hơi kỳ lạ. Biết thì biết, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, nhưng khi kết quả thực sự được viết ra rõ ràng, giấy trắng mực đen thì đó lại là vấn đề khác. Như kiểu, cuối cùng họ đã đứng chung trên một chiếc thuyền, như châu chấu bị buộc cùng một sợi dây. Kể từ hôm nay, mối quan hệ giữa họ sẽ không bao giờ bị cắt đứt.
 
Thậm chí, mối quan hệ này còn bền chặt hơn cả mối quan hệ giữa Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên.
 
Đúng vậy, họ có một đứa con.
 
Họ không yêu nhau, không nắm tay nhau cũng không xảy ra quan hệ, nhưng họ có một đứa con.
 
Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều không vui, sợ cô sẽ sợ hãi trước những khó khăn trước mắt, vì vậy anh đã chủ động phá vỡ sự im lặng và nói: “Nào, chúng ta hãy bàn bạc và giải quyết vấn đề hộ khẩu của Tư Nghiên trước đã.”
 
Giang Nhược Kiều nghe anh nói thế thì cảm thấy chóng mặt.
 
Hộ khẩu, hộ khẩu…
 
Đây là vấn đề rắc rối nhất, chết tiệt!
 
Lục Dĩ Thành mở khóa kéo, lấy hai tờ giấy từ trong túi ra đưa cho cô: “Nhất định phải đăng ký hộ khẩu, chúng ta không nên nghĩ tới cách làm giả hộ khẩu, không thể nào biết luật mà vẫn phạm luật được. Nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện gì, cũng không phải chuyện đùa. Hơn nữa sau này Tư Nghiên còn phải đi học cấp một, cấp hai, cấp ba và đại học, tất cả đều cần kiểm tra hộ khẩu. Không giấu gì cậu, trước đây tôi cũng từng nghĩ đến việc nhờ ghi tên thằng bé vào hộ khẩu nhà khác, ở quê cũng có người thích hợp. Nhưng ngẫm lại, tôi thấy vẫn không nên làm thế, chưa kể gây phiền hà tới người khác mà trong lòng Tư Nghiên cũng sẽ không vui. Thằng bé không chấp nhận trở thành con ruột của người khác theo pháp luật, vì thế chúng ta chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện này.”
 
Giang Nhược Kiều cúi đầu: “À, tôi biết, nhưng…”
 
Nhưng làm thế nào để có hộ khẩu?
 
Lục Dĩ Thành nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, khóe miệng thoáng nở nụ cười, anh lại ho nhẹ một tiếng.
 
“Giải pháp của tôi là đăng ký hộ khẩu với tư cách là con trai ngoài giá thú, tôi cũng đã đến các cơ quan ban ngành có liên quan tham khảo ý kiến. Có thể them Tư Nghiên vào hộ khẩu của tôi, chỉ cần tôi đưa nó đến cơ sở chính quy giám định quan hệ ba con và chứng minh tôi và thằng bé có quan hệ huyết thống thì có thể thêm tên thằng bé vào hộ khẩu của tôi.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Giang Nhược Kiều kinh ngạc nhìn về phía anh: “Ý cậu là sẽ đăng ký hộ khẩu của cậu à?”
 
Điều này nói thì dễ nhưng gánh nặng dư luận sẽ không nhỏ.
 
Ví dụ như làm sao anh giải thích với người khác anh hai mươi tuổi đã có một đứa con năm tuổi.
 
Anh lại không thể tiết lộ sự thật cho người khác biết được, vì vậy anh chỉ có thể ngầm thừa nhận.
 
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến mọi người nhìn anh với con mắt khác.
 
Đăng ký hộ khẩu thường trú không khó, nhưng cái khó là làm thế nào để thực hiện bước này.
 
Cho nên, bây giờ Lục Dĩ Thành đưa ra quyết định này, anh đã hoàn toàn gạt bỏ Giang Nhược Kiều khỏi chuyện này, không ngoa khi nói rằng, giờ phút này trong mắt Giang Nhược Kiều, dường như cả người anh đang lấp lánh ánh sáng.
 
Làm cô liên tưởng đến một từ—— Bồ tát.
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.