Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 16






Lâm Khả Tinh và mẹ Tưởng đều biết chuyện yêu đương của Tưởng Diên.
 
Tưởng Diên cũng không giấu diếm điều đó, sau khi xác nhận mối quan hệ của mình với Giang Nhược Kiều, anh ta đã nói với mẹ Tưởng.
 
Tưởng Diên rất nghiêm túc với mối quan hệ này, người ngoài có thể không tin, nhưng thậm chí anh ta còn nghĩ đến những chuyện sau khi tốt nghiệp. Giang Nhược Kiều là mối tình đầu của anh ta, điều này khiến Tưởng Diên dễ dàng nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
 
“Được, không nói chuyện này nữa.” Mẹ Tưởng dịu dàng nói: “Con và bạn gái thế nào rồi? Có cãi nhau không?”
 
Bà ấy cư xử như tất cả những bà mẹ khác.
 
Cởi mở và nhẹ nhàng.
 
Nghĩ đến Giang Nhược Kiều, Tưởng Diên bất giác mỉm cười, anh ta đút tay vào túi quần, rõ ràng thái độ rất thờ ơ nhưng không giấu được sự dịu dàng trong mắt: “Khá ổn, cô ấy rất tốt với con, cả hai chúng con đều rất hòa thuận.”
 
Hai người gặp nhau trong thư viện.
 
Anh ta đi ra, cô đi vào.
 
Lúc đó trời đang mưa, anh ta đứng ở cửa thư viện nhìn thấy cô cầm chiếc ô trong suốt đi dưới mưa.
 
Nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì quá khoa trương, nhưng lúc đó đúng là anh ta có ấn tượng rất tốt. Khi cô thu ô lại, những hạt mưa vô tình bắn lên người anh ta, cô quay đầu cười xin lỗi.
 
Lần thứ hai cũng ở trường, cô quét mã xe đạp, tình cờ anh ta cũng ở đó.
 
Lần thứ ba là bên ngoài trường, hai người đi cùng một chuyến tàu điện ngầm.
 
Không đợi đến lần thứ tư, Tưởng Diên đã đi theo sau cô ra khỏi tàu điện ngầm rồi theo cô đến tận trường đại học A. Sau khi vào trường, anh ta lấy hết can đảm tiến lên chào cô.
 
Đáng tiếc là, dường như cô không nhớ hai cuộc gặp gỡ tình cờ trước đó.

 
Tưởng Diên theo đuổi cô rất lâu, anh ta nhớ như in gương mặt ửng hồng của cô khi gật đầu đồng ý.
 
Mẹ Tưởng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của con trai, trong lòng hơi nặng nề nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Bà ấy nói bóng gió rằng cô gái này không phải người địa phương, có vẻ như điều kiện gia đình cũng không tốt lắm. Nhưng một người mẹ thông minh phải học cách “buông tay” đúng cách, bà ấy càng ngăn cản, anh ta sẽ càng kích động. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu cái gọi là “tình sâu như biển” chẳng phải là do người ngoài cuộc châm ngòi thổi lửa đấy thôi? Ba mẹ phản đối, người trong cuộc sẽ có cảm giác bi thương vì cả thế giới đối địch với mình, hai người sẽ càng ôm nhau chặt hơn.
 
“Vậy mẹ yên tâm rồi.” Mẹ Tưởng dịu dàng khuyên anh ta: “Con là đàn ông nên nhường nhịn con bé nhiều hơn, dù có cãi nhau cũng phải nhượng bộ, chẳng thiệt thòi gì cả, đối xử tốt với con gái người ta một chút.”
 
Tưởng Diên cười: “Mẹ yên tâm.”
 
Trong lòng anh ta rất vui vẻ, mẹ anh ta khoan dung như vậy, sau này Nhược Kiều và mẹ nhất định sẽ thân thiết như hai mẹ con.
 
“Đúng rồi, Khả Tinh cũng chuẩn bị nhập học.” Dường như mẹ Tưởng chỉ tình cờ nhắc đến chuyện này: “Con bé ngây thơ, tính tình thẳng như ruột ngựa, chưa nói đến bà chủ, ngay cả mẹ cũng lo con bé không được bạn cùng phòng đối xử tử tế, bản thân con bé lại muốn ở trong trường, vì vậy mối quan hệ với bạn bè quá phức tạp, có thể nó không xử lý được. A Diên, mẹ nhìn Khả Tinh lớn lên, nói ra thì mẹ coi con bé không khác gì con gái ruột của mẹ. Dù sao hai anh trai của nó cũng không phải cùng một mẹ, hơn nữa tuổi tác chênh lệch quá lớn nên cũng không trò chuyện nhiều mà ngày thường bà Lâm cũng bận rộn. A Diên à, nếu con rảnh rỗi, hãy đến trường Khả Tinh thăm con bé nhiều hơn, khi nó thật sự có chuyện gì cũng sẽ nói với con.”
 
Tưởng Diên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
 
Dù sao nhà họ Lâm cũng có ơn với bọn họ, quan hệ của mẹ và Khả Tinh thực sự rất tốt.
 
Hai mẹ con đi dạo một vòng bên ngoài cũng chuẩn bị trở về. Tưởng Diên có việc nên anh ta lên lầu trước, mẹ Tưởng nhớ ra điều gì đó, đi vào phòng bếp ép nước trái cây cho Lâm Khả Tinh, bà ấy còn đang bận rộn thì bà Lâm và Lâm Khả Tinh đến.
 
“Vừa rồi tôi thấy bà và A Diên về, A Diên đâu rồi?” Bà Lâm hỏi.
 
“Nó nói có việc.” Mẹ Tưởng nói: “Một hai năm nay nó rất bận, thậm chí còn tự tìm công việc bán thời gian.”
 
Bà Lâm cười: “Thế cũng tốt mà, nên bận rộn một chút.”
 
“Nên vậy.” Mẹ Tưởng nhìn Lâm Khả Tinh im lặng ở bên cạnh, trên mặt lộ vẻ yêu thương: “Khả Tinh, hai ngày nay dì thấy con ăn rau rất ít, có phải không hợp khẩu vị không? Dì ép cho con một ít nước trái cây, lát nữa uống hết nhé?”
 
Lâm Khả Tinh nhìn đống rau và trái cây trên bàn rồi nhìn mẹ Tưởng đang bận rộn, trong lòng rất cảm động.
 

Dì thực sự rất tốt với cô ta, tốt hơn mẹ cô ta nhiều.
 
Có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, có lẽ người khác không chú ý tới nhưng dì đều sẽ săn sóc tỉ mỉ đối với cô ta.
 
“Vẫn là bà tỉ mỉ.” Bà Lâm tán thưởng: “Mấy năm nay cũng nhờ có bà cả.”
 
Mẹ Tưởng bật cười: “Đừng nói thế, đều là chuyện nên làm. Mà này, bà chủ, gần đây mấy cô gái trẻ thích nhãn hiệu trang sức nào? Tôi không chú ý nhiều đến mấy cái này.”
 
Nhà họ Lâm đứng đầu trong ngành đá quý, bà Lâm hay đi theo ông Lâm nên cũng coi như mưa dầm thấm đất.
 
Sau khi bà Lâm kể ra một số nhãn hiệu, tò mò hỏi: “Sao bà lại hỏi mấy cái này, muốn mua cho ai à?”
 
Mẹ Tưởng cười vui vẻ nói: “Đúng vậy, không phải A Diên đang yêu sao? Tôi nghĩ một ngày nào đó nó sẽ dẫn bạn gái đến gặp tôi, tôi chuẩn bị quà gặp mặt trước để tránh sai lầm.”
 
Bà Lâm xúc động: “Lũ trẻ đã trưởng thành rồi, A Diên cũng có người yêu rồi. Tôi nói chứ, bà không phải lo lắng, người ta nói con dâu xấu gặp mẹ chồng, người căng thẳng chính là con dâu bà. Bạn gái A Diên thực sự rất may mắn, ai gặp được mẹ chồng như bà sẽ rất hạnh phúc.”
 
Mẹ Tưởng trả lời: “Cũng không nói thế được, con gái người ta ở nhà cũng là bảo bối, sau này nếu thực sự có duyên phận, tôi cũng sẽ thương con bé như con gái ruột mình. Bây giờ tôi chỉ lo sợ con gái nhà người ta coi thường gia đình chúng tôi. Ba A Diên không còn nữa, chúng tôi cũng chẳng có nhà mà ở, nhắc đến chuyện này lại đau lòng…”
 
Mẹ Tưởng cũng ôm tâm tư riêng khi nhắc đến bạn gái của Tưởng Diên.
 
Mẹ Tưởng không muốn để bà Lâm nghi ngờ, dù sao A Diên và Khả Tinh chỉ cách nhau hai tuổi. Bà ấy sợ sau này bà Lâm sẽ đề phòng A Diên.
 
A Diên có bạn gái, chuyện này có lợi và hại. Ít nhất trước mắt bà Lâm sẽ không nghĩ đến chuyện khác.
 
Ban đầu Lâm Khả Tinh còn khá vui vẻ, nhưng lúc này cô ta dần cúi đầu, vô thức siết chặt tay.
 
Cô ta gượng cười nói: “Mẹ, dì, con có hẹn với đám Bội Bội ra ngoài trò chuyện. Con đi trước đây, không quấy rầy hai người tán gẫu nữa.”

 
Bà Lâm cười: “Đi đi.”
 
Nói xong bà ta lại tiếp tục tán gẫu với mẹ Tưởng về chủ đề mẹ chồng kinh điển.
 
Mặc dù bà Lâm không phải là mẹ chồng, nhưng điều này không ngăn cản bà ta có hứng thú với những việc thế này.
 
Dường như mẹ Tưởng đang nghiêm túc thảo luận với bà Lâm, nhưng ánh mắt của bà ta lại âm thầm chú ý đến Lâm Khả Tinh, người vừa quay lưng rời đi.
 
Mấy ngày nay, Giang Nhược Kiều cũng có rất nhiều chuyện vặt vãnh, sau khi cô biết cô “em gái” kia là ai, cô không còn tâm trí suy nghĩ đến chuyện của Tưởng Diên.
 
Ngày mai sẽ có báo cáo kết quả giám định quan hệ mẹ con, mặc dù cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng cố gắng hết sức chấp nhận chuyện Lục Tư Nghiên là con mình, nhưng khi nó thực sự đến, cô vẫn hơi lo lắng.
 
Cô cũng không biết rốt cuộc mình mong chờ thằng bé là con cô hay không phải nữa.
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, mặc kệ kết quả ngày mai như thế nào, cô vẫn phải trao đổi một chút với Lục Dĩ Thành.
 
Điều cấp bách nhất bây giờ là đã giữa tháng tám, đến lúc khai giảng, cô và Lục Dĩ Thành sẽ không có nhiều thời gian để chăm sóc thằng bé. Thằng bé cũng không thể ở nhà cả ngày cần ra ngoài đi học, nhưng phải xử lý chuyện hộ khẩu thế nào đây? 
 
Sau khi giải quyết xong chuyện hộ khẩu quan trọng này, họ còn phải tìm trường mẫu giáo… Chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi đã đau đầu rồi, cho dù là Tưởng Diên hay Tôn Diên đều chỉ có thể ngoan ngoãn xếp phía sau chờ cô rảnh rồi xử lý sau.
 
Nghĩ đến đây, Giang Nhược Kiều gửi cho Lục Dĩ Thành một tin nhắn: [Ngày mai lấy được kết quả xong, chúng ta trò chuyện một chút.]
 
Vốn dĩ ngày mai họ cũng phải gặp mặt, nhưng thời gian gặp mặt quá ngắn nên cô phải hẹn anh trước.
 
Mười phút sau, Lục Dĩ Thành mới trả lời: [Được, nhưng phải sau ba giờ chiều mai tôi mới rảnh.]
 
Giang Nhược Kiều: [Được, ngày mai tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.]
 
Lục Dĩ Thành: [Được.]
 
Lục Dĩ Thành biết Giang Nhược Kiều muốn nói chuyện gì.
 

Anh đã sẵn sàng cho tất cả những điều này. Đối với chuyện đứa bé, anh chỉ định giải quyết hơn nửa rắc rối thôi, nửa nho nhỏ còn lại để cô tự quyết định. Suy cho cùng anh vẫn muốn giữ cô lại, trong quá trình trưởng thành của con nhất định không thể thiếu cả ba lẫn mẹ. Anh nguyện ý gánh vác phần lớn trách nhiệm và những rắc rối vụn vặt, anh chỉ mong cô có thể góp mặt vào mỗi giai đoạn trưởng thành của đứa trẻ
 
Vẫn là câu nói kia, hù dọa cô đối với anh cũng không có ích lợi gì.
 
Anh chỉ hy vọng cô có thể ở bên cạnh, trở thành mẹ của Tư Nghiên.
 
Anh sẽ để cô làm một người mẹ thoải mái nhất, miễn là cô ở đó.
 
Lục Dĩ Thành không hiền lành đến mức không biết giận là gì, anh cũng không phải là một người ba thánh thiện. Từ nhỏ anh đã trải qua nỗi đau mất ba mẹ, đây là thử thách đối với cuộc sống của anh. Phản ứng đầu tiên của Lục Dĩ Thành không phải là trốn tránh, mà là giải quyết, bởi nếu anh không làm thì sẽ không có ai xử lý giúp anh cả, cũng chẳng ai đứng trước che chắn cho anh.
 
Giang Nhược Kiều tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ.
 
Trong khi nhiều sinh viên quen với việc vui chơi xả láng vào ngày nghỉ thì Giang Nhược Kiều vẫn đi ngủ sớm và dậy sớm.
 
Chỉ là tối nay giấc ngủ của cô không yên ổn cho lắm, không biết có phải do cô quá lo lắng hay không, cô lại mơ thấy một cuốn tiểu thuyết, cô là người ngoài cuộc đọc qua toàn bộ cuốn tiểu thuyết.
 
Cuốn tiểu thuyết kể về một câu chuyện tình yêu thầm mến trở thành sự thật.
 
Sau khi gia đình nam chính xảy ra những biến cố lớn thì anh ta và mẹ sống trong gia đình của nữ chính. Nữ chính đã thầm thích nam chính từ thời thiếu nữ, nhưng vì bản tính nhút nhát không dám thổ lộ tình yêu này, cô ta chỉ dám thích thầm. Nam chính là một người rất tốt, trúng tuyển vào đại học A, bắt đầu cuộc sống mới, nữ chính vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, chỉ có điều trong năm đó nam chính lại yêu đương với nữ phụ.
 
Nữ chính tốt bụng và ngây thơ, tuy đau lòng nhưng vẫn âm thầm chúc phúc cho anh ta và nữ phụ.
 
Sau đó, nam chính dẫn nữ phụ về gặp mẹ, nữ phụ tức giận đòi chia tay. Thì ra, nữ phụ không thật sự thích nam chính, cô ta lầm tưởng nam chính là cậu ấm nhà giàu nên mới ở bên anh ta. Nữ phụ không tài nào chấp nhận nổi, nam chính đau khổ níu kéo nhưng cô ta vẫn vô tình không ngoảnh đầu lại.
 
Sau khi nam chính trải qua biến cố tình cảm như vậy, toàn bộ con người anh ta đều thay đổi.
 
Anh ta trở nên lạnh lùng thâm trầm, cố gắng vươn lên bằng bất cứ giá nào.
 
Thật may mắn, trong quá trình này, nữ chính tốt bụng vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, sưởi ấm và chữa lành cho nam chính để anh ta không bước lên con đường tiêu cực.
 
Về sau, sự nghiệp của nam chính phát triển, tình yêu tốt đẹp, còn nữ phụ tâm cơ đã bỏ rơi anh ta ngày trước có kết cục vô cùng thê thảm.
 
Thật không may, nữ phụ này chính là cô, Giang Nhược Kiều!!!