Soái Ca Thuần Khiết Nhất Tu Tiên Giới

Chương 2: Phía dưới có người.




Bất thình lình xuất hiện một chùm sáng màu trắng xé toạc đêm tối, nó cũng xé toạc nội tâm tồn tại sự sợ hãi của mọi người.

Đây không phải là một hòn đảo hoang sao?

Tại sao lại có ánh đèn?

Hơn nữa nó còn từ lòng đất chiếu ra…

"Ừng ực~~"

Có người nuốt một ngụm nước bọt, tuy âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng đã lấy lại sự kinh ngạc cho đám đông.

"Bà mẹ nó!"

Chỉ nghe thấy Lý Thuần Chương hét to, sau đó chạy về phía trước.

Khiến những người còn lại cũng nhao nhao chạy theo.

Từ Triết cũng không ngoại lệ, cũng cùng đám Lâm Khả Nghi cất bước đuổi theo.

Nơi này ngày bình thường bọn hắn cũng đi đến không ít lần, nó hoàn toàn là một mảnh đất đá trống trải, căn bản không có cái gì khác thường.

Nhưng hiện tại mặt đất đá trụi lủi này lại xuất hiện một tấm kính hình tròn, mà chùm sáng khi nãy cũng từ những tấm kính này chiếu ra.

"Ông trời ơi! Đây lại là chuyện gì nữa?"

"Ai có thể nói cho tôi biết, ở trên đảo hoang thì lấy đâu ra ánh đèn? Mà nơi này căn bản không phải là đảo hoang!"

"Chắc ở trên đảo này còn có người khác"

"Tôi cảm thấy chúng ta sắp được cứu, Haha."

Có người kích động cười lớn.

Ngọn đèn xuất hiện đối với nhiều người mà nói, nó là dấu hiệu của nền văn minh hiện đại là hy vọng để liên lạc đến thế giới bên ngoài, thâm tâm của bọn họ từ mấy ngày trước đến nay đều tồn tại sợ hãi, mà sợ hãi cũng tan biến khi những chùm sáng này xuất hiện.

"Vương Kiến Quốc làm tốt lắm, tui kính lễ chúc ông sức khỏe."

Lý Thuần Cương cũng mừng không ngớt, đưa tay vỗ mấy cái vào vai của thanh niên đeo kính.

Từ Triết ngoài ý muốn nhìn về phía Vương Kiến Quốc: "Kiến Quốc, đây là ông làm sao?"

Tên nãy cũng ở chung phòng với hắn khi học đại học, mà ngày bình thường hai người bọn họ cùng Lý Thuần Cương là bộ ba thân thiết.

Vương Kiến Quốc nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay đẩy mắt kính, mắt kính chợt lóe sáng lên, sau đó lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy, tui đã sớm cảm thấy được nơi này có gì đó không đúng, nên tìm tòi hơn mười ngày, rốt cuộc cũng tìm ra."

"Lộn xào!" Lý Thuần Cương lúc này vừa cười: "Ông mập như vậy mà kéo có một cọng cỏ còn thở hổn hển? Mà ông cũng chỉ ngứa tay nhổ một cây cỏ mà thôi."

Dứt lời, thì Lý Thuần Cương cũng đem chuyện vừa nãy xảy ra nói một lèo.

Thì ra khi nãy hắn với đám Vương Kiến Quốc ngồi ở đây nói chuyện, mà đúng lúc dưới chân Vương Kiến Quốc có một cây cỏ nhỏ, hắn ngứa tay đen nó nhổ đi, nhưng kết quả là cây cỏ này quá cứng không nhổ ra được, mà ngược lại kéo bay mấy viên đá ra khỏi mặt đất, để lộ ra tấm kính dày.

"Cho nên cây cỏ kia là chốt mở?" Có người ngạc nhiên nói.

"Chắc là như vậy, mà rõ ràng cây cỏ này là giả, mặc dù được làm rất thật, nhưng cảm giác sờ vào rất giống nhựa plastic!" Vương Kiến Quốc dùng chân dậm liên tục vào cây cỏ xanh dưới đất.

Mà ánh mắt của mọi người cũng rời đi, chỉ còn vẻn vẹn vài ánh mắt lướt qua, lập tức đem sự chú ý đặt lên chùm sáng phát ra từ tấm kính dày trên mặt đất.

Cỏ nhựa plastic cái gì, chốt mở là cái chi.

Hiện tại trọng điểm là nơi này rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại có ánh đèn?

Vậy bên dưới mặt đất còn có người khác hay không?

Vương Hân Nhiên mất tích cùng ánh đèn này có liên quan gì?

Vô số nghi vấn theo tấm kính dày phát ra ánh sáng này không ngừng tăng lên.

"A, chờ một chút, Từ Triết anh qua đây xem một chút, bên dưới đất hình như có người?"

Lúc này, Lâm Khả Nghi chỉ tay vào tấm kính nói.

Có người?

Từ triết cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống, nheo mắt tập trung nhìn vào bên trong tấm kính.

Bên dưới tấm kính là một đường ống rất dài, bốn phía thông thoáng còn có ánh sáng chói mắt, tấm kính nối thẳng không biết bao nhiêu mét xuống lòng đất.

Mà dưới đáy quả nhiên có bóng người, đang nằm ngang ở bên dưới.

Đạo thân hình đang nằm im lặng trong ánh sáng chói chang, không có một chút hờ hấn nào, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng vì cái cảm giác quỷ dị này.

"Bên dưới hình như có người, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể thấy rõ ràng được." Lú Thuần Cương cũng ghé mật vào tấm kính dày, hắn cố hết sức nhìn xuống bên dưới.

Mà mấy người xung quanh đó cũng trợn mắt há mồm, đồng tử liên tiếp biến hóa, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thể nhìn thấy rõ ràng là cái dạng gì.

"Là Vương Hân Nhiên!"

Lúc này Từ Triết cầm điện thoại Iphone 12 pro max Bachngocsach trầm giọng nói.

Đồng thời hắn cũng đem ảnh phóng to lên gần mười lần đưa cho mọi người xem.

Nguyên bản dùng mắt thường chỉ thấy mờ mờ bóng người ở bên dưới, nhưng giờ phút này lại thấy rất rõ ràng bên trong màn hình.

Ai nấy cũng kinh hãi.

Cái điện thoại này thật tốt….. Không đúng, Vương Hân Nhiên từ lúc nào lại ở dưới.

Là bị người khác bắt đi sao?

Hay là trên đảo này thật sự còn có người khác sinh sống?

"Không đúng, nếu như vậy những người này khẳng định đã biết chúng ta ở trên đảo rồi, không những không lộ diện lại còn bắt cóc Vương Hân Nhiên, chỉ sợ những người này không có ý tốt gì!" Từ Triết nhíu mày nói, mà chuyện này càng ngày càng quỷ dị.

"Bọn hắn bắt Vương Hân Nhiên để làm gì?" Lý Thuận Cương kinh ngạc.

"Làm tôi nhớ đến rất nhiều phòng thí nghiệm bên ngoài quốc gia, mà những người này không có nghiên cứu khoa học gì, mà chỉ muốn bắt cóc người khác để làm thí nghiệm."

"Không thể nào! Tôi vẫn còn là con nít nha!"

"Đợi một chút, mọi người nhìn kỹ lại lại xem, Vương Hân Nhiên giống như đang nằm trong một khoang thuyền, có vẻ như đang ngủ bên trong khoang thuyền." Vương Kiến Quốc nhìn chăm chú vào ảnh chụp bên trong điện thoại, sau đó quát lớn.

Mọi người lần nữa xem xét lại, quả thật Vương Hân Nhiên giống như đang nằm trong khoang thuyền, mà còn là loại khoan thuyền dành cho một người.

"Moá, bất kể là khoang ngủ hay đại loại thế, thì cũng cứu người trước rồi nói sau nha!" Lý Thuần Cương đột nhiên phản ứng hô to, sau đó dò xét khắp nơi, sau đó tiện tay nhặt lên một viên đá to.

Hắn không đợi mọi người phản ứng, Lý Thuần Cương khí thế ngút trời ném viên đá xuống.

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh vang lên, viên đá to đập mạnh vào bên trên mặt kính, mấy mảnh nhỏ của viên đá bay ra, còn viên lớn thì nứt ra làm hai nằm trên mặt kính.

"Cái đệt, có thể cứng như vậy sao? Rất tốt rất tốt, trời không sinh Lý Thuần Cương ta thì Kiếm đạo sẽ chìm trong bóng tối muôn đời, có ai mang điện thoại Nokia không cho tôi mượn một lát." Lý Thuần Cương kinh ngạc, còn tỏ ra vẻ không phục.

Từ Triết lúc này lắc đầu, hắn ngồi xổm xuống lấy tay gạt đi viên đá trên mặt kính: "Đây là kim loại pha lê, cũng có thể nói là pha lê trong trạng thái hợp kim, nồng độ còn cao hơn cả thép, độ cứng vượt qua các loại công cụ làm bằng thép, lại còn mang đủ thuộc tính bền dẻo cùng cứng cáp, gõ thế nào cũng không nát đập thế nào cũng không vỡ, nên có thể xưng là vương giả trong các loại pha lê."

"Moá, Triết ca chúng ta không phải là nhân tài trong giới tài chính chuyên nghiệp sao, đến pha lê vương là cái gì mà Triết ca cũng biết rõ." Vương Kiến Quốc trợn mắt há mồm.

"Bình thường cũng có nguyên cứu một chút."

Từ Triết nói một cách chân thành: "Tôi sẽ giải thích, giá để tạo ra thứ kim loại pha lê này chắc cũng không thấp, nhưng lại hữu ích cùng thiết thực, chúng thường được dùng trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, nếu dùng sức của chúng ta bây giờ hay là những công cụ bên người, đều không có khả năng phá vỡ mặt kính thủy tinh này, huống hồ gì là mở ra một lỗ nhỏ, mà nếu mở ra được thì trong tất cả mọi người ở đây, ai có thể chui xuống dưới được."

"Có một vị tiểu tỷ tỷ họ Lý có thể xuống dưới được, bởi vì eo của nàng thực sự rất nhỏ." Vương Kiến Quốc nói.

"Ta lại cảm thấy không được, tuy eo của nàng nhỏ nhưng ngực và mông thực sự rất lớn…..Khục, không đúng, ta bị trúng tà rồi, ta thế nào lại ở trước mặt mọi người với các ngươi nói ra những lời không có lương tâm như vậy, vì vậy cái này không phải là bản thân ta nói." Lý Thuần Cương nói được một nửa thì kịp thời phản ứng, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên sau đó quay sang giải thích.

Lão sắc lang, ưa thích thì lại muốn chối bỏ, đúng là không biết xấu hổ!

Mọi người đều liếc qua hắn với khuôn mặt không một chút biểu cảm.

Từ Triết cũng bỏ qua cho Lý Thuần Cương, ánh mắt hắn nhìn xung quanh sau đó mở miệng nói: "Nếu như nơi này là một cơ sở nghiên cứu hoặc căn cứ bí mật thì chắc chắn sẽ có cửa vào, vì vậy mọi người nên chia ra tìm thử xem."

"Triết ca…"

Lúc này phía sau có một cánh tay giơ lên: "Có khả năng không cần tìm kiếm, không phải ở chỗ này đã có lối vào hay sao?"

Theo như người nọ nói, thì mọi người nhao nhao quay người, khi nhìn đến thì ai nấy cũng trợn tròn mắt.

Vốn là một sườn núi gập ghềnh trên mặt đầy dung nham, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một cái sơn động.

"Oắt đờ hợi, cái quỷ gì đây?"

"Chỗ này lúc trước không phải là sườn núi sao? Từ lúc nào lại chui ra một cái sơn động thế này?"

"Cái này có gì đó không đúng, lúc chúng ta vừa mới tập hợp ở chỗ này, căn bản không có cái sơn động này."

Ai cũng thi nhau nói lớn, vì khó có thể tin nổi.

Người phát hiện ra sơn động là một nam sinh, hắn lúc này cũng cười khổ: "Tôi cũng bị nó hù cho hết hồn, khi vừa quay người lại thì không hiểu sao phía sau lại xuất hiện một cái sơn động."

"Rất là quỷ dị nha." Lý Thuần Cương gật đầu, nhưng mặt mũi hắn lại đầy hồ nghi.

"Có phải hay không lúc mình nhổ cỏ thì mảnh thủy tinh này cùng sơn động đều mở ra?" Vương Kiến Quốc đưa ra một lập luận.

Từ Triết nhíu mày lại.

Không phải điều này quá trùng hợp với kỳ quái sao.

Nói muốn tìm Vương Hân Nhiên thì Vương Hân Nhiên tự xuất hiện, nói muốn tìm cửa vào thì của vào lập tức tìm đến tận cửa?

Cái này…. Kỳ thật cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân.

"Từ Triết, chúng ta qua đó xem đi." Lúc này Lâm Khả Nghi kéo tay Từ Triết còn nói khẽ.

"Ừm."

Từ Triết cũng gật đầu, nghi hoặc suy cho cùng vẫn là nghi hoặc, mà trọng điểm bây giờ là phải đi lý, giải tại sao sơn động này xuất hiện và nó xuất hiện như thế nào, vả lại phải nhìn xem bên trong sơn động này đến tột cùng ẩn chứa cái gì.

Có mấy người men theo sườn núi đi vào bên trong.

Do được chùm sáng khi nãy chiếu xuống lộ ra mặt bề ngoài thô ráp của sườn núi, bên trên còn tự nhiên xuất hiện một cửa động, mà động phủ còn là hình chữ nhật mà bốn cạnh còn vuông vức không một nét cong, nhìn vào là thấy rõ đây không phải là hang động tự nhiên, rõ ràng hang động này được cắt từ công nghệ kỹ thuật hiện đại.

"Lớp trưởng thấy thế nào, hang động này có phải cửa vào hay không?" Có người hỏi Từ Triết.

"Có cái này mà cũng hỏi Triết ca sao, cái động này nhất định là cửa vào rồi."

Vương Kiến Quốc không nhịn nổi nên vội vã chạy tới, còn tính ló đầu vào bên trong để quan sát: "Không được bên trong hang động này quá tối, cũng không biết bên trong có cơ quan nguy hiểm gì không?"

"Muốn biết có nguy hiểm hay không, thì ném thử một viên đá vào trong không phải sẽ rõ sao?" Từ Triết mở miệng nói.

Đang nói thì có một người nhặt một viên đá to bằng nắm đấm, thủ sẵn tư thế của vận động viên bowling, vận sức ném vào bên trong hang động.

"Cộp cộp cộp cộp…"

Viên đá bay vào trong hang động rơi xuống mặt đất lăn liên tục mấy vòng, còn vang kêu lên mấy tiếng.

Vài phút sau đó, nền của hang động từ từ có ánh sáng hiện lên, hang động ngay lập tức bị ánh sáng soi tất tần tật, ánh sáng còn chiếu ra cả bên ngoài.

"Ôi ôi!"

Bên ngoài cửa hang động, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này không khỏi thốt lên thành tiếng.

Bên trong thạch động là một khoảng không gian cực kỳ rộng lớn, bốn vách tường thậm chí là trần đều được kim loại pha lê bao phủ.

Riêng chỉ có mặt đất là được cấu tạo từ hai tầng kim pha lê, mà ở chính giữa là một đống ô vuông rất giống đèn, mà ánh sáng cũng từ mấy ô vuông này chiếu ra.

Theo như từ bên ngoài động nhìn vào thì cái hang động này là một viên pha lê rỗng hình lập phương, được đưa vào bên trong hang đá này.

Mấu chốt là viên pha lê rỗng này cũng quá lớn đi chứ, ít nhất cũng to bằng một sân đá bóng, mà tối thiểu cũng bảy tám nghìn mét vuông.

Không biết ai mạnh tay làm ra một hang động như thế này, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy rúng động cùng kinh hãi.

Hòn đảo này đến tột cùng là cái gì?