Nhật ký soái ca.
"Tinh chuyển âm, ngày 20 tháng 6.
Ngày đầu tiên sau khi tai nạn máy bay.
Tối hôm qua máy bay rơi, chúng tôi vẫn may mắn sống sót sau tai nạn, mặc dù đã trải qua một đêm đầy gian nan, nhưng cũng may mắn là không phát sinh nguy hiểm ngoài ý muốn.
Mà bầu trời hôm nay giống như sắp mưa, nên chúng tôi cũng hợp tác dựng lên một chỗ trú ẩn, dù sao trong xác máy bay chúng tôi cũng nhặt được một chút thức ăn cùng thuốc, nhưng không có ai biết cứu viện khi nào mới tới, nhưng trước đó phải đảm bảo là có thể sống sót.
Cho nên ngày mai tôi muốn tập hợp tất cả mọi người lại, để khai khẩn đất đai trồng một ít khoai tây cũng như thu gom nước ngọt."
"Ngày 21 tháng 6, trời nhiều mây
Và đá bóng trên bãi cát."
"Ngày 22 tháng 6, trời trong xanh.
Vẫn là đá bóng trên bãi biển."
"Ngày 23 tháng 6, trời trong xanh.
Bóng bị Sở Tiêu Đồng đá xuống biển, trôi mất."
"Ngày 24 tháng 6, trời đổ mưa to.
Lý Thuần Cương bị rắn cắn vào chân, chúng tôi toàn lực cứu giúp tốn mất ba tiếng, còn con rắn kia đã chết."
"Ngày 25 tháng 6, trời mưa to.
Từ Triết ơi Từ Triết, anh sao có thể sa đọa như vậy, kế hoạch sinh tồn lúc trước đề ra anh đều quên hết rồi sao? Không thể tiếp tục như thế này nữa, nên tranh thủ hành động tìm kiếm một chút thức ăn, còn thu gom nước ngọt."
"Ngày 26 tháng 6, trời vẫn mưa to.
Đánh bài suốt đêm hôm qua, mà ai vụng trộm động vào cuốn nhật ký của tôi? Còn đem tôi viết vào đó nữa?"
"Ngày 27 tháng 6, trời mưa to.
Thì ra hôm trước Khả Nghi mượn quyển nhật ký của tôi để viết, mà kỳ thật việc trồng khoai tây cùng thu gom nước ngọt, tôi đã sớm giao cho Lý Thuần Cương cùng Vương Kiến Quốc đi làm, với lại mọi người đều biết tôi cũng không phải là thể loại người mê muội mất lý trí."
"Ngày 28 tháng 6, trời vẫn mưa to.
Hôm nay tôi nhận được ba bức thư tình của ba nữ sinh trong lớp, viết được khi còn có thể, mà chữ viết cũng có bản lĩnh, có thể so sánh với tác giả nổi danh "Thái Thượng Bố Y". Cho dù là vậy tôi cũng là một người đã có bạn gái, tuyệt đối không thể ở bên ngoài… làm chuyện mờ ám, vì vậy tôi muốn từ chối mấy cô ấy."
"Ngày 29 tháng 6, trời vẫn mưa to.
Mà ngày hôm qua tôi đã viết thư từ chối, nhưng vẫn có một nữ sinh chưa từ bỏ ý định mà trả lời thư của tôi, khiến tôi có chút không vui, với lại chuyện tình cảm tuyệt đối không thể miễn cưỡng. Nên trong đêm liên hoan, tôi ở trước mặt tất cả mọi người nhấn mạnh chuyện kia, cũng làm cho tôi có thêm một chút cảm giác an toàn."
----------------
Ngay lúc này, Từ Triết đang ở một gian phòng trong xác máy bay, nơi này cũng tạm thời được cải tạo thành một chỗ ở sơ sài, mà nhật ký hắn cầm đã bị nước biển nhàu nát một ít, nhưng hắn vẫn chăm chú ghi chép lại chuyện của mình trong ngày.
Đống lửa ngay cửa ra vào gặp gỡ với tiếng sóng biển, cũng lắc lư theo Hải Phong, chiếu rọi ra một mảng ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của Từ Triết, mắt lộ ra vẻ thâm thúy, sống mũi cao ngất ngưởng, tản ra một loại khí chất thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Cho dù gặp tai nạn lưu lạc trên đảo hoang, mà soái ca thì như trước vẫn là soái ca.
Nguyên bản đây là một cuộc du lịch sau khi tốt nghiệp, nhưng ai chưa đến nơi thứ nhất thì máy bay đã rơi xuống hoang đảo này, mà không ai biết nguyên nhân tại sao máy bay rơi.
Hơn ba trăm hành khách, nhưng chỉ còn một trăm người sống sót rơi vào đảo hoang.
Vừa đủ một trăm người, mà năm mươi ba trong đó đều là bạn học của Từ Triết, bốn mươi ba người kia là bạn học khác lớp, bốn người còn lại là thành viên phi hành đoàn, mà cũng vừa đúng bốn tiếp viên hàng không!
Còn về phần cơ trưởng đẹp trai cùng phó cơ trưởng thì đừng hỏi, họ bây giờ đã mất xác.
Mà đây cũng là một sự việc quỷ dị, trên máy bay hơn ba trăm hành khách, kết quả chỉ sống sót trên hoang đảo tất cả đều là bạn học của Từ Triết, ngoại trừ nhân viên phi hành đoàn.
Lúc kiểm kê những người còn sống sót, tất cả đều kinh ngạc, vụ tai nạn máy bay rõ ràng là có người chết và bị thương, nhưng mấu chốt là không ai tìm ra nguyên nhân.
Mà vụ tai nạn không quá mười ngày, trên đảo hoang cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một trăm người đều sống bình thường, mà khung máy bay bị cắt thành mấy khúc rơi tán loạn trên đảo, các loại hành lý đều đầy đủ kể cả đồ ăn cũng vậy.
Trong thời gian ngắn hạn việc sinh tồn hầu như không có vấn đề gì.
Nhưng nếu cứu viện chậm chạp không đến, thì tất cả sẽ khó mà nói trước.
"Triết ca, Triết ca, có đại sự!"
Lúc này bên ngoài cửa truyền vào âm thanh chắn ngang suy nghĩ của Từ Triết.
Hắn quay đầu nhìn lại, người này là bạn học đại học bốn năm ở cùng một phòng với hắn Lý Thuần Cương.
"Có đại sự gì...Oái"
Hắn gập cuốn nhật ký lại đứng dậy hỏi một câu, lại thấy Lý Thuần Cương mặt mũi căng thẳng, trong tay còn cầm một lá thư đưa tới chỗ hắn.
Không khỏi làm Từ Triết nhíu mày.
Lại đến nữa.
Không biết đây đã là bức thư tình thứ mấy, mà Lý Thuần Cương thay người đưa cho hắn rồi.
Vì cái gì, vì cái gì hắn lại gặp những chuyện này?
Từ Triết yên lặng không nói lời nào nhận là thư, hắn một chút cũng không muốn mở ra xem.
Mà xem nhiều lắm cũng mệt!
"Tê!"
Lá thư lập tức bị Từ Triết xé thành mảnh nhỏ ném ra ngoài lều.
Mà mặt hắn không biểu tình như một sát thủ không có tình cảm, thâm trầm nhìn những mảnh giấy nhỏ tung bay, cuối cùng rơi tán loạn trên mặt đất, hắn mơ hồ nhìn thấy trong đó cảnh một tâm hồn vỡ nát của một thiếu nữ.
"Haiz!"
Từ Triết nhìn bầu trời đêm sau đó thở dài.
Hắn cũng hy vọng hành động này sẽ không xúc phạm tới vị bạn học nữ kia, mà nếu như hắn không làm như vậy, thì không cách nào đoạn tuyệt một cách triệt để thương nhớ giữa các nàng đối với hắn.
Đẹp trai cũng là một loại phiền muộn, mà đạo lý này từ nhỏ hắn đã hiểu rõ, và hắn cũng chưa bao giờ cho rằng sự phiền muộn này là một loại tự hào, càng không ỷ vào nhan sắc mà đi vào con đường của một tên nam nhân cặn bã, mà một ngày nào đó, các ngươi sẽ hiểu ra ta là muốn tốt cho các ngươi!
Hắn, Từ Triết tự vượt qua hạn chế trở thành con người thật!
"Ách, cái này…" Lý Thuần Cương nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, rồi chỉ tay vào đống giấy vụn ngoài kia, mở miệng muốn nói gì đó.
"Không có việc gì, mà trong lòng ta tự hiểu rõ." Từ Triết xắn tay áo bình tĩnh nói: "Đúng rồi, ngươi vừa nhắc đến đại sự gì?"
Lý Thuần Cương giật mình đáp lại: "Vương Hân Nhiên mất tích, bạn gái của ngươi triệu tập mọi người để nói việc này."
"Vương Hân Nhiên mất tích? Từ Triết cả kinh.
Vương Hân Nhiên là một trong những nữ sinh mà hai ngày trước đã gửi thư tình cho hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt sau đó không còn trả lời nữa.
Mà dựa theo kinh nghiệm trước kia, việc này cũng bình thường thôi mà.
Nhưng ai ngờ bây giờ lại mất tích, chỉ sợ tâm hồn tổn thương trốn đi khóc nha.
"Có lẽ về sau muốn cự tuyệt người khác, mình cũng không nên cứng nhắc lạnh lùng như vậy, trong lúc từ chối tình cảm có lẽ phải thêm một chút xíu hòa thuận dịu dàng." Từ Triết suy nghĩ nhưng cũng nhỏ giọng nói ra.
"Việc này có thể đối với ngươi không có sao, mà ta còn nhận được tin tức, Vương Hân Nhiên sau khi bị ngươi cự tuyệt, thì ngày hôm sau lại viết thư tình cho người khác."
Lý Thuần Cương bắt đầu giải thích, tiếp tục nói: "Nàng mất tích còn có chút kỳ lạ, mà nữ sinh bên kia cũng cũng vừa mới phát hiện, các nàng nói hôm nay chưa có gặp Vương Hân Nhiên, còn tưởng rằng nàng đi lấy nước mưa, nhưng kết quả đến trời tối tất cả mọi người đều trở về, riêng chỉ có mình nàng là không thấy đâu, mà người đi lấy nước mưa cũng nói là chưa thấy qua nàng ta, kỳ lạ hơn là…"
Nói đến đoạn này, Lý Thuần Cương không khỏi thấp giọng nói, biểu cảm cũng trở nên thần bí.
"Các nàng nói đêm qua Vương Hân Nhiên nhận được một bức thư nguyền rủa, trong thư còn viết cái gì mà tử vong đang đến, còn muốn nàng đem bức thư giao lại cho người khác, nếu không sẽ phải chết các thứ, mà trong góc bức thư còn có một bàn tay màu đỏ như máu để lại, nhỏ như bàn tay em bé vậy."
"....."
Khóe miệng của Từ Triết lập tức co lại: "Còn cái này? Ngươi xác định đó không phải là trò đùa?"
"Đúng vậy, các nàng lúc trước cũng tưởng rằng đây là một trò đùa, cho nên đêm hôm qua cũng không có nghĩ đến, cho đến khi phát hiện Vương Hân Nhiên mất tích cả ngày, thậm chí không có người nào phát hiện ra nàng biến mất từ lúc nào, mới nhớ đến bức thư nguyền rủa kia, mà hơn nữa…."
Lý Thuần Cương có chuyện lạ mới nói: "Lá thư này thoạt nhìn sơ qua, quả thật làm cho người ta có cảm giác da đầu run lên, đặc biệt là ấn ký màu đỏ kia quá chân thật, mà trên đảo này không có trẻ em nha."
"Như vậy cũng quá mức quái dị sao? Vậy thư đâu rồi? Đưa ta xem thử." Trong lòng Từ Triết nổi lên một tia hiếu kỳ.
"Thư?"
Lý Thuần Cương sửng sờ chỉ tay về phía đống giấy vụn ngoài lều: "Đã bị ngươi xé nát rồi, mà ngươi vừa rồi không phải nói trong lòng đã hiểu rõ đấy sao? Làm cho ta còn tưởng rằng ngươi đã có kế hoạch."
Từ Triết: "...... Được rồi đi thôi, trước tiên tìm bọn họ đã."
----------
Rất nhanh sau đó.
Hai người lách qua lều trại đi tới gần một bãi cát nói đúng thì là một mảnh đất trống.
Có một đống lửa được dựng lên từ nhiều bó củi, ánh lửa chiếu sáng mảnh đất này.
Mà lúc này đã có chín mươi mấy người tập hợp trai có gái có, còn cãi vã kịch liệt.
Những người sống sót trên đảo hoang sau vụ rơi máy bay, ngoại trừ Từ Triết là người bên ngoài ban, mà những bạn học khác đều đến từ các ban chuyên nghiệp, có thể làm công trình bằng gỗ, có thể lập chương trình điện tử, nhưng thân phận đều là bạn học trong lớp của Từ Triết.
"Ít khi đủ người như vậy nha!"
Từ Triết cảm khái nói một câu.
"Ách, dù sao cũng là đại hoa khôi của nhà ngươi kêu đến, mà lực kêu gọi đám đông nếu so sánh với ngươi trong vai lớp trưởng còn mạnh hơn không ít."
Lý Thuần Cương tràn đầy hâm mộ.
Từ Triết chỉ cười không thèm để ý.
Ánh mắt liếc ngang đám người, rất nhanh sau đó đã rơi vào chỗ một nữ sinh.
Bốn tiếp viên hàng không cùng vài nữ sinh trẻ tuổi đứng chung một chỗ, vẻ mặt căng thẳng đang thảo luận thứ gì đó.
Ánh sáng của ngọn lửa soi sáng, lộ ra khuôn mặt tinh xảo trắng nõn nà của bốn nữ tiếp viên hàng không, dù sao cũng đến từ một công ty hàng không lớn, nhan sắc cũng là điều kiện cơ bản.
Nếu như đổi thành mấy nữ sinh, bất luận là dáng dấp mặt mũi hay là dáng người, cũng không thể thua kém so với mấy cô tiếp viên hàng không.
Có một người trong đó hoàn toàn thắng thế hơn so với chúng nữ, trổ hết tài năng.
Mái tóc dài xõa xuống vai, làn da trắng nõn nà, đôi mắt màu xanh giống như thanh tuyền, lộ ra khí chất thanh nhã điềm đạm, làm cho mấy người khác chăm chú theo dõi, đúng là Lâm Khả Nghi bạn gái của Từ Triết.
Hai người từ đầu đại học đã kết giao với nhau, cho đến bây giờ khi đã tốt nghiệp, vừa vặn thời gian bốn năm, lại thêm tính cách cùng sở thích, các khía cạnh đều rất hợp nhau, mà tình cảm cũng vững chắc đủ để kết hôn với nhau.
Lần tai nạn máy bay này, hai người đều sống sót sau tai nạn, khiến tình cảm của hai người càng trở nên vững chắc.
"Từ Triết bên này." Lúc Từ Triết thấy Lâm Khả Nghi, mà Lâm Khả Nghi cũng đúng lúc nhìn lại phía hắn, lập tức gọi lại.
Tiếp viên hàng không cùng nữ sinh ngồi kế bên, những nhao nhao quay đầu lại, hai con mắt nhìn thấy khuôn mặt của Từ Triết.
Khuôn mặt này cũng thực sự quá đẹp trai rồi!
"Moá, ngươi đi qua đó đi, ta đi tìm đám Vương Kiến Quốc."
Lý Thuần Cương thấy màn này hắn thật sự không còn cảm xúc, trực tiếp đi chỗ khác.
Từ Triết nhìn không chớp mắt mặt chợt mỉm cười, trong mắt hắn chỉ có Lâm Khả Nghi, cũng đi về phía nàng.
"Ta nghe nói Vương Hân Nhiên mất tích?"
"Đúng."
Sắc mặt của Lâm Khả Nghi căng thẳng sau đó gật nhẹ đầu.
"Em vừa mới hỏi tất cả mọi người, từ lúc trời sáng đến bây giờ nhưng khó có người nào thấy Vương Hân Nhiên, mà lần cuối nhìn thấy nàng đều là đêm hôm qua."
"Đã tìm kiếm xung quanh đây chưa?"
"Đi tìm rồi nhưng vẫn không thấy tung tích." Lông mày Lâm Khả Nghi chau lại, sau đó tiếp tục nói: "Lý Thuần Cương mang bức thư nguyền rủa sang, anh xem chưa?"
"Không cần xem, mà em cũng biết với trí tuệ của anh, thì nghe một chút cũng có thể mường tượng ra nội dung bức thư viết gì, nhưng hiện tại việc cấp bách vẫn là tổ chức các nhóm đi tìm người."
Biểu cảm Từ Triết chợt nghiêm túc hẳn lên.
Lâm Khả Nghi cũng không nghĩ nhiều gật đầu với hắn, mở miệng muốn nói cái gì đó.
Nhưng đột nhiên ánh sáng xung quanh đột nhiên biến đổi, dựa theo kinh nghiệm thì đây là tia chớp đánh ngang qua, làm màn đêm sáng rực lên.
Nhưng sau đó Từ Triết nhận ra có cái gì đó không đúng.
Luồng ánh sáng này về sau không có biến mất mà cũng không giảm đi.
Nguyên bản tứ phía mọi người bàn luận xôn xao, nhưng tại lúc này lại không có động tĩnh gì, toàn trường im lặng không không một tiếng động.
Không phải tia chớp?
Từ Triết khẽ giật mình nhìn về Lâm Khả Nghi, mà không chỉ riêng nàng mà tất cả những người khác đều hiện lên vẻ kinh ngạc, cùng nhơ ngác nhìn xem phía sau mình.
"Làm sao vậy? Tình huống như thế nào?"
Từ Triết quay đầu ra sau lưng.
Cả người hắn lúc này cũng cứng ngắt tại chỗ.
Bên trong đám người, một luồng bạch quang từ trong lòng đất chui ra phóng thẳng lên trời, một chùm sáng cực lớn phát ra hào quang chói loá bao quát bốn phía, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc.