[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 8: Người cha vô trách nhiệm (8)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Alec Benjamin - Mind Is A Prison
Chờ đến khi lên xe, áo sơ mi trên đầu bị lôi xuống, cơ thể Kiều Phán Phán cứng đờ, tầm mắt trở nên mơ hồ trong một thoáng, sau đó đối diện với khuôn mặt trấn định, bình tĩnh của Vệ Minh Ngôn.
"Không sao đâu."
Thấy cơ thể thiếu nữ vẫn còn run rẩy, người đàn ông quay đầu đi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, "Tới nhà tôi trước đi, gọi bác sĩ tới xem cho cô một chút."
Thật ra với tình huống bây giờ của Kiều Phán Phán, đến nhà một người đàn ông trưởng thành là không hợp lý cho lắm, nhưng không biết có phải do mình mới vừa được Vệ Minh Ngôn cứu ra hay không, cô gái co ro cúm rúm, gật đầu đầy tin tưởng, cố gắng làm cho giọng nói bớt run, "Cảm ơn Vệ tổng."
Dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện, cố tình dưới bầu không khí yên tĩnh này lại khiến cho Kiều Phán Phán từ từ bình tĩnh lại, ít nhất không còn run rẩy nhiều như lúc đầu.
Xe cuối cùng dừng dưới một toà chung cư.
Vệ Minh Ngôn xuống xe trước, lại kéo cửa xe giúp Kiều Phán Phán, nhẹ nhàng nói, "Tới rồi."
Bây giờ đã gần 12 giờ, xung quanh chung cư không có ai, cô gái bước xuống xe, dưới ánh đèn đường tối tăm túm thật chặt quần áo trên người, lại bắt đầu căng thẳng.
Người đàn ông chỉ xem như không thấy cô đang căng thẳng, đi đỗ xe rồi mang cô gái lên tầng.
Nhà của Vệ Minh Ngôn nằm ở tầng cao nhất, sau khi vào thang máy, ánh đèn sáng ngời khiến cho tâm trạng căng thẳng của Kiều Phán Phán giảm bớt, cô đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy phản chiếu lại hình bóng của bản thân.
Tóc tai tán loạn, sắc mặt đỏ bừng, trên người khoác một chiếc áo khoác rộng lớn màu đen, vô cùng thê thảm, cô hơi xấu hổ, cúi đầu muốn đè nén cảm giác muốn khóc xuống.
Cửa thang máy mở ra, Vệ Minh Ngôn dẫn đầu bước ra ngoài, cô gái đi theo sau ông, nhìn ông ấy đưa lưng về phía mình, sờ soạng trên người kiếm chìa khóa.
Cô yên lặng nhìn ông tìm trái tìm phải, tìm mãi vẫn không ra chìa khóa, cuối cùng gãi gãi đầu, đau đầu quay lại hỏi trợ lý sinh hoạt của mình, "Phán Phán, lúc tan làm cô có thấy chìa khóa của tôi nằm đâu không?"
Không biết vì sao, rõ ràng lúc này là lúc cô muốn khóc nhất, nhưng nhìn cảnh sếp mình vò đầu bứt tai, cô lại nhịn không được muốn bật cười.
Cô nhấp môi, đi đến bên cạnh chậu hoa cạnh chân của Vệ Minh Ngôn, lấy chìa khóa dự phòng dấu dưới lá cây ra, "Vệ tổng, đây là chìa khóa dự phòng lần trước ngài dấu đi."
"Đúng rồi nhỉ, tôi quên mất"
Người đàn ông tuấn tú bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nhẹ nhõm một hơi nhận lấy chìa khóa mở cửa.
Sau một màn này, Kiều Phán Phán cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô đứng ở cửa, nhìn ông bật đèn vẫy tay với cô, "Vào đi, không cần đổi giày."
Cuối cùng, cô gái lấy hết dũng khí, cẩn thận bước vào.
Điều này đối với Kiều Phán Phán mà nói đúng là thật không hề dễ dàng một chút nào cả, những điều cô đã trải qua từ nhỏ đến lớn khiến cô rất khó mà thả lỏng cảnh giác với những người đàn ông trưởng thành, mặc dù người đó vừa mới cứu mình.
Chờ đến khi bước vào phòng khách, Kiều Phán Phán ngây ngẩn cả người, không vì điều gì khác, căn phòng này bày trí quá ấm áp.
Tường sơn màu ấm, chiếc bàn xinh đẹp màu trắng, trên bàn còn cắm hoa tươi, không hề giống chỗ ở của một người đàn ông độc thân chút nào cả.
"Tôi vừa mới điện cho bác sĩ lại đây, yên tâm, miệng bà ấy kín lắm, cũng đáng tin cậy, cô cứ ngồi một lát đi, bà ấy sắp tới rồi."
Người đàn ông anh tuấn vừa nói vừa bước vào phòng, "Để tôi tìm quần áo tôi từng mua cho vợ mình, cô thay tạm nhé."
Kiều Phán Phán đứng thật cẩn thận, cô nhìn vết bẩn lúc nãy khi giãy giụa mà dính phải, ngượng ngùng nhìn ghế sô pha trông vô cùng sạch sẽ, không dám ngồi lên.
Vệ Minh Ngôn đi ra rất nhanh, cầm một túi quần áo còn chưa bóc trên tay, đưa cho Kiều Phán Phán, "Đây là quần áo tôi mua cho vợ mình, định để ngày mai lúc đi tảo mộ đốt cho cô ấy, cô mặc tạm vậy nhé."
"Cảm ơn Vệ tổng." Kiều Phán Phán không biết câu này cô đã nói biết bao nhiêu lần, đón lấy bộ quần áo, đứng tại chỗ không biết nên đi đâu để thay.
Vệ Minh Ngôn cười, chỉ vào một căn phòng khác nói, "Cô vào đây thay đi, tôi xuống bếp pha trà."
Nhìn hắn thật sự đi vào phòng bếp, Kiều Phán Phán hơi thả lỏng, ôm quần áo đi vào căn phòng mà Vệ Minh Ngôn nói.
Đẩy cửa ra cô liền sửng sốt.
Vách tường được đổi thành màu hồng phấn, trong căn phòng lớn đặt một chiếc giường công chúa xinh đẹp, trên giường là mấy con búp bê vải xinh đẹp mà các bé gái thường thích, trên mặt đất cũng được phủ một tấm thảm lông sạch sẽ, thoải mái.
Đây là một căn phòng dành cho bé gái, hơn nữa là loại phòng mộng ảo nhất, xa hoa nhất.
Kiều Phán Phán hơi chần chờ tiến vào, TV trên tường đang chiếu phim hoạt hình, là một bộ phim khá cũ, cô nhớ mang máng hồi nhỏ mình cũng từng rất thích xem, bởi vì trong nhà không có TV, cô thường chạy qua nhà bạn thân để xem.
Một chiếc tủ xinh đẹp được xếp trong góc tường, bên trên ghi một hàng chữ: 【 Tủ đồ chơi của bé 】
Làm trợ lý sinh hoạt của Vệ Minh Ngôn, Kiều Phán Phán nhìn một cái là biết đây là chữ của ông ấy, ôn nhã và đoan chính.
Bé, hóa ra con gái của Vệ tổng không phải tên là Nam Nam à...!
Làm việc ở Nam Nhã đã nhiều ngày, Kiều Phán Phán tinh tường biết rằng Vệ tổng tưởng nhớ vợ và con gái mình đến mức nào, hắn có thể xem việc tản mộ là chuyện thường ngày phải làm, thì việc bày trí một gian phòng xinh đẹp cho con gái chết yểu của mình cũng là chuyện bình thường.
Kiều Phán Phán không hề nghĩ tới chuyện khác nữa, nhanh trong trốn trong góc phòng để thay quần áo.
Bộ quần áo nào quả nhiên giống như Vệ Minh Ngôn nói, là mua cho vợ hắn, là một chiếc váy, màu sắc ôn hòa, vô cùng phù hợp với phụ nữ có khí chất dịu dàng.
Cô gái mặc xong quần áo, ôm quần áo cũ của mình ra, mở cửa bước ra ngoài.
Vừa lúc Vệ Minh Ngôn bưng chén trà đi ra, thấy Kiều Phán Phán thì cười khen, "Thật xinh đẹp."
Kiều Phán Phán còn chưa kịp nói lời cảm ơn, chuông cửa vang lên, thấy cô gái nháy mắt lại khẩn trương, hắn ôn hòa nhìn về phía cô an ủi, "Có lẽ là bác sĩ tới, bà ấy cũng ở ngay gần đây thôi."
Môn mở ra, quả nhiên là một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng.
Nhìn thấy là bác sĩ nữ, Kiều Phán Phán hơi hơi thả lỏng lại.
"Bà xem giúp cô ấy đi nhé, tôi xuống tầng cất xe đây." Suy xét đến việc mình ở lại có lẽ sẽ khiến cho cô gái căng thẳng, Vệ Minh Ngôn chủ động nói.
Hắn đi rồi, bác sĩ cười với cô, "Chào cháu, cô họ Bạch, cháu cứ gọi cô là bác sĩ Bạch là được."
"Qua đây, ngồi xuống đi, để cô xem tình huống của cháu." Giọng bà rất dịu dàng, Kiều Phán Phán thả lỏng ra một chút, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Kiểm tra xong, bác sĩ Bạch cười, "Không có vấn đề gì lớn cả, cháu uống thuốc xong rồi nghỉ ngời một lát là ổn thôi, chỉ là trên người có bị trầy xước một chút, cô giúp cháu bôi thuốc, hôm sau là nó kết vảy lại thôi."
"Cảm ơn bác sĩ." Kiều Phán Phán vươn cánh tay, nhìn bác sĩ Bạch dùng nhíp kẹp miếng bông rồi bôi thuốc cho cô, có hơi xót một chút, cô chỉ hơi cau mày, nhưng mà không hề kêu một tiếng.
"Cháu là nhân viên của Nam Nhã đúng không?" Có lẽ thấy cô căng thẳng quá, bác sĩ chủ động bắt chuyện.
Kiều Phán Phán giật mình, hơi chần chờ nhưng vẫn trả lời, "Đúng vậy."
"Cô vừa nhìn là biết cháu làm ở Nam Nhã." Bác sĩ Bạch cười, một tay nhẹ nhàng bôi thuốc, miệng mỉm cười, "Vệ tiên sinh chỉ quen người trong công ty của mình thôi."
"Đừng căng thẳng quá, Vệ tiên sinh là người tốt, hôm nay cháu bị doa một phen thế này, chắc ông ấy sẽ cho cháu nghỉ phép mấy ngày đấy."
Kiều Phán Phán bị thuốc kích thích đau, theo bản năng run lên, nhẹ giọng đồng ý, "Vệ tổng thật sự rất tốt."
"Đúng vậy, Vệ tiên sinh trọng tình, tiếc là trọng tình quá mức, mất đi người yêu nhất đã lâu như vậy rồi vẫn không hồi phục được như cũ."
Cô gái kinh ngạc giương mắt nhìn lên, "Cô nói vẫn không hồi phục được như cũ là có ý gì?"
Bác sĩ Bạch thở dài, "Ông ấy quá nhớ người thân của mình, đêm nào cũng mất ngủ, toàn thức đêm làm việc để quên đi nỗi buồn, thật ra cơ thể của ông ấy bây giờ đã suy nhược lắm rồi, vẫn cố tình không chịu nghỉ ngơi."
"Cháu đừng thấy ông ấy trông dễ nói chuyện như thế mà lầm, thực ra bướng bỉnh lắm, cô nghĩ là có lẽ trên thế giới này không có ai khuyên được ông ấy đâu."
Thấy Kiều Phán Phán ngơ ngác nhìn mình, bác sĩ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Người bệnh muốn tìm đường chết, bác sĩ cũng ngăn không nổi."
Kiều Phán Phán là thật sự ngạc nhiên, cô biết Vệ tổng vẫn luôn không quên được vợ con mình, thậm chí còn vô cùng tưởng niệm bọn họ, nhưng cô không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông trông mạnh mẽ đến mức không gì phá nổi ấy, hóa ra đêm nào cũng bị mất ngủ.
Trách không được, trách không được mọi người đều nói rằng Vệ tổng sẽ luôn quên ăn cơm, hóa ra hắn vốn không hề muốn ăn.
"Được rồi, ngày mai sẽ có thể kết vảy, ai hỏi thì chỉ cần nói là mình không cẩn thận bị ngã là được, dù sao cũng chỉ là bị trầy xước thôi."
Bác sĩ Bạch phủi tay, đứng dậy nói, "Cô ra ngoài gọi Vệ tiên sinh vào đây, ông ấy cổ hủ thế đấy, xem bệnh có một chút thôi mà cũng phải trốn ra ngoài đứng."
Nhìn bác sĩ Bạch rời đi, Kiều Phán Phán vừa cảm động vừa lo lắng.
Cảm động là vì, cô biết Vệ Minh Ngôn tránh ở bên ngoài là vì nhân nhượng cô, lo lắng là bởi vì lời nói của bác sĩ Bạch.
Cơ thể của Vệ tổng thật sự đã kém đến mức này sao?
Bác sĩ Bạch đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng dựa lưng vào tường, đang hút thuốc lá.
Bà trợn mắt, "Không phải nói cai thuốc sao?"
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, ánh mắt bi thương, "Nếu Nam Nam còn sống, cũng đã lớn như vậy."
Bác sĩ Bạch hơi há mồm, nhìn thấy ông ấy như vậy, cũng khó mà nói lời trách móc, bình tĩnh xem xét lại, trị liệu cho một người không muốn sống, vẫn là rất mệt.
"Tôi về đây, cô bé kia bị sợ hãi, bây giờ cũng hồi phục lại rồi, anh nhớ bảo con bé gọi điện cho người nhà."
Người đàn ông anh tuấn đầu dựa vào tường, hốc mắt hồng, nhìn lên bầu trời đen như mực.
Giọng nói nhẹ nhàng.
"Nếu bé còn sống, tôi nhất định sẽ khiến cho con bé trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới...".