[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 7: Người cha vô trách nhiệm (7)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Alan Walker - "On My Way" Slowed Down
Vốn dĩ Kiều Phán Phán không nên xuất hiện trong quán bar này, so với thế giới gốc, cô đã tìm được lựa chọn tốt nhất là Nam Nhã, tất nhiên sẽ không cần các công việc làm thêm khác nữa.
Thế nhưng lực lượng cốt truyện lại rất mạnh, thế nên Kiều Phán Phán vốn dĩ không cần làm phục vụ ở quán bar nữa, sau khi tan làm đang trở về kí túc xá thì bị một người bạn từng cùng đi làm thêm với cô nhờ vả đến làm thay một ca.
Lúc trước cô ấy đã từng giúp đỡ Kiều Phán Phán một lần, việc đến quán bar có thể kiếm càng nhiều tiền cũng là do người bạn này nói với cô, bây giờ cô ấy bận cần có người thay ca, Kiều Phán Phán quyết định tới giúp.
Vốn dĩ đã nói làm từ 8 giờ đến 11 giờ, chỉ làm 3 tiếng, 11 giờ tan làm cũng không xem là muộn quá, không ngờ rằng trong ba tiếng ngắn ngủn này lại xảy ra chuyện.
Giống như trong nguyên tác, cô bị một sếp lớn để ý, từ đầu bảo chỉ cần uống xong một chai rượu thì sẽ thả cô đi, Kiều Phán Phán uống xong rồi, lại không ngờ rằng trong chai rượu đó lại bị bỏ thuốc.
Chờ đến lúc cô nhận ra vấn đề, chỉ có thể mơ màng trốn ở trong buồng WC.
.
truyện ngôn tình
Đây lại còn là WC nam.
Trong cốt truyện gốc, bạn học là phú nhị đại của Kiều Phán Phán đúng lúc muốn vào đi WC, xung đột với sếp lớn, cuối cùng dùng tên cha mình dọa hắn đi, khi ông ta đi rồi hắn kéo cửa ra thì thấy một cô gái xinh đẹp mặt ửng đỏ trốn ở trong góc run bần bật, hắn ta lại đúng lúc vừa uống lên một chút rượu nên cảm thấy hứng thú, trực tiếp làm trong WC.
Ngày hôm sau còn vừa ăn cắp vừa la làng, nói rằng Kiều Phán Phán trúng thuốc quyến rũ hắn, hơn nữa còn lấy đó làm lý do để hạ nhục một thiếu nữ mười tám tuổi yếu đuối.
Lúc Vệ Minh Ngôn đuổi tới nơi, tên phú nhị đại trẻ tuổi đẹp trai kia đang đè người ta lên tường, không để ý đến việc cô ấy đang giãy giụa muốn hôn xuống.
"Buông ta ra, cứu mạng, cứu mạng..."
Kiều Phán Phán tóc tai rối bời, khóc thảm thiết, bị bỏ thuốc nên không còn sức lực phản kháng khiến người khác tưởng rằng cô đang làm bộ làm tịch.
"Làm bộ làm tịch cái gì, dù sao cô cũng bị bỏ thuốc rồi, làm với tôi còn hơn là làm với gã sếp bụng bự kia." Phú nhị đại khinh thường nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt tràn đầy sự hưng phấn, hắn vươn tay, xé một cái, lột áo trên của thiếu nữ xuống, da thịt trắng nõn mê hồn lõa lồ.
Kiều Phán Phán không còn sức lực, đầu cũng choáng váng, nặng nề, nhưng tư duy vẫn rõ ràng, thanh tỉnh.
Cô tuyệt đối không thể để một tên lạ mặt vũ nhục mình, hắn ta cũng giống tên vừa nãy, đều là yêu râu xanh!
Ai tới cứu tôi, ai cứu tôi với...!
"Buông ra, buông tôi ra..." đôi mắt cô gái tuyệt vọng, khóc thảm thiết, trơ mắt nhìn tay của hắn sờ soạng mình.
Cứu mạng...!
Cứu mạng ——
Vệ Minh Ngôn đá văng cửa, không nhiều lời, tiến thẳng lên cho hắn một cú đá ấm áp, khiến hắn ngã lăn quay ra đất, đá xong cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, xoay người chắn trước mặt Kiều Phán Phán, cởi áo khoác của mình choàng cho cô.
Nhìn cô bé nước mắt nước mũi tèm nhem nhìn mình, ánh mắt người đàn ông anh tuấn chạm tới ánh mắt của cô, ngón tay thon dài giúp cô cài khuy áo, toàn bộ quá trình không hề liếc nhìn chỗ nhạy cảm không nên nhìn nào cả.
"Vệ tổng..."
Kiều Phán Phán khóc rất thảm thiết, không biết là bởi vì quá sợ hãi, hay do đã được cứu.
"Được rồi, ngoan, đừng sợ, tôi ở đây rồi." Vệ Minh Ngôn vẫn luôn dịu dàng nhìn thiếu nữ, giọng nói từ tính dịu dàng dỗ dành, "Đừng lo lắng, cô tạm thời đứng đây đợi tôi một chút, sẽ xong ngay thôi."
Thiếu nữ nghẹn ngào ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng!"
Vừa nãy Vệ Minh Ngôn đá một cú rất đau, tên phúc nhị đại này nằm bò trên đất được một lúc lâu vẫn chưa thể ngồi dậy được, đến lúc hắn ta giãy giụa nâng mắt lên nhìn, thì thấy khuôn mặt đẹp trai hằm hằm nhìn mình, tay cầm một cây chổi lau nhà đi đến.
Hắn tức khắc hoảng hốt, theo bản năng lùi về sau trốn đi, "Ông định làm gì! Ông có biết cha tôi là ai không!"
Vệ Minh Ngôn cười mỉa một tiếng, trực tiếp đánh một gậy lên đùi hắn, giọng nói vẫn từ tốn, lại vô cùng lạnh lẽo.
"Vậy cậu có biết, tôi là ai không?"
"A tổ sư mày dám đánh tao! Tao nhất định sẽ bảo cha tao, a——"
Tiếng kêu thảm thiết của đàn ông vang vọng trong WC, mãi cho tới lúc, hắn la không nổi nữa.
Vệ Minh Ngôn ném gậy xuống, biểu tình bình tĩnh quay lại bên cạnh thiếu nữ, ông cởi áo sơ mi trắng của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên đầu cô, che khuất gương mặt sợ hãi của cô gái.
"Đừng sợ, đi theo tôi."
Kiều Phán Phán bám lấy cánh tay của ông ấy, lặng lẽ rơi nước mắt dưới lớp áo sơ mi, dọc theo đường đi, cô chỉ nhìn thấy vô số đôi giày lướt qua, không có ai nhận ra mình, điều này khiến cô dễ chịu hơn.
"Vệ tổng, giải quyết xong rồi?" Cô nghe thấy một giọng nói cung kính hỏi.
"Ừ, đi vào trong kéo nó ra đưa đến đồn cảnh sát đi."
"Muốn phái người lái xe tới đón ngài không?"
Vừa nghe thấy sẽ có người lái xe, cô gái lập tức khẩn trương, cơ thể cô cứng đờ nghe thấy một giọng đàn ông ôn hòa truyền tới, "Không cần, tôi tự lái, các cậu đi làm việc trước đi."
Vệ Minh Ngôn cảm giác thấy bàn tay thiếu nữ đang bám lấy mình run rẩy, nhẹ nhàng an ủi cứ như sợ dọa đến cô vậy, "Đừng sợ, không ai biết là cô cả."
Nghe thấy ông nói như vậy, Kiều Phán Phán hơi hơi thả lỏng, từ lúc ra khỏi WC, trên đầu cô vẫn luôn được che phủ bởi chiếc áo sơ mi, rõ ràng nhìn không thấy đường đi phía trước, khi bám lấy tay người đàn ông phía trước đi một quãng đường thật dài, lại cảm thấy vô cùng an toàn.
【 Đinh! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 30】
P/S: Edit chương này mình khá buồn.
Trong chương này Kiều Phán Phán tuy là được nam chính cứu nhưng vốn dĩ trong thế giới gốc cô ấy đã bị cưỡng bức.
Nói thật là đau lòng thật đấy bởi vì không phải lúc nào nạn nhân cũng được anh hùng xuất hiện giải cứu.:(
Mình không hiểu được tư duy của nhiều tác giả truyện và độc giả khi có thể viết và đọc được chi tiết nam chính cưỡng bức nữ chính như thế này.
Đã thế còn HE.:( Mấy truyện tổng tài bá đạo ngày xưa ấy.:)).