“Anh 7, sao anh không nghỉ thêm hai ngày nữa?” Lâm Khả vừa đến văn phòng liền nhìn thấy Thích Ca đã ngồi vào chỗ, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt y, “Em thấy sắc mặt anh không được ổn lắm, hay là anh xin nghỉ phép thêm hai ngày, chứ bị cảm mà lặp đi lặp lại là phiền lắm á. Cả tháng vừa rồi anh không nghỉ ngày nào, chắc còn phép mà đúng không?”
Hôm nay Thích Ca mặc một chiếc áo gió đen mỏng, khiến thân thể vốn thon gầy của y trông càng đơn bạc yếu ớt. Vành mắt hơi xanh, trạng thái thoạt nhìn không được tốt lắm.
“Ở bệnh viện mãi cũng chán, thà tới đây đi làm.” Thích Ca nhìn những người xung quanh, thì thầm hỏi Lâm Khả, “Hai hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không? Sao anh lại thấy không khí hơi nặng nề vậy?”
Lâm Khả kéo ghế sang ngồi bên cạnh Thích Ca, cũng thì thầm nói, “Vương Tu bên bộ phận nhân sự bị sa thải rồi, bây giờ ai cũng cảm thấy bất an, bầu không khí mấy hôm nay căng thẳng lắm ạ.”
Vương Tu là phó giám đốc bộ phận nhân sự, thủ hạ đáng tin cậy của cựu tổng giám đốc Trịnh Hàn. Ông ta vốn chỉ là một quản lý nho nhỏ bên bộ phận chăm sóc khách hàng, sau đó được Trịnh Hàn ưu ái, chỉ mấy năm mà lên như diều gặp gió, liên tục thăng chức.
Có lời đồn nói sở dĩ Vương Tu được Trịnh Hàn ưu ái là vì ông ta giới thiệu cho Trịnh Hàn một “chân dài” rất hợp ý sếp, nhưng việc đó không có chứng cứ.
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại bị sa thải?” Thích Ca hỏi.
“Không biết nữa.” Lâm Khả kề sát Thích Ca, như là sợ bị người khác nghe được, “Nghe nói sếp Lộc không hài lòng với thành viên ban giám đốc, kêu sếp Vương tuyển người lại lần nữa. Chiều hôm qua sếp Vương đang phỏng vấn người mới thì sếp Lộc đột nhiên vọt vào đánh sếp Vương tơi bời, rồi sau đó đuổi thẳng người ta ra khỏi công ty, không nói thêm gì cả.”
“Sếp Lộc đánh nhau với người ta hả?” Thích Ca không tin, “Có lộn gì không?”
Lộc Nhất Bạch ấm áp thiệnlương như vậy, sao có thể đánh nhau được?
“Lộn cái gì nữa anh, nhiều người thấy tận mắt lắm.” Lâm Khả mở di động lên, tìm bức ảnh chụp đưa cho Thích Ca xem, “Đây là ảnh bọn họ lén chụp nè.”
Trên ảnh chụp, mắt kính của Vương Tu bị đánh bay, mắt mũi miệng toàn máu là máu, nửa bên má trái vừa sưng vừa đỏ, trông vô cùng thê thảm.
“Sếp Lộc…” Thích Ca dừng một chút, nói tiếp, “Sếp Lộc không thể nào vô cớ đánh người được, có nguyên nhân gì không?”
“Vương Tu nói là tại ổng là tâm phúc của sếp Hàn nên sếp Lộc không ưa ổng, thế là bị giết gà dọa khỉ.” Lâm Khả thở dài, “Lúc đó em không có ở hiện trường, nhưng theo mấy người có mặt ở đó thì sếp Lộc không phản bác, chỉ kêu Vương Tu cút đi thôi, còn dọa sẽ cho ổng vào blacklist của công ty.”
Thích Ca vẫn không tin, “Thế người được phỏng vấn đâu, người ta nói thế nào?”
“Người kia là một nữ sinh viên năm cuối đại học, còn chưa chính thức tốt nghiệp, đâu có ngờ đi tìm việc mà còn gặp trúng màn bạo lực đẫm máu như vậy, sợ tới nỗi khóc lóc chạy biến đi rồi.” Lâm Khả hụt hẫng, trong lòng hơi chùng xuống, “Sáng hôm qua nghe nói sếp Lộc ôm anh đi bệnh viện, mọi người còn nghĩ là do tin đồn nhảm chứ thật ra sếp Lộc khá tốt, ai ngờ tới chiều liền lộ ra mặt hung tàn. Bọn họ nói lúc ấy cả người sếp Lộc ngùn ngụt sát khí, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, có người bị dọa tới nỗi sái ra quần luôn… Thôi, ngẫm lại lời đồn thì… ngay cả ba với em trai ruột hắn cũng…”
Ngoài cửa truyền tới tiếng cười đùa, Lâm Khả vội vàng câm miệng.
Thích Ca đang muốn nói gì đó, cũng nuốt ngược vào.
Mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy cười cười nói nói đi vào, tất cả đều là người của bộ phận tiếp thị.
“Anh 7 quay lại rồi hả? Anh khỏe hơn chưa? Sao không nghỉ thêm hai ngày nữa?” Vài cô vòng sang hai bên Thích Ca, quay thành một vòng tròn, dồn dập bày tỏ sự quan tâm.
Nói chuyện được mấy câu, một cô gái tóc xoăn chợt nói, “Anh 7, em nghe được lời đồn này không biết phải sự thật không?”
Thích Ca hơi chột dạ, “Đồn gì?”
Cô gái tóc xoăn cười hì hì nói, “Em nghe nói là anh sẽ phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt phải không anh? Anh giỏi thiệt. Dự án này Địa Trung Hải nhắm tới lâu rồi, kết quả lại rơi vào tay anh, chắc ổng tức lắm anh nhỉ? Anh 7 dễ thương quá à nha!”
Mấy người còn lại hiển nhiên chưa biết tin này, nghe cô ta nói thì rất kinh ngạc.
Thích Ca liếc cô gái tóc xoăn một cái, nói với người phía sau cô, “Anh Lưu, chào buổi sáng.”
Sắc mặt cô gái tóc xoăn hơi thay đổi.
Lưu Hoa Thanh miễn cưỡng cười nói, “Chào buổi sáng, mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Cô gái tóc xoăn bình tĩnh lại, tiếp tục cười nói, “Đang nói anh 7 lợi hại quá chừng, được phá cách đề bạt lên phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt nhanh như vậy. Tính ra cũng nhờ anh Lưu biết nhìn người, luôn coi trọng anh 7. Quả thật ảnh giỏi quá trời, một lần thăng cả mấy cấp, ngồi chung bàn với anh Lưu luôn rồi kìa. Công ty chi nhánh tụi mình đâu có ai được thăng chức nhanh như vậy, mọi người thấy có đúng không?”
Lúc này mấy người còn lại mới phát hiện ra có gì đó không đúng, ngượng ngùng cười cười, không ai nói gì.
Thích Ca nhìn cô gái tóc xoăn, thoáng thấy buồn bã.
Y và cô gái này gia nhập công ty cùng một đợt, ban đầu cũng từng che chở động viên nhau.
Sau này cô ta thổ lộ với y, bị y cự tuyệt.
Cô ta không cam lòng, tiếp tục lôi kéo dây dưa, vô tình bị Lưu Hoa Thanh phát hiện mắng nhiếc một trận thậm tệ.
Bởi vì công ty có quy định, nhân viên cùng công ty không được phép yêu đương, nếu vi phạm cả hai bên đều sẽ bị sa thải.
Sau đó cô liền không quấy rầy Thích Ca nữa, xử sự như giữa cả hai không hề có chuyện gì.
Thích Ca cho rằng cô ta đã bỏ qua, không ngờ rằng cô vẫn ghi thù.
Bây giờ đã đổi ông chủ mới, công ty chắc chắn sẽ phát sinh thay đổi về mặt nhân sự.
Không biết cô gái này là được thăng chức thật hay chỉ bị lợi dụng như một món vũ khí.
Lưu Hoa Thanh hiển nhiên đã quên mâu thuẫn lúc trước giữa hai người, ông nhìn về phía Thích Ca, khóe miệng cứng ngắc cong lên, “Thật sao? Vậy thì chúc mừng Thích Ca.”
Thích Ca tựa vào lưng ghế, bình đạm nói, “Mấy thứ này rõ ràng là châm ngòi ly gián, anh Lưu tin cô ta sao?”
Lưu Hoa Thanh sửng sốt, tiếng cười lúng túng chung quanh dừng lại.
Cô gái tóc xoăn thay đổi sắc mặt, “Thích Ca anh có ý gì?”
“Ý của tôi là, cô hơi ngu xuẩn.” Thích Ca còn đang rũ mắt suy nghĩ chuyện Lộc Nhất Bạch đánh người, đến mí mắt cũng lười nâng.
Thích Ca bị coi là “đóa hoa trắng” không phải không có nguyên nhân, y đẹp trai, tính tình ôn hòa, ai tìm y nhờ giúp đỡ y đều không từ chối, nhiều lúc ăn thiệt cũng chỉ cười cười cho qua.
Còn như hôm nay trực tiếp trở mặt với đồng nghiệp là chuyện vô cùng hiếm.
Cô gái tóc xoăn giận tím mặt, đến mức lớp phấn nền cũng chẳng thể che được vẻ sụp đổ, “Quả nhiên là sắp được thăng chức nên mới kiêu ngạo thế này. Anh còn giả bộ làm quái gì? Đợi lát nữa thông báo…”
“Đợi lát nữa thông báo, nếu tôi không phải người phụ trách Hồ Tịch Nguyệt thì cô có bồi thường cho tôi nổi không?” Thích Ca thờ ơ hỏi.
Thái độ của y quá cương quyết, cô gái tóc xoăn hơi hoài nghi tin tức mình nghe được: “…”
Không khí như đọng lại, không ai nói chuyện.
“Sáng sớm mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?” Một giọng nói chậm rãi đánh tan sự trầm lặng trước mặt, nhưng lại làm không khí trở nên càng lúng túng.
Mọi người vội vàng tránh ra, che giấu nói, “Không có gì, chào sếp Nghiêm.”
Thật ra Nghiêm Lăng nghe được hết tất cả, cô ta muốn bán cho Thích Ca một ân tình, “Thích Ca đã quay lại thì tốt quá, tôi đang có chuyện muốn hỏi xem ý kiến của cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Thích Ca hỏi.
Nghiêm Lăng nói, “Chẳng phải bên Hoa Phong nhiều việc quá cậu không lo hết được sao? Sếp Lộc yêu cầu tuyển một người phụ trách khác. Cậu hiểu Hoa Phong nhất mà, nên tôi nghĩ cần phải tham khảo ý kiến của cậu về người tiếp quản dự án này.”
Thích Ca vừa nghe lời này liền đoán ra được ý định của cô ta, vừa hơi buồn cười lại hơi bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, y vẫn theo ý cô ta mà hỏi, “Ứng cử viên là ai?”
Tất cả các cô gái đều nín thở.
Người tiếp quản dự án của Thích Ca tất nhiên là được chọn trong bộ phận tiếp thị.
Đơn đặt hàng của Hoa Phong tuy không so được với dự án Hồ Tịch Nguyệt, nhưng đối với các cô thì đã là miếng bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống, ai cũng muốn chiếm lấy.
Nghiêm Lăng quét mắt nhìn mấy người đang nín thở, “Hiện tại đang chọn lựa giữa Hàn Nhược và Bàng Ngọc Phi. Đương nhiên, nếu cậu có ứng cử viên thích hợp hơn cũng có thể nói ra.”
Người xung quanh đều hít ngược một hơi, cô gái tóc xoăn khi nãy sắp khóc tới nơi, cô ta chính là Hàn Nhược.
“Nếu phải chọn giữa Hàn Nhược và Bàng Ngọc Phi, về mặt nghiệp vụ tôi cảm thấy Hàn Nhược thích hợp hơn.” Thích Ca đưa ra lựa chọn mà không cần suy nghĩ gì nhiều.
Mọi người lại lần nữa phải kinh ngạc, đến cả Nghiêm Lăng cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin.
Cô đã dán cái mác “pháo hôi” to đùng lên trán Hàn Nhược rồi, thế mà Thích Ca còn đề cử Hàn Nhược? Cô không tin Thích Ca không hiểu ý của cô.
Cả phòng chỉ có mỗi Thích Ca vẫn còn bình tĩnh, “Phong cách tổng thể của Hoa Phong hướng đến kiểu phương Tây. Tôi nhớ là Hàn Nhược tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh, lúc trước cũng từng làm việc trong các dự án quốc tế. Bất kể phong cách cá nhân hay giao tiếp ở khâu hậu kỳ, nếu nói từ phương diện chuyên môn thì Hàn Nhược thích hợp hơn hẳn.”
Nghiêm Lăng vẫn không thể tin Thích Ca lại công bằng vô tư như vậy, cô ta hỏi ngược lại, “Vừa rồi cậu nói là từ phương diện chuyên môn, thế còn phương diện khác thì sao?”
“Phương diện khác không tới lượt tôi nói.” Thích Ca không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, “Cá nhân tôi đề cử Hàn Nhược.”
Nghiêm Lăng bị Thích Ca đẩy lên tình thế khó khăn. Trên thực tế, Hàn Nhược vốn không nằm trong phạm vi suy xét của cô ta, cô ta chỉ muốn thay Thích Ca xả giận, không ngờ Thích Ca hoàn toàn không nhận lấy ơn tình.
Bên kia, tâm trạng Hàn Nhược cũng phức tạp không kém.
Cô không thể tin rằng Thích Ca lại giúp mình, thực sự không có lý do gì để y làm vậy cả.
Hàn Nhược thấp thỏm lo lắng bước tới trước mặt Thích Ca, “Anh, anh có ý gì?”
“Tôi chỉ không muốn lẫn lộn tình cảm riêng tư vào công việc, đơn giản vậy thôi.” Một tia trào phúng xẹt qua đáy mắt Thích Ca, y đứng dậy, bỗng nhiên cứng đờ người, “Sếp, sếp Lộc…”
Mọi người hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện một đám người đứng ngay trước cửa văn phòng, đứng đầu là Lộc Nhất Bạch. Trong đó có quản lý cấp cao, cũng có nhân viên bình thường, vẻ mặt đều rất phức tạp.
Sáng nay văn phòng này có mật hay gì mà bu đông dữ.
“Bốp, bốp, bốp…” Lộc Nhất Bạch vừa vỗ tay vừa đi vào phòng, sau đó đứng yên trước mặt Thích Ca.
Hai người chỉ cách nhau một bước dài, hắn híp mắt đánh giá Thích Ca, sau một lúc lâu mới bình luận, “Đạo đức tốt.”
Thích Ca: “…”
Y nghe ra được một tia chế giễu, hơi lùi ra sau nửa bước, bàn tay chống trên mặt bàn làm việc, đầu ngón tay dùng sức tới mức trắng bệch.
Những người còn lại càng không dám ho he gì.
“Tuy năng lực chuyên môn rất quan trọng, nhưng nhân phẩm cũng quan trọng không kém, từ nhân viên bình thường tới lãnh đạo cấp cao.” Lộc Nhất Bạch chậm rãi đảo mắt nhìn tất cả mọi người, lực uy hiếp trong ánh mắt mạnh vô cùng, “Giám đốc Nghiêm, hôm nay phải chọn được người phụ trách Hoa Phong rồi báo cáo lên cho tôi.”
Sắc mặt Hàn Nhược tái xanh, người run bần bật.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, cô thà quỳ xuống gọi Thích Ca là “bố”, chứ tuyệt đối không dám làm lớn chuyện như vậy.
Nghiêm Lăng không rõ cái câu “lãnh đạo cấp cao” kia của Lộc Nhất Bạch là đang nói tới mình hay không, sắc mặt cũng chẳng tốt lắm, “Được, được, sếp Lộc.”
Lộc Nhất Bạch liếc qua Thích Ca đang chống tay trên mặt bàn, “Thích Ca, cậu đi cùng tôi.”
Thích Ca đáp một tiếng, lấy một túi văn kiện từ trong ngăn kéo ra rồi theo sau.
Hôm nay Kỷ Hạm không đi theo, trong thang máy chỉ có hai người.
Theo lẽ tự nhiên, Thích Ca muốn bấm số tầng, lại không ngờ Lộc Nhất Bạch cũng vừa khéo duỗi tay lại bấm, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Thích Ca nhanh như chớp rút tay về.
Lộc Nhất Bạch bấm số tầng xong, không lui về phía sau mà cứ thế vây Thích Ca lại trong một góc nhỏ, rồi cúi đầu nhìn kỹ.
Tầm mắt Thích Ca hướng xuống, hàng mi đen dày che hết cảm xúc giấu trong đáy mắt.
Lộc Nhất Bạch chợt cười khẽ, “Tay tôi có độc sao?”
Lông mi Thích Ca rào rạt rung động.
“Sếp Lộc cứ đùa.” Thanh âm Thích Ca vẫn còn bình tĩnh.
“Vậy tại sao cậu trông có vẻ rất sợ tôi?” Lộc Nhất Bạch chầm chậm nói, “Hay là… cậu đã làm chuyện gì đó có lỗi với tôi sao?”
Thích Ca đột ngột lui về sau, y vốn đã dán lưng lên vách thang máy, lần này không những không thể lùi nữa mà còn va vào vách “rầm” một tiếng.
Lộc Nhất Bạch lập tức cau mày.
Thích Ca hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Lộc Nhất Bạch đã khôi phục vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt thản nhiên, không thể nhìn ra vui giận.
Thích Ca vô thức cắn môi dưới, để lại hai dấu răng trắng.
Đôi mắt Lộc Nhất Bạch hơi mờ mịt, tầm mắt dừng trên đôi môi đỏ hồng xinh đẹp như hoa đào thật lâu.
“Đúng vậy.” Thích Ca rốt cuộc hạ quyết tâm, gật gật đầu.
Đồng tử Lộc Nhất Bạch đột nhiên co rút.
Thích Ca đưa túi văn kiện trong tay cho Lộc Nhất Bạch, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tôi rất có lỗi với sự đề bạt cùng coi trọng của sếp Lộc. Rất xin lỗi, dự án Hồ Tịch Nguyệt này tôi không thể tiếp nhận.”
Lộc Nhất Bạch duỗi tay kéo cà vạt, “Sao? Đến cái này cũng không thể thỏa mãn cậu à?”
Khóe miệng của hắn cong lên thành một cái cười nhạt, “Dục vọng rất lớn.”
Thích Ca: “…”
Y gần như tưởng rằng Lộc Nhất Bạch đang “lái xe”.
*lái xe: chơi xe rung, dùng để ám chỉ H á.
Hết chương 6