“Kính của mày đâu rồi?” Thích Ca thấy Trâu Hàn vội vã mở cửa đi vào, hoảng sợ như bị quỷ đuổi theo.
“Thôi kệ đi, dù gì tao cũng nhìn thấy được.” Trong lòng Trâu Hàn còn sợ hãi, “Tao vừa gặp một anh đẹp trai, siêu cấp đẹp trai.”
“Gặp được anh đẹp trai mà mày có phản ứng như vậy hả?” Thích Ca khó hiểu, “Sao lại sợ đến thế này?”
Trâu Hàn vỗ vỗ ngực, “Anh đẹp trai đó dữ quá, còn va trúng vào người tao nữa.”
Thích Ca không hiểu chuyện gì, “Cố ý va vào người khác hả? Ai ở bệnh viện lại kiêu ngạo như vậy? Mày có sao không? Hay là khiếu nại với bệnh viện đi?”
“Không có gì, kính tao chỉ bị rơi thôi, có lẽ hắn ta cũng không cố ý. Xuất hiện ở bệnh viện thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, có khi người người ta quan tâm bị bệnh nên tâm trạng mới không tốt, chúng ta không cần để ý.” Trâu Hàn xua xua tay, không để chuyện đó vào lòng, “Mày mau ăn đi.”
“Mày đi mua đồ ăn gì nhanh vậy?” Thích Ca kỳ quái nói, “Căn tin ở đâu?”
“Y tá đưa tới.” Trâu Hàn mở hộp giữ ấm ra, mùi hương thanh đạm theo hơi nóng truyền ra, “Giờ còn nóng, mày mau ăn đi.”
Thích Ca nhìn chiếc hộp giữ nhiệt xịn xò, cảm thấy không đúng lắm, “Y tá đưa tới? Sao tự dưng y tá lại đưa cơm cho tao?”
Trâu Hàn không nghĩ nhiều, “Cổ nói mày ở phòng đặc biệt nên bao ba bữa một ngày, mày không biết hả?”
Đúng là có vài bệnh viện sẽ cung cấp thức ăn cho người bệnh, nhưng chẳng phải phía bệnh viện phải hỏi ý của bệnh nhân trước sao? Hơn nữa, bệnh viện đưa cơm cho bệnh nhân mà lại dùng hộp giữ ấm xịn như này á?
Thích Ca nghĩ sao cũng thấy có vấn đề.
“Mùi thơm ghê, có khi nào có bỏ gì vô không mậy?” Trâu Hàn dọn đồ ăn lên bàn nhỏ cho Thích Ca.
Thích Ca múc một muỗng cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, “Có bỏ hạt sen, táo đỏ, đậu phộng… Phỏng chừng còn có thêm hoàng kỳ, không nếm ra được.”
Trâu Hàn cầm muỗng khuấy cháo, “Có thấy đâu.”
Thích Ca: “Nấu xong thì lấy ra rồi.”
“Mày giỏi thiệt. Vậy mà mày cũng nếm ra được luôn?” Trâu Hàn kinh ngạc, “Mày học mấy thứ này hồi nào?”
“Mà sao bệnh viện này làm chuyện kỳ quái thế nhỉ?” Thích Ca nhìn chén cháo, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, “Có cần phải nấu tinh tế như vậy không? Lấy hết ra làm gì, để lại cho bệnh nhân nhìn thấy chẳng phải tốt hơn sao?”
“Ừ nhỉ.” Trâu Hàn phản ứng lại, ngay sau đó não lại trật đường ray, “Bệnh viện này đáng được đánh giá năm sao.”
Thích Ca: “…”
Y lười nói lại, chỉ vùi đầu ăn.
Hơn nửa tiếng sau, Trâu Hàn nhìn hộp giữ ấm trống trơn, không dám tin vào mắt mình, “Ê ê mày bị bệnh mà sao còn ăn nhiều thế? Tao cứ tưởng mày sẽ để dành cho tao một chén chứ.”
Thích Ca vô cảm phát cho cậu một bao lì xì, “Mày muốn ăn gì, tao mời.”
Trâu Hàn đói meo đi mua cơm, vừa đến cửa bệnh viện đã bị một chiếc xe chạy như bay ngang qua cho ăn ngụm khói.
“Lái Rolls-Royce thì ghê gớm lắm chắc?” Trâu Hàn nhìn theo đít xe, tính đẩy kính theo thói quen thì nhớ ra chưa nhặt kính về, càng tức giận hơn nữa, “Chưa thấy người giàu hay sao mà bày đặt!”
Thời điểm ăn cơm xong quay lại, Trâu Hàn quẹo vô trạm y tá, lễ phép hỏi, “Cho hỏi có ai nhặt được mắt kính của tôi không?”
“Xin lỗi nha em trai nhỏ.” Y tá trực ban là một trong những người chứng kiến màn ‘bạo lực’ kia, tội nghiệp nhìn Trâu Hàn, an ủi nói, “Mắt kính của em bị người nhà bệnh nhân đạp vỡ mất rồi…”
“Tôi đã 23 tuổi!” Trâu Hàn siêu bực bội, “Nhỏ chỗ nào nữa hả!”
Y tá thấy dáng vẻ xù lông của cậu hết sức moe moe, thuận tay vò tóc xoa đầu y, “Em trai đừng tức giận, bây giờ em có thấy đường không? Bệnh viện bọn chị có tiệm bán kính mắt, em muốn chị nhờ người khác dẫn đi không nè?”
Trâu Hàn: “… Thôi khỏi, tôi không bị cận.”
Không cận còn mang cặp kính xấu đau xấu đớn thế làm gì? Y tá không tài nào hiểu được.
Trâu Hàn rầu rĩ quay về phòng bệnh, bị Thích Ca liếc mắt cái nhìn ra, “Hôm nay mày sao vậy? Lần nào ra ngoài về cũng xị mặt.”
Trâu Hàn lại lôi anh đẹp trai đụng phải lúc nãy ra mắng, “Thứ xui xẻo, lớn lên đẹp trai cũng là thứ xui xẻo.”
Thích Ca giật mình, giả vờ lơ đãng hỏi, “Thế anh đẹp trai ấy nhìn ra sao? Nãy giờ mày cứ nhấn mạnh tên đó đẹp trai, trước giờ mày chỉ khen nhân vật trong truyện đẹp trai thôi mà.”
“Tên này đẹp trai thật, cái mặt kém hơn mày chút xíu, nhưng cao hơn mày nhiều, bo-đì cũng đẹp hơn mày. Tổng lại là, mày với tên đó đẹp trai như nhau.” Trâu Hàn tức giận được ba phút đồng hồ, lại quay qua khen, “Hắn ta lạnh như băng, ánh mắt dữ tợn hung ác nham hiểm, giống như tao cướp vợ hắn vậy…”
Cậu bô lô ba la miêu tả xong, thấy khóe miệng Thích Ca cong lên, đôi mắt sáng bừng, cả người tản ra hương vị kỳ dị không thể nói rõ, khiến cậu bất chợt nổi hứng sáng tác.
Thích Ca bị phỏng đoán của mình dọa sợ, trái tim như nghẹn một cục lửa, đốt đến mức miệng lưỡi khô khốc, chẳng còn sức để quan tâm tới những chuyện khác, nên cũng không thấy ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ của Trâu Hàn.
Chờ mãi cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, Thích Ca vừa mong đợi vừa thấp thỏm, hối Trâu Hàn đi lấy cơm.
Trâu Hàn tới trạm y tá, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, vẫn là một hộp cháo dinh dưỡng, dược liệu bỏ vào cũng không giống với bữa trưa.
Thích Ca nhìn hộp giữ nhiệt màu xanh kia, cắn chặt môi dưới, hộp giữ nhiệt buổi trưa là màu xám nhạt.
Bệnh viện thì làm gì có chuyện mua hộp giữ nhiệt nhiều màu thế này?
“Tiểu Hàn, lát tối mày về nghỉ đi, không cần ở chỗ này trông tao.” Thích Ca cố gắng đuổi Trâu Hàn về, “Mày không ngủ giường lạ được, đừng ở đây lãng phí thời gian. Tao không thiếu tay thiếu chân, tối cũng không cần phải truyền nước, không có việc gì đâu.”
Trâu Hàn không lay chuyển được Thích Ca, thấy bữa tối y cũng ăn hết cả hộp cháo lớn, cảm giác không có vấn đề gì nghiêm trọng, liền theo lời y về nhà.
Lúc vào trong bãi đậu xe, Trâu Hàn liếc mắt nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đầy kiêu ngạo, chính là chiếc hồi trưa cho y ăn khói.
Quả là oan gia ngõ hẹp, Trâu Hàn đi qua, muốn nhìn xem bên trong có người hay không.
Ngay lúc này cửa sổ hàng ghế sau đột nhiên trượt xuống, để lộ gương mặt anh tuấn lạnh như băng.
Trâu Hàn trẹo cả chân, chửi nhỏ một tiếng rồi chuồn nhanh như gió.
“Sếp Lộc, có cần điều tra người này không ạ?” Kỷ Hạm đang ngồi trên ghế lái xoay đầu lại hỏi.
Lộc Nhất Bạch dùng ánh mắt âm trầm nhìn Trâu Hàn lái chiếc Jeep Grand Cherokee đi, một tay rút điếu thuốc, một tay cầm bật lửa châm.
Ngọn lửa kề sát vào điếu thuốc trong nháy mắt, Lộc Nhất Bạch liếc mắt nhìn Kỷ Hạm, hờ hững buông tay, ngọn lửa vụt tắt.
Hắn ngậm khói trong miệng, rũ mắt thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, một lúc lâu sau mới nói, “Không cần.”
“Không cần?” Kỷ Hạm nhìn hộp giữ nhiệt màu xám nhạt đặt trên ghế phụ lái, nghi ngờ là mình nghe lầm, “Ngài… không lẽ cứ bỏ qua vậy sao?”
“Ai nói bỏ qua?” Lộc Nhất Bạch đánh lửa cái “tách”, nhìn đốm lửa nhỏ cười nhạt một tiếng, “Thân phận của cậu ta là ai không quan trọng.”
Kỷ Hạm nghe ra ý kiên quyết và khí lạnh dày đặc trong lời nói của hắn, tim đập “thịch” một tiếng, không nhiều lời nữa, “Bây giờ ngài trở về ạ?”
Lộc Nhất Bạch lắc đầu, “Cô đi trước đi.”
Kỷ Hạm đi rồi, Lộc Nhất Bạch cầm hộp thuốc lá đi vào khu hút thuốc.
Màn đêm đã buông xuống, đèn đường khu này đã bị hỏng, xung quanh tối đen, chỉ có màu đỏ mỏng manh nơi đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch chớp lóe.
Hắn đứng trước hàng cây cao nửa người, sống lưng thẳng tắp, một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, ánh mắt hướng về phía bóng đêm sâu thẳm, như đang suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng suy nghĩ gì.
Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay chợt truyền đến xúc cảm nóng rực, Lộc Nhất Bạch cúi đầu nhìn điếu thuốc đã sắp cháy hết, dập tắt rồi ném vào trong thùng rác, rút khăn ra lau tay rồi mới xoay người.
Lùm cây bên cạnh chợt vang lên một tiếng động nhỏ, như tiếng bước chân.
Lộc Nhất Bạch nhíu mày, ánh mắt sắc bén hướng tới chỗ phát ra tiếng động.
Gió đêm lất phất, lá cây nhẹ nhàng rung động, trừ đó ra thì không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Lộc Nhất Bạch hơi do dự, đi tới phía trước hai bước.
“Meo~”, một con mèo đen đột ngột lao ra khỏi bụi hoa, rồi nhảy lên một bụi khác, nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
Lộc Nhất Bạch nhìn vườn hoa nhỏ yên tĩnh, khóe môi cong lên trào phúng.
Một lúc sau, di động vang lên một tiếng.
Lộc Nhất Bạch không lấy di động ra xem, nhanh chóng xoay người rời đi.
Đến khi thân ảnh của hắn đã biến mất ở cuối con đường nhỏ, một cái đầu run run rẩy rẩy nhô ra từ đằng sau lùm cây khi nãy.
Thích Ca cẩn thận ngó nghiêng chung quanh, xác định Lộc Nhất Bạch thật sự đã đi rồi mới thở phào một hơi, duỗi eo đứng lên.
Vườn hoa nhỏ vắng tanh không một bóng người, Thích Ca không ở lại, hai mắt cong cong đi theo đường nhỏ Lộc Nhất Bạch vừa rời đi.
Đường nhỏ nối thẳng tới khu nội trú của bệnh viện.
Thích Ca nghi hoặc quay đầu nhìn về bãi đầu xe, chiếc Rolls-Royce kiêu ngạo kia vẫn còn ở đó.
Lộc Nhất Bạch không đi về?
Thích Ca thận trọng đi vào hành lang, vừa kịp nhác thấy bóng Lộc Nhất Bạch rẽ vào cửa cầu thang.
Lộc Nhất Bạch lên lầu?
Trái tim Thích Ca đập loạn xạ, cầm lòng không đậu mà lén đi theo sau lưng Lộc Nhất Bạch.
Mỗi khi Lộc Nhất Bạch đi lên một tầng, tim Thích Ca lại đập mạnh hơn một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân Lộc Nhất Bạch rẽ vào tầng 6, tim Thích Ca leo lên tới cổ họng.
Không được, tim sắp nổ tung rồi!
Thích Ca bước ra từ đằng sau bức tường, định chạy tới chỗ Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch đi thẳng qua phòng bệnh của y, rẽ vào phòng chếch xéo với phòng y.
Thích Ca:???
Không còn ai trong hành lang nữa, Thích Ca hít một hơi thật sâu, như kẻ trộm mà mò đến phòng bệnh chếch xéo kia, lén nhìn vào kẽ hở qua cánh cửa khép hờ.
Đây là một phòng bệnh đơn vô cùng sang trọng, trên tủ đầu giường có vài đóa hoa tươi được gói ghém đẹp đẽ, nhưng đều không bắt mắt bằng chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng nhạt trong góc.
Cái hộp giữ ấm kia giống y đúc cái trong phòng bệnh của Thích Ca, chỉ khác mỗi màu sắc.
Lộc Nhất Bạch đang ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cửa, cúi đầu cởi quần áo người đàn ông đang trên giường bệnh.
Chỉ một cái liếc mắt, Thích Ca đột ngột xoay người tránh khỏi tầm mắt người nọ.
Y trượt xuống dọc mặt tường, đè ngực hít vào từng hơi một.
Người trên giường bệnh nọ mặt mày sắc bén tinh xảo, đúng là gu của Lộc Nhất Bạch.
…
Trong phòng bệnh, Lộc Nhất Bạch không kiên nhẫn nhỏ giọng nói, “Tay ông đâu phối hợp cái coi? Đúng là đồ phiền phức.”
“Tay tôi mà không bị thương thì cần quái gì phải nhờ ông bôi thuốc?” Ngu Thành Hà trừng hắn một cái, cười nói, “Cục cưng nhà ông đang rình ngoài cửa kìa.”
Thân thể Lộc Nhất Bạch lập tức cứng đờ.
Ngu Thành Hà nhìn sắc mặt của hắn, hứng thú dạt dào, “Dù sao cũng là nhờ cậu ta nằm viện ở đây nên tôi mới được ké sếp Lộc thăm bệnh. Ông nói xem tôi có nên ra ngoài cảm ơn cậu ta không?”
Lộc Nhất Bạch lạnh lùng nói, “Ông dám tìm em ấy thử coi.”
Ngu Thành Hà nhướng mày, nhéo cổ họng rồi cất cao giọng, “Ấy sếp Lộc, anh làm nhẹ thôi ~”
Lộc Nhất Bạch cầm miếng bông tẩm thuốc nhấn mạnh lên chỗ bị thương của Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà: “Áu áu áu ~”
Hết chương 5