Hiện tại mọi người đang chuẩn bị cho lễ chào đón tân sinh viên của Đại Học A. Riêng phần Diệp Nguyên là hội trường Hội học sinh, cho nên cậu bận hơn bất cứ ai.
Diệp Nguyên vừa phải kiểm tra lại danh sách đăng kí các tiết mục, vừa phải sắp xếp sao cho hợp lí, và còn phải duyệt từng tiết mục nữa. Cậu cũng chuẩn bị một tiết mục hát tình ca cho buổi lễ lần này.
Còn về cái cậu trà xanh Hạ Thất, cậu ta ấy à, cậu ta cũng là cùng khoa Nghệ Thuật với Diệp Nguyên, nên chắc chắn là cậu ta tham gia rồi. Hạ Thất chuẩn bị một tiết mục đàn violin.
Lâm An mặc dù không tham gia nhưng cũng thuộc ban hậu cần nên cậu tiếp xúc với Diệp Nguyên rất nhiều. Hai người nhờ buổi lễ lần này mà quan hệ ngày càng tốt.
Hôm nay là buổi tổng duyệt, Diệp Nguyên cũng đang làm công tác hậu cần sau cánh gà. Lúc này Diệp Nguyên đang leo trên thang cuốn để trang trí ruy băng sao cho đẹp mắt, bỗng nhiên thang cuốn lung lay, Diệp Nguyên sợ hãi. Cậu cảm thấy nếu mình rơi xuống từ trên này thì có khi cậu gãy chân hoặc thậm chí là đăng xuất mất.
Đang lúc Diệp Nguyên rơi từ trên thang xuống, Diệp Nguyên nhắm tịt lại hai mắt thì bỗng nhiên không cảm thấy đau đớn gì cả.
Diệp Nguyên nhìn lại thì thấy một cánh tay cơ bắp đầy rắn chắn đã đỡ lấy mình , đó chính là Lâm An. Diệp Nguyên hết sức vui mừng:
" Tiểu An, may mà lúc nãy có em. Anh cứ tưởng anh sắp bị rơi xuống rồi ấy chứ."
Lâm An nhăn mặt:
" Ai kêu anh làm mấy việc nguy hiểm như này, anh còn sắp phải biểu diễn nữa, lỡ bị thương thì phải làm sao?"
" Haizz, được rồi, được rồi, anh không sao mà. Tại mọi người đều đang bận việc, nên anh mới trang trí giúp thôi."
" Cả cái thang cuốn này nữa, chả chắc chắn gì cả. Anh sao không kiểm tra trước chứ. Lúc nãy làm em sợ chết đi được."
Diệp Nguyên cười mỉm:
" Em là đang lo lắng cho anh đấy à ?"
Lúc này Lâm An vẫn đang giữ tư thế đỡ Diệp Nguyên theo kiểu công chúa, nhìn thấy Diệp Nguyên cười rạng rỡ, trái tim Lâm An như bị rơi mất một nhịp.
Lâm An cứ nhìn Diệp Nguyên rồi đơ ra. Diệp Nguyên lại bật cười, vẫy vẫy hai tay trước mặt Lâm An.
" Gì thế, có phải anh đẹp quá khiến em đơ luôn không ?."
" Đẹp."
Câu trả lời của Lâm An khiến cho Diệp Nguyên ngớ người. Lúc này Lâm An cũng hoàn hồn lại, Lâm thả tay ra để Diệp Nguyên đứng vững, rồi cậu gãi đầu bối rối hoảng loạn, mặt đỏ rực không biết phải làm sao. Chính cậu cũng không biết cảm giác lúc nãy là cảm giác gì nữa.
Việc yêu nam hay nữ từ xưa đến giờ Lâm An vẫn chưa xác định được, tại từ bé đến giờ cậu chưa có người yêu. Lúc học ở cấp 2, cấp 3, cũng có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu. Vào ngày valentine, chocolate cậu được tặng nhiều đến mức đầy ắp cả ngăn bàn của cậu.
Tuy nhiên, Lâm An đến hiện tại vẫn chưa có cảm giác với bất kì ai. Cậu vốn luôn nghĩ mình là trai thẳng, nhưng cảm giác lúc nãy rất chân thật. Lâm An bối rối không muốn tiếp tục đối mặt với Diệp Nguyên.
" À thì chắc em phải ra kia chỉnh lại ánh sáng và âm thanh rồi, nếu anh có việc gì cần thì cứ lại đó gọi em nha. Hơn nữa, mấy cái thang cuốn này rất nguy hiểm, anh đừng dùng nữa nha, mấy việc này để bọn tân sinh viên chúng em làm là được rồi."
Nói xong Lâm An liền chạy đi mất, Diệp Nguyên còn chưa kịp đáp lại câu nào.
Diệp Nguyên cười khúc khích.
" Hệ thống, cậu đâu rồi."
" Tôi đây, kí chủ cần gì à.?"
" Haizz, lúc nãy mày không thấy được cái biểu cảm của cậu ấy. Haha. Cún con ngại ngùng rồi."
"Sao kí chủ tự tin thế ạ?"
" Ai dà, mấy cái này dĩ nhiên là máy móc tụi mày sẽ không hiểu. Mấy em trai ngoài lạnh trong nóng này thì phải mưa dầm thấm lâu, chỉ cần đủ đáng yêu, đủ hiểu chuyện và đồng cảm, thì có lạnh đến mấy cũng thành lửa mà thôi."
" Hệ thống, mày có biết tại sao Hạ Thất ở bên cạnh Lâm An bao nhiêu năm mà chưa chiếm được trái tim Lâm An không?"
" Tôi không biết thưa kí chủ ?"
" Lí do vì cậu ta chưa đánh trúng tâm lí của Lâm An, dù cậu ta có chăm sóc tỉ mỉ, quan tâm đến mấy. Lâm An cũng sẽ coi cậu ta là huynh đệ mà đối đãi. Còn Hạ Thất thì cậu ta không dám tỏ tình, không dám bày tỏ tình cảm của mình. Bởi cậu ta sợ rằng một khi cậu ta bày tỏ, thì đến bạn cũng không làm được nữa."
" Nhưng mà Hạ Thất lầm rồi, muốn để một trai thẳng như Lâm An yêu mình ấy à, phải để cậu ấy tự mình thừa nhận, phải thông suốt đầu óc cậu ấy đã. Như lúc nãy tôi có hỏi Lâm An rằng có thấy mình đẹp hay không ấy, tôi cố ý nói vậy thứ nhất là để thử xem Lâm An có thích tôi không, thứ hai là nếu Lâm An thích tôi rồi thì cậu ta có thể thừa nhận cảm xúc thật của bản thân. "
" Mày thấy đấy, rất có hiệu quả hihi."
" Kí chủ quả thật là cao thủ."
Diệp Nguyên nghĩ rằng cậu cũng chả phải cao thủ gì, nhưng mà trong tình yêu ấy à, ai nhanh chân thì người ấy thắng. Nếu như bạn không dũng cảm để tỏ tình người mình thầm thương trộm nhớ, tin đi, rất nhanh sẽ có người khác nhanh chân cướp cậu ấy đi mất.
Riêng chuyện này Diệp Nguyên cũng có phần thương cảm Hạ Thất, thích thầm Lâm An bao nhiêu năm nhưng không dám nói, rốt cuộc cũng để người ta hớt tay trên.
Nhưng mà biết sao được, là do cậu ta lựa chọn như thế, là do cậu ta không dũng cảm thẳng thắn một lần, được ăn cả ngã về không. Suy cho cùng vẫn là số phận an bài mà thôi. Diệp Nguyên lặng lẽ thở dài.
Diệp Nguyên thương cảm cho Hạ Thất là thật, nhưng mà cậu vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ thôi. Hơn nữa cái kiểu trà xanh quá mức như Hạ Thất thì cậu vả mặt 10 lần vẫn còn hiền, hứ, bộ tưởng Diệp Nguyên dễ bắt nạt à.
Hạ Thất chính là cái kiểu luôn tự cho mình là thanh cao, lúc gia nhập Hội học sinh cũng vậy, không để bất kì ai ngoại trừ Lâm An vào mắt, làm việc gì cũng cho là mình đúng. Diệp Nguyên ghét nhất là loại người như thế, cho nên Hạ Thất này ấy à, cậu phải vả mặt cho bằng được.