Hạ Thất bị Lâm An trách móc một trận khiến hắn thấy tủi thân, mang đôi mắt ngập nước rưng rưng nhìn Lâm An. Lâm An thấy Hạ Thất nhìn có vẻ như sắp khóc nên hơi bối rối, không biết phải làm sao, nghĩ là mình đã nặng lời với Hạ Thất.
Diệp Nguyên nhìn một màn này cảm thán, ái chà, trà xanh lại bắt đầu thể hiện kĩ năng rồi, vậy thì cậu cũng nên gia nhập sân chơi chứ nhỉ ? Đối phó với loại trà xanh này ấy à, người ta càng giả vờ yếu đuối đáng thương bao nhiêu, thì bạn càng phải yếu đuối tổn thương hơn, chỉ có như vậy mới có thể chiếm thế thượng phong.
"Tiểu An à, chắc Hạ Thất cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Đừng vì anh mà ảnh hưởng quan hệ của hai đứa. Chắc bạn học Tiểu Thất cũng không biết rõ về con người anh cho lắm, tuy anh là hội trưởng nhưng hội viên của mình anh lúc nào cũng quan tâm và công bằng như nhau, không phải mỗi Tiểu An là anh quan tâm đặc biệt hơn đâu. Haizz, cũng không trách Tiểu Thất hiểu lầm anh như vậy, vốn dĩ anh với Tiểu Thất cũng mới chỉ quen nhau vài ngày, Tiểu Thất không hiểu cũng là điều đương nhiên."
Nói xong Diệp Nguyên liền thở dài.
" Haizz, thực ra anh là hội trưởng nhưng mà cũng không thực sự vui vẻ lắm. Cũng có một số người không hiểu rõ anh rồi hiểu lầm anh như Tiểu Thất. Anh cũng không biết nên giải thích ra sao ?"
Lâm An liền an ủi Diệp Nguyên.
"Anh, sao lại thế được. Tính cách anh tốt như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Em thấy là do Tiểu Thất cậu ấy không hiểu rõ con người anh thôi. Em vốn cũng chỉ nhắc cậu ấy thôi mà. Anh yên tâm đi ạ."
Hạ Thất nhìn lúc đầu Lâm An tính an ủi mình mà bây giờ lại quay qua an ủi Diệp Nguyên. Hắn cảm thấy mình gặp phải kì phùng địch thủ rồi. Hạ Thất cảm thấy tủi thân, liền mang đôi mắt ngập nước hỏi Lâm An.
" An An, vậy bây giờ cậu đi nhà ăn với tôi được không ? Cả hội trưởng đi cùng cũng được, tôi thấy chắc là đánh bóng xong cậu mệt và đói lắm rồi. Nếu cứ đứng nói chuyện như thế thì mất sức lắm ấy."
Nói xong Hạ Thất còn vân vê vạt áo làm ra vẻ mình đang bị tổn thương.
Chắc chỉ có Diệp Nguyên mới nhận ra cái vẻ của cậu ta là đang muốn được Lâm An an ủi. Nhưng mà trai thẳng Lâm An ấy à, cậu ấy không có biết đâu à nha. Quả nhiên, Lâm An liền từ chối.
" Tôi không tính đi nhà ăn, tôi vốn định mời Nguyên ca một bữa cơm để cảm ơn vì anh ấy đã giúp tôi làm quen với Hội học sinh. Cậu đi ăn trước đi. "
" Không sao, đó là việc anh nên làm, hay là em cứ đi nhà ăn với Tiểu Thất đi?"
Diệp Nguyên cố ý giả bộ nói. Quả đúng như Diệp Nhiên nghĩ, Lâm An liền ngay lập tức phản bác:
" Anh bận bao nhiêu việc, lại còn có thể chạy đến đây cổ vũ cho em. Em mời anh bao nhiêu bữa cơm cũng làm sao mà sánh bằng."
Lâm An nói thêm:
" Còn nữa Tiểu Thất, cậu đi ăn đi, đợi lần sau tôi mời cậu."
Hạ Thất đứng một bên thực sự vừa uất ức vừa tức giận, hắn liền lập tức quay đi. Bị phũ liên tục thì dù có mặt dày đến mức nào cũng khó mà đối diện được. Nhưng mà nghe Lâm An nói rằng lần sau sẽ mời mình, Hạ Thất cũng có chút gọi là an ủi, vì sẽ có cơ hội được ở gần An An.
Sau đó, Diệp Nguyên và Lâm An liền chọn một quán lẩu ở gần đó ăn lẩu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Diệp Nguyên tâm sự:
" Haizz, em không biết đâu, anh làm hội trưởng cũng không dễ dàng gì. Như chuyện của Tiểu Thất hôm nay, cậu ấy chắc cũng không có ý xấu gì với anh. Chỉ là anh gặp chuyện này quá nhiều, bị hiểu lầm cũng quá nhiều, haizz thực sự nói không buồn là giả, nhưng mà buồn thì cũng chẳng thể làm gì."
" Anh, sao anh lại nói như vậy, anh vừa tốt bụng, lại thiện lương. Em vừa mới gặp mà đã cảm thấy quý mến anh rồi."
" Haizz, anh không biết sao tự nhiên lại nói chuyện này ra nữa, làm em mất vui rồi. Em có cảm thấy anh phiền phức lắm không?"
" Không có, không có, em cảm thấy được nghe tâm sự của anh là vinh hạnh của em hì hì."
Nhìn thấy Lâm An cười như con cún tự nhiên Diệp Nguyên cũng cười rộ theo, làm cho tim Lâm An như lệch đi một nhịp.
Diệp Nguyên gắp một miếng thịt bò cay từ nồi lẩu, sau đó nhúng qua nước sôi để bớt cay, rồi đưa cho Lâm An. Lâm An rất ngạc nhiên:
"Sao anh biết là em không thích ăn cay ?"
Diệp Nguyên liền nói:
" Anh chỉ quan sát một chút thôi, hôm qua trong bữa tiệc giao lưu của Hội học sinh tại nhà ăn, anh thấy em ăn cay một tí là mặt đỏ hết cả lên, nhìn buồn cười xỉu haha."
Lâm An ngượng ngùng và cảm động hết sức, nghĩ thầm:" Hóa ra anh ấy quan tâm đến từng chi tiết nhỏ như vậy, thật là tinh tế và tỉ mỉ."
" Anh tỉ mỉ quá đi. Người như anh chắc nhiều người thích lắm ha Nguyên ca."
" Anh á, ha ha, anh từ nhỏ đến giờ chưa có ai đâu. Em mới là nhiều người thích ấy."
Hai người cười đùa nói chuyện vui vẻ thì cũng đã muộn. Diệp Nguyên tạm biệt Lâm An rồi vui vẻ về kí túc xá, cậu kể cho Hệ thống 266, hôm nay vừa vả mặt được trà xanh, vừa thu về thiện cảm của đàn em ngoài lạnh trong cún con, thật là một ngày thành công mà.