Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 98




Trong khi cuộc chiến bên ngoài đang ngày càng trở nên ác liệt, chiến trường cũng dần lan tới khu vực nhóm người Thiên Anh đang ẩn nấp. Nhưng hiện tại bọn người Thiên Anh vẫn chưa tìm ra phương pháp nào để thoát khỏi đây một cách an toàn.

Hai người bọn họ tuy đã trải qua biến đổi, bác Tấn còn có năng lực thức tỉnh. Nhưng nếu không có sự bảo hộ đến từ Thiên Lang thì không tới năm phút bọn họ sẽ bị giết chết.

Nếu là bình thường thì Thiên Anh sẽ ráng mà suy nghĩ phương pháp, nhưng hiện tại có một người từng trải hơn đang ở đây nên hắn không nghĩ nữa, mà nhìn qua hỏi ý kiến bác Tấn:

“Chúng ta hiện tại nên làm thế nào bác?”

Bác Tấn hai mắt sáng như sao, giọng nói chắc nịch, bác phân tích vấn đề:

“Chúng ta tiếp tục đợi chờ thời cơ, khi nào hai bên cân bằng, khống chế lẫn nhau là thời điểm chúng ta rút lui.”

Thiên Anh nghe vậy được lời này thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó mọi người lần nữa yên lặng đợi chờ thời cơ tới. Hoàn cảnh hiện tại hết sức khó khăn, nếu ra sớm thì sẽ bị lũ chuồn chuồn voi biến dị giết chết.

Còn nếu ra muộn để lũ quỷ lùn kia bao vây thì cũng chỉ có con đường chết. Nên một khi thời cơ tới phải lập tức hành động, bằng không tối nay bọn họ sẽ phải nằm bên trong bụng lũ quái vật.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Trong gió đêm rít gào là những thanh âm gào thét điên cuồng, cùng những tiếng la thảm thiết. Mặt tuyết trắng xóa lúc này đã bị nhuộm thành màu đỏ, bên trong phạm vị bảy tám cây số vuông đâu đâu cũng là thi thể. Nhiều nơi thi thể tụ lại thành đống.

Và rồi thời khắc định mệnh cuối cùng cũng tới. Khi hai đàn quái vật đã dồn toàn lực vào việc chém giết lẫn nhau, nhóm người của Thiên Anh lúc này vùng dậy, sau đó hướng thẳng về nơi mà vòng vây mỏng nhất tiến hành đột kích.

“Rống rống…”

“Kéc kéc…”

Ngay khi bọn họ vừa vùng dậy chạy ra bên ngoài lớp tuyết thì bọn quái vật ở xung quanh lập tức hét lên. Nhưng đúng như bác Tấn đã nói, do hai đàn quái vật đang kiềm chế lẫn nhau, nên số lượng tấn công bọn họ không có nhiều.

“Gào..”

Thiên Lang chạy lên phía trước mở đường, bất kỳ một con quái vật nào cản đường nó đều chỉ có một ngoạm là đứt đôi người. Cho dù có là cả đàn vài chục con xông lên thì cũng không địch lại nổi Thiên Lang, nó chỉ cần xông thằng về phía trước thì địch nhân liền tan tác.

Các loại vũ khí thô sơ của bọn quỷ lùn bình thường không làm gì được Thiên Lang, chỉ có những con tinh anh thì may ra mới có thể khiến nó bị thương. Nếu không phải che chắn mũi tên giúp cho Thiên Anh cùng bác Tấn, mà chỉ có một mình nó thì việc thoát khỏi đây không thành vấn đề.— QUẢNG CÁO —

“Đoàng đoàng…”

“Đoàng đoàng…’’

Bác Tấn được Thiên Lang che chở, không lo đám quỷ lùn bắn cung, nên thỏa sức mà tàn sát. Súng ở trong tay, đạn ở trong ba lo. Mỗi một phát súng vang lên là sẽ có bảy tám con quỷ lùn phải nằm xuống.

Nếu có con nào tới gần thì ông bác sẽ dùng dị năng tiêu diệt luôn. Bác Tấn có khả năng tạo ra một thanh kiếm lửa, chỉ một chém dù là quỷ lùn tinh anh cũng phải chết.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”



“Xoẹt xoẹt xoẹt…’

Riêng về phần Thiên Anh, lúc này hắn đang tận hưởng cảm giác chiến đấu. Súng năng lượng trên tay hắn lúc này phun ra một vòi lửa dài cả mét, đạn từ súng bay ra nhanh đến nổi mà hình thành nên một luồng đạn dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Có điều khi nhìn thấy là thấy một vệt sáng nối liền, chứ không phải là một đoạn sáng tách rời. Có được vũ khí tân tiến, lại còn có được khả năng bắn chính xác. Thiên Anh tàn sát toàn bộ những con quái vật dám tới gần.

“Bụp bụp bụp…”

“Bụp bụp bụp…”

Đầu bọn quái vật nổ tung, thi thể không đầu vô lực nằm trên mặt đất. Mấy con chuồn chuồn biến dị cũng bị bắn hạ theo cách đó.

Mặc dù bọn người Thiên Anh thể hiện ra sức mạnh vô song, đi tới đâu thì xác quái vật nằm la liệt đến đó. Nhưng không có nghĩa bọn họ an toàn. Ngược lại bọn họ lúc này càng gặp phải nguy hiểm lớn hơn.

Do bọn họ tàn sát rất nhiều quái vật trong thời gian ngắn, khiến cho bọn quái vật kia chú ý. Thiên Anh có thể cảm nhận được công kích dồn về phía bọn họ càng lúc càng nhiều. Trong đó có một số công kích cực kỳ nguy hiểm.

Trên người bọn họ tuy có mặc áo giáp thật, nhưng mà mũi tên xương của mấy con quỷ lùn tinh anh không phải dạng vừa. Nó có thể bắn xuyên qua được cả áo giáp.

Nếu không phải có Thiên Lang dùng thân thể to lớn của bản thân che chắn cho hai người Thiên Anh cùng Trọng Tấn. Có lẽ lúc này đây hai người kia đã thành thi thể rồi.

Nhưng cũng vì che chắn cho hai người nên Thiên Lang bị thương khá nặng, trên cơ thể của nó lúc này đang cắm không dưới năm mươi mũi tên.

— QUẢNG CÁO —

Máu từ bên trong vết thương không ngừng chảy ra, mỗi một bước đi đều có máu lưu lại.

“Vèo vèo vèo…”

“Vèo vèo vèo…’’

Ngay vào thời điểm bọn người Thiên Anh sắp thành công phá vòng vây thì có một cơn mưa tên đổ ập xuống. Thiên Anh gọi là cơn mưa tên cũng không quá, vì đợt bắn này phải có tới mấy ngàn mũi tên.

Với khả năng bắn tên thiên bẩm của bản thân, đám quỷ lùn bắn rất hiếm khi hụt. Nếu không phải hôm nay trời gió lớn thì nhóm của Thiên Anh chắc chắn phải bỏ mạng ở đây.

“Phập phập…”

“Phập phập…”

Mưa tên đổ ập xuống, có rất nhiều mũi tên bắn lên trên cơ thể ba người. Có điều đại bộ phận mũi tên đều bị chặn lại. Đỗ Luân cùng bác Tấn đều có áo giáp bao kín toàn thân, những mũi tên bình thường không thể bắn xuyên qua.



Có điều không thể bắn xuyên qua, nhưng khi bị nó bắn lên người, thì không khác gì bị ai đó cầm cục đá ném cho một phát, đau kinh hồn.

Nhưng đáng sợ hơn là bên trong cơn mưa tên kia có ẩn chứa vô số những mũi tên của đám quái tinh anh, Thiên Anh cùng bác Tấn mặc dù cố dùng cảm giác để né những mũi tên nguy hiểm nhưng mà né không hết.

“Phập phập…”

“Phập phập…”

Thiên Anh bị trúng bốn phát vào phần lưng, một phát vào bắp đùi, một phát vào bắp chân. Bác Tấn cũng không khá hơn đi nơi nào, ông bác bị trúng ba phát vào phần hông, hai phát vào hai bên bắp chân.

Mũi tên mạnh đến mức mà xuyên qua cả áo giáp đâm xuyên vào bên trong. Bình thường bị dao cắt nhẹ vào tay đã đau thấy tổ tiên rồi, đằng này bị mũi tên đâm xuyên qua thì không cần phải nói cũng biết là đau cỡ nào.

Nhìn về phía trước, bác Tấn kiên định nói:

“Cố lên cháu, cố gắng mà bước tiếp, bước tiếp là có thể sống, đừng dừng lại.”

Thiên Anh ánh mắt kiên định vô cùng, hắn trải qua sinh tử cần kề không chỉ có lần đầu, nên dù bị thương hắn cũng không hoảng loạn.

— QUẢNG CÁO —

Đã vậy hắn vừa chạy còn giúp bác Tấn bắn nát một phần của mũi tên đang cắm trên người bác, để cho bác ấy có thể di chuyển một cách dễ dàng hơn.

Bác Tấn cũng hành động tương tự, ông bác dùng ‘liệt hỏa kiếm’ chém đứt toàn bộ phần bên ngoài của mũi tên cho Thiên Anh.

Riêng về phần Thiên Lang thì bọn họ chịu, Thiên Lang rất cao lớn, bọn họ đứng mới đến bụng nó thì làm sao mà giúp đỡ được.

“Vèo vèo…”

Sau một hồi đột kích, rốt cuộc nhóm người của Thiên Anh cũng phá vây thanh công. Nhưng mà niềm vui sớm chẳng tày gang. Vào lúc này lại có biến cố phát sinh.

“Vù vù…”

“Vù vù…”

“Rống!”

Con chuồn chuồn vương cùng với hai con quỷ lùn cưỡi tê giác biến dị lại đuổi theo bọn họ. Về phần đám lâu nhâu thì vẫn mãi mê chiến đấu.

Nhìn thấy cảnh này bác Tấn nghiến răng nói:

“Khỉ thật, bọn nó lại đuổi theo. Bác ở lại chăn bọn nó, cháu với Thiên Lang đi trước đi.”