Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 97




“Kéc kéc…”

“Kéc kéc…”

Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang quan sát bọn quái lùn ở bên trong khu rừng thông, bất ngờ một tiếng kêu chói tai vang lên trong đêm tối. Nghe được thanh âm kia Thiên Anh, bác Tấn cùng với Thiên Lang lập tức nhìn qua.

Xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ là một đàn chuồn chuồn voi biến dị. Những con chuồn chuồn dài hơn năm mét, cơ thể bọn nó có đủ thứ hoa văn quỷ dị màu tím, đôi mắt của bọn nó giống như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng xanh lục.

Nhìn từ xa bọn nó giống hệt những chiếc trực thăng vậy. Hàng ngàn con chuồn chuồn voi biến dị bay cùng nhau, nhìn giống như một hạm đội bay.

Tốc độ bay của bọn nó cực kỳ nhanh, khi Thiên Anh nhìn thấy bọn nó thì khoảng cách đôi bên là năm cây số, nhưng chỉ tầm một phút sau đó bọn nó đã tiếp cận bên này rồi.

Bác Tân nhìn qua Thiên Anh cùng Thiên Lang nói:

“Số lượng quá đông, tốc độ bay rất nhanh, không thích hợp chạy trốn. Chúng ta nhanh tìm chỗ ẩn nấp.”

Thiên Anh nhẹ gật đầu, tiếp đó Thiên Lang chui xuống lớp tuyết dày, Thiên Anh cùng bác tấn thì đi ở phía sau. Khi chui xuống độ sâu hai mét thì dừng lại. Thiên Lang cuộn người giống một con nhím, về phần Thiên Anh cùng bác Tấn thì ở bên trong lòng nó.

Thiên Lang làm như vậy là để phòng ngừa trường hợp bị đám chuồn chuồn voi biến dị phát hiện sau đó tấn công. Vốn đây chỉ là một phương pháp dự phòng, nhưng ai biết được nó lại cứu Thiên Anh cùng bác Tấn một mạng.

“Kéc kéc…”

“Kéc kéc…”

Đàn chuồn chuồn voi biến dị có đôi mắt rất tinh, đã vậy còn có được trí khôn nhất định. Lúc trước bọn nó nhìn thấy Thiên Lang cùng mọi người trốn xuống bên dưới lớp tuyết. Nên khi di chuyển tới bên này bọn nó liền tổ chức tìm kiếm.

Đàn chuồn chuồn voi biến dị hoạt động rất có tổ chức, bọn nó lúc này cho bốn năm con lên trước dò mồi. Bốn năm con kia bay vòng vòng quanh vị trí mà bọn người Thiên Anh lẩn trốn, sau khi đã phát hiện bọn hắn thì lập tức quay trở về báo lại cho con đầu đàn.

“Gào!”

Con chuồn chuồn voi biến dị đầu đàn rất lớn, nó dài hơn mười mét, toàn thân phát ra ánh lửa. Nó gào lên một tiếng thì cả phi đội chuồn chuồn lập tức tấn công.

“Xoẹt xoẹt…”

“Xoẹt xoẹt…”

Phần đuôi của bọn chuồn chuồn voi biến dị xuất hiện một cây xương nhọn hoắt, tiếp đó cả đàn lao xuống tấn công vào vị trí đang ẩn nấp của Thiên Anh.

“Phập phập…”

“Phập phập…”

— QUẢNG CÁO —

Với cái đuôi dài cùng cây xương nhọn hoắt, bọn nó dễ dàng đâm xuyên qua lớp tuyết dày, đâm xuống phía bên dưới, đâm lên trên người Thiên Lang.

Có điều bọn nó lại chọn nhầm đối thủ, bọn nó dùng đuôi đâm lên người Thiên Lang, lúc đâm thì đâm được nhưng lúc rút ra lại rút không được.

“Phạch phạch phạch…”

“Phạch phạch phạch…”

Mấy chục con chuồn chuồn voi biến dị đâm lên người Thiên Lang nhưng không rút ra được, thành ra bọn nó lúc này rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cả đám vỗ cánh lung tung, sau đó lại dùng hàm răng sắc bén cắn Thiên Lang.



Nhưng mà đúng vào thời điểm Thiên Lang đột ngột xù lông. Lớp lông cứng ẩn phía dưới lớp lông mềm dựng ngược lên.

“Phập phập…”

“Phập phập…”

Mấy con chuồn chuồn voi biến dị đang tấn công Thiên Lang lập tức gặp nạn, bọn nó bị những chiếc lông to như ngón tay, dài vài chục cm đâm xuyên qua cơ thể. Những chiếc lông của Thiên Lang còn ẩn chứa kịch độc, khiến cho bọn chuồn chuồn voi biến dị chết không kịp ngáp.

Nằm ở bên trong lòng của Thiên Lang, bác Tấn nhìn qua lớp lông của Thiên Lang thấy được tình cảnh bên ngoài thì có phần lo lắng, bác hỏi Thiên Anh:

“Có cần đi ra giúp nó không?”

Thiên Anh nghiêm túc nói:

“Không cần. Thiên Lang không yếu như vậy đâu, một đám biến dị thú bình thường không có khả năng làm gì nó. Cháu với bác chỉ cần chú ý, đợi con đầu đàn của nó nhào xuống thì tiêu diệt.”

Bác Tấn nhíu mày nói:

“Nhưng tầm nhìn của chúng ta rất hạn chế, dùng cảm quan thì lại không chính xác. Làm sao để có thể xác định được con đầu đàn tấn công.”

Thiên Anh nghiêm túc nói:

“Thiên Lang sẽ báo cho chúng ta, bác không cần lo. Cứ chuẩn bị đị.”

Tiếp đó Thiên Anh nói với Thiên Lang:

“Ngáo! Khi nào con đầu đàn phát động tấn công mày thì nói với tao nghe chưa?”

Bác Tấn nghe vậy thì chỉ nghĩ là Thiên Lang chỉ biết báo hiệu thôi, kiểu như cảm nhận được nguy hiểm thì í ửng một tiếng. Nhưng đúng vào lúc này Thiên Lang nói một câu khiến ông bác chết khiếp.

“Không vấn đề chủ nhân. Bọn nó có tám con hiếm, hai con tinh anh, một con đầu đàn, còn lại đều là bọn phổ thông cả. Chủ nhân xử con đầu đàn, bác Tấn làm thịt một con tinh anh, lũ còn lại để Ngáo lo.”— QUẢNG CÁO —

Sau khi nghe được giọng nói của Thiên Lang, bác Tấn phải mất một lúc để định thần lại. Cũng may ông bác là người từng trải, định lực phi phàm nên mới không hét lên.

Có điều trong lòng ông bác lúc này đang khiếp sợ dị thường, một con biến dị thú lại có thể nói được ngôn ngữ nhân loại. Dựa vào cách nói chuyện của nó thì ông bác hiểu được con này chính thức thành tinh rồi, trí tuệ hoàn toàn không thua kém nhân loại.

“Hú hú…”

“Hú hú…”

Ngay vào thời điểm nhóm người Thiên Anh đang cùng bọn chuồn chuồn voi biến dị chiến đấu, thì lũ quái lùn xanh ở phía bên dưới khu rừng thông đột nhiên gào thét không ngừng.

Tiếp đó cả đàn cả lũ bọn nó chạy thẳng lên đỉnh núi ở phía trên này. Vừa di chuyển bọn nó vừa gào thét. Tiếng gào thét của bọn nó rất đặc biệt.

Rõ ràng Thiên Anh chưa từng một lần tìm hiểu ngôn ngữ của bọn nó, nhưng sau khi nghe xong bọn nó kêu gào thì hắn lại hiểu bọn nó đang nói gì.

“Thịt! Có Thịt!”

“Đồ ăn! Đồ ăn!”

“Giết! Giết! Thật nhiều đồ ăn.”

Cảm thấy kinh ngạc, Thiên Anh nhìn qua bên phía bác Tấn hỏi:



“Bác có hiểu bọn nó nói gì không? Cháu có thể nghe hiểu bọn nó nói gì mới kinh chứ.”

Bác Tấn gật đầu nói:

“Bác cũng nghe hiểu, thật kỳ quái.”

Thiên Lang lúc này cũng nói:

“Ngáo cũng nghe hiểu này sao chủ nhân không hỏi?”

Thiên Anh: “...”

Bác Tấn: “...”

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì ở bên ngoài lại đang xảy ra một trận đại chiến, giữa côn trùng biến dị vào sinh vật ngoại lai.

Đàn chuồn chuồn voi biến dị nhìn thấy đám sinh vật ngoại lai xông qua phía bên này thì lập tức phản công, bọn nó bỏ qua cục thịt có gai bên dưới lớp tuyết mà chuyển qua mấy bao tải thịt đang di chuyển về phía bên này.

“Vù vù vù…”

“Vù vù vù…”— QUẢNG CÁO —

Với lợi thế là có thể di chuyển trên không, bọn chuồn chuồn voi biến dị chơi chiến thuật mất dạy, bọn nó ôm theo cục đá lớn sau đó thả từ trên cao xuống.

Cũng không biết bọn này làm sao mà lại khôn như vậy, khi Thiên Anh cùng bác Tấn nghe Thiên Lang kể lại cũng phải giật mình.

“Vèo vèo…”

“Vèo vèo…”

Một cơn mưa đá rơi xuống, bọn sinh vật ngoại lai chết thương nặng nề. Bị một cục đá to như cái mũ cối rơi xuống từ độ cao hai mươi mét, thì đầu của đám sinh vật ngoại lai lập tức nát bét.

Chỉ vài phút trôi qua, dọc theo sườn núi là hàng trăm cổ thi thể không đầu. Tuyết trắng nay đã nhuộm đỏ máu tươi của bọn quỷ lùn.

Có điều bọn quỷ lùn kia số lượng rất đông, chết vài trăm con không là gì với bọn nó. Về phần bọn chuồn chuồn voi biến dị mặc dù có lợi thế bay nhưng không phải là vô địch. Lũ quỷ lùn da xanh da đỏ kia cũng biết bắn cung, hơn nữa còn bắn vô cùng chuẩn xác.

“Vèo vèo…”

“Vèo vèo…’

Vô số chuồn chuồn voi biến dị bị bắn xuyên đầu, chết tức tưởi từ trên trời cao rơi xuống. Xác chết của bọn nó đan xen với xác của bọn quỷ lun nằm la liệt trên mặt đất.

“Rống!”

“Rống!”

Đúng vào lúc này hai tiếng rống lớn vang lên, cùng lúc đó từ bên trong rừng tràn ra càng nhiều quỷ lùn, về phần bọn chuồn chuồn voi biến dị cũng không vừa. Lúc này cả đàn lao xuống phía bên dưới.

“Phập phập…”

“Phập phập…”

Bọn nó dùng cái đuôi dài xiên chết đám quỷ tun, chỉ một phát chọc của bon chuồn chuồn voi biến dị thì chắc chắn có một con quỷ lùn phải chết. Dù có không chết ngay thì cũng bị mấy con chuồn chuồn voi biến dị ăn mất đầu.