Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 131




Hai người kia có ý đồ xông vào trong động, ngay lập tức bị mọi người cảnh giác bắt được.

"Cái động này lớn thật..."

Sau khi trừng phạt hai người kia xong, mọi người vây quanh cái cửa động bỗng nhiên xuất hiện này líu lưỡi cảm thán.

"Thật thần kỳ! Đột nhiên hiện ra rồi."

"Bên kia sẽ ra sao?"

"Qua nhìn thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Đúng vậy, qua xem sẽ biết.

Du Hành rất quyết đoán, gọi năm người Lâm Minh Lôi, rồi nhờ Thôi Nam ở lại chăm sóc cha mẹ cậu.

Nơi này cậu chưa rõ tình hình nên không dám để cha mẹ mình đi cùng.

Mẹ Du lắc đầu, kiên quyết nói: "Mẹ nhất định phải đi theo con. Mẹ biết rõ trong lòng con nghĩ gì, có điều cha mẹ đều không sợ, nếu có nguy hiểm, lỡ con xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không sống được. Cùng nhau đi thôi, có chết thì cùng chết”.

Hay nói tấm lòng cha mẹ rộng như trời đất, người hiểu con mình nhất chỉ có cha mẹ.

Du Hành nhíu mày, một lát sau mới gật đầu: "Được."

Thôi Nam vỗ lên vai cậu, coi như cổ vũ.

Có lẽ cậu dám tin tưởng nhà họ Du, ngoài việc tin vào cô chú Du, ngoài việc tin tưởng năng lực của Du Hành, còn có cả niềm tin vào tình cảm giữa họ.

Cho dù nhìn qua người hàng xóm này có vẻ sâu không lường được, đôi lúc lòng dạ độc ác, nhưng mà cậu tin tưởng, một người đối với cha mẹ như thế, chắc chắn không phải là ác quỷ.

Đám người đi theo Du Hành từ đỉnh núi cây xú xuân muốn đi cùng, Du Hành cũng đồng ý.

Vì vậy lại có thêm một đám người giúp đỡ, rồi bọn họ bước vào sơn động kia.

Khi nhìn từ bên ngoài vào, sơn động vô cùng lớn, bên trong có một biển sương mù tán loạn, nhìn qua vô cùng thần bí, giống như tiên khí mênh mông.

Lúc bước vào, Du Hành cảm giác như mất đi trọng lượng, loại cảm giác này rất quen thuộc, mỗi lần cậu tiến vào nhiệm vụ thế giới hoặc là sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về bên bờ sông kia đều có loại cảm giác này.

Cậu đã trở nên quen thuộc ngược lại chỉ sợ cha mẹ không quen thôi.

Đúng như dự đoán, mẹ Du đứng bên phải đang ôm lấy cánh tay cậu càng giữ chặt thêm, bên trái cha Du cũng kéo lấy tay cậu.

Sau khoảng bảy tám giây, Du Hành thấy: Đến rồi.

Sương mù trước mặt chậm rãi biến mất, cảnh trí hiện ra rõ ràng trước mắt.

Nơi bọn họ đứng dường như là một hành lang? Chiều rộng và chiều cao hành lang này không khác mấy so với vách núi bên kia, dài thẳng tắp, vươn xa về phía trước, hầu như không nhìn thấy được lối ra.

Toàn bộ năm mươi người đều tiến vào mà không chật chội chút nào.

"Chỗ này là ở đâu nhỉ?"

Vài người đi xung quanh bức tường, thử gõ vài cái.

"Hay thật, tảng đá kia thật cứng."

"Mọi người nhìn xem, trên mặt đất, trên tường này đều là hang hốc mấp mô..."

Cái hành lang này thật kỳ quái, dường như đã đón vô số khách qua đường trong nhiều năm tháng, tràn đầy dấu vết gồ ghề, màu đen trên mặt tường cũng không đều lắm, lấy tay lau đi có thể thấy được lớp màu đỏ bên trong, làm cho người ta nghi ngờ đây là do máu đen đọng lại.

"Đi lên phía trước xem thử đi."

Đi về phía trước thêm hai mươi mét, Du Hành bắt đầu nghe thấy tiếng động.

Bởi vì đường hành lang này quá rộng rãi, tiếng động liền vang rất xa.

Cộp cộp -- cạch cạch --

Giống như tiếng chặt xương cốt trên thớt, tiếng động kia vang vọng trong hành lang, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra hoảng sợ.

"Sao tôi nghe thấy tiếng chíp bông nhỉ?"

"Đúng, đúng đấy!"

Càng đi về phía trước, bọn họ càng xác thực đây không phải là ảo giác, thật sự là tiếng dao bầu đập lên trên thớt gỗ, hòa với tiếng xương cốt bị đập vỡ vang lên.

Hầu như mỗi người đều có một loại cảm giác: Bọn họ đang tự sa vào miệng cọp.

Du Hành có chút chần chờ nói: "Đường hành lang này xuất hiện trong cánh rừng kia, mà thực tế những người kia cũng bắt không ít thú dữ.... Có thể cái hang động lớn kia chính là cổng vào để vận chuyển thú dữ đến đây, mà nơi này chính là đường vào?

"Vậy, vậy chúng ta, hiện tại là, là tự chui đầu vào lưới?"

Đám người lớn tiếng ồn ào.

"Suỵt, nói nhỏ một chút." Du Hành nhỏ giọng nhắc nhở: "Trông coi kỹ hai người kia."

Hai người kia vừa tới nơi này đã lộ ra vẻ kích động, tròng mắt đầy mong chờ nhìn về phía trước chằm chằm, nếu như không phải bị trói chặt lại như trong tù thì rất có thể đã chạy nhanh như chớp.

Bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, mùi máu tươi càng đậm, tiếng động cũng càng lớn.
Mãi đến khi bọn họ nhìn thấy một hàng rào, cái hàng rào này vắt ngang toàn bộ đường hành lang, dường như là dùng hợp kim tạo thành, đầu nhọn hoắt chĩa về phía bọn họ, giống như một cái miệng lớn dính đầy máu, khí thế hung hăng.

Hàng rào vô cùng lớn này chắn toàn bộ con đường làm bọn họ không thể nào đi tiếp, vả lại hàng rào kín đáo, bọn họ cũng không chui qua được.

Cuối cùng nhiều người có bản lĩnh cẩn thận tránh đi những cây sắt sắc nhọn, lật người nhảy qua.

Những người ở lại bên này toàn bộ đều là những người được họ cứu sau này, bọn họ sợ hãi thán phục nhìn đám người Du Hành vượt rào, tiếp tục đi lên phía trước.

Từ Ngọc Mạn cũng có chút kinh ngạc, cô luôn biết khả năng của hai cô chú nhà họ Du và người hàng xóm Thôi Nam không tồi, có điều bây giờ mới phát hiện, chỉ mới một tháng không gặp, vậy mà năng lực của bọn họ đã mạnh như vậy rồi.

Hơn nữa những người bên cạnh bọn họ kia, tinh thần sức lực từng người đều rất tốt, từng người leo lên hàng rào lớn này, dường như vô cùng thành thạo.

Đều rất lợi hại!

Trong lòng Từ Ngọc Mạn cực kỳ hâm mộ.

"Bọn họ có thể bỏ rơi đám người chúng ta không?"

Những người ở lại, trong lòng cũng có sự lo lắng riêng.

"Không thể nào? Tôi thấy bọn họ đều là người tốt, từng cứu chúng ta nữa.""

Mấy người nước ngoài đang dùng ngôn ngữ thông dụng quốc tế trao đổi với nhau, Từ Ngọc Mạn cũng nghe thấy, nhưng cô lại không lo lắng đám người Du Hành đi luôn không về, bọn họ không phải người như vậy.

Cô chỉ lo lắng không biết phía trước nguy hiểm gì hay không? Có thể có cách đối phó không? Nếu như gặp phải quá nhiều chuyện nguy hiểm, hi vọng bọn họ có thể kịp thời quay lại mới tốt.

Bên kia, đám người Du Hành cuối cùng cũng đến điểm cuối, trên đường vượt qua năm hàng rào nữa mới đi được đến đây.

Gần đến điểm cuối thì có hai người, chắc là người canh gác, đang ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ uống rượu với củ lạc... bất ngờ bị người đằng sau bắt giữ lại.

Lúc này, đám người Du Hành mới nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Bọn họ nằm sấp trên mặt đất nhìn ra ngoài, bên ngoài là một khoảng sân trống trải, có từng dãy lồng giam lạnh giá đứng sừng sững, bên trong là những con thú dữ liên tục gầm rú lên.

Có điều điểm ấy cũng không ảnh hưởng đến những tên đồ tể kia. Chỉ thấy một hàng cái bàn chỉnh tề được bày ra, hầu như trước mỗi bàn đều có một tên đồ tể cường tráng vung lên con dao to, thản nhiên mà giết con mồi.

Mùi máu tươi cùng tiếng động là từ chỗ này truyền đến.

Mọi người đều kinh ngạc há to miệng ra: "Chỗ này là lò mổ sao?"

"Ôi trời ơi!! lò mổ thật lớn... Ahhh, sao tôi lại cảm thấy con dao kia sắp rơi lên người tôi đây? Thật làm người ta sợ hãi.""

Cạch cạch -- Bang bang --

Con dao lớn đẽo gọt tận xương, tiếng con mồi giãy chết kêu thảm thiết trộn lẫn vào nhau, vô số âm thanh tụ lại cùng một chỗ tạo thành âm thanh rất lớn, cộng thêm mùi máu tanh không có cách nào nghe lọt tai lọt mắt được.

Du Hành vội vàng quan sát xung quanh, đây là một lò mổ lộ thiên, bốn phía đều là những hàng rào cực cao, những đồ tể bên trong làm việc rất nhanh nhẹn, giơ tay chém xuống là máu tươi phun lên, từng khối thịt được xử lý tốt bị những công nhân đi lại xung quanh quen tay buộc chặt vào dây thừng, ném vào trong giỏ, rồi chuyển từng giỏ từng giỏ ra ngoài.

Xuyên thấu qua đám đồ tể đang bừng bừng khí thế làm việc tiếp tục nhìn ra ngoài, đồng tử trong mắt Du Hành khẽ co lại ——

Nếu không phải cách ăn mặc khác nhau, thì đơn giản giống như bộ dáng của chợ bán thức ăn bên cạnh nhà cậu mỗi buổi sáng đều hối hả.

Những người khác không nhìn thấy xa và rõ như Du Hành, nhao nhao hỏi cậu: ""Đại ca, cậu thấy gì thế?"" Du Hành trợn mắt nhìn lại vài lần, mới nói ra điều mà mình nhìn thấy.

Lần này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây người!

"Chuyện này, chuyện này là thật sao?" Lâm Minh Lôi liều mạng dụi mắt, nhưng mà, vẫn không nhìn xa được như vậy.

Thế nhưng thật sự có chuyện này sao?

"Chúng ta đã đến được nơi có người ở!!!"

"Cái động kia thật thần kỳ!"

"Quả thực giống như Truyền Tống Trận trong tiểu thuyết viết!"

Thôi Nam nói: "Nhìn mấy người đồ tể, cách ăn mặc thật sự giống như mấy người chúng ta bắt được kia."

"Không sai."

Cửa động thần bí, đường hành lang dẫn lối, ra khỏi cửa chính là lò mổ...

Tâm tình Du Hành phức tạp cậu nói: ""Tôi nghi ngờ, đây là một con đường lưu thông hàng hóa chạy thẳng không có chướng ngại, mà chỗ chúng ta, đang ở trong khu vực săn bắn.""

Những lời này làm cho tâm tình mọi người đang kích động khẽ phục hồi lại, bắt đầu lo lắng sang vấn đề khác.

"Chỗ này, đến cùng là nơi nào?"

Sự mừng rỡ khi thấy hơi người rất nhanh đã bị sự lo lắng không yên khi tha hương nơi đất khách ăn mòn.

Du Hành ra quyết định: ""Tôi đi xem một cái, các cậu lui về đằng sau hàng rào thứ nhất trước đi, chờ tôi về rồi nói tiếp.""

"Được, lão đại cậu phải cẩn thận một chút!""

"Chú ý an toàn!"

"Đừng bị người ta phát hiện!"

Bọn họ khiêng hai người canh cổng kia cùng nhau lui về, Từ Ngọc Man vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức từ dưới đất đứng dậy, kiễng chân nhìn về phía trước, quả nhiên là bọn họ đã trở lại.

Bọn họ nhanh nhẹn giống như loài khỉ vậy, bay qua nhanh chóng, sau đó không chờ mọi người truy vấn vội vàng nói: "Bên ngoài là một cái lò mổ."

Kể lại một lần những gì bọn họ nhìn thấy, giữa lúc mọi người kinh hô cũng nói luôn những gì Du Hành trông thấy.

"Đại ca đi thăm dò tiếp, bảo chúng tôi về trước."

Điều này làm cho lòng người không yên, thời gian thấm thoát trôi đi. Mọi người duỗi dài cổ ngóng trông, hi vọng Du Hành có thể nhanh chóng trở về, mang đến tin tức tốt.

Mà bên này Du Hành đã thuận lợi ẩn nấp thân hình, từ lò mổ lộn xộn xoay người ra ngoài.

Trước lò mổ người bán thịt và khách hàng chỉ cảm thấy một cơn gió và bóng dáng thoáng qua, chưa kịp nghĩ nhiều đã bị đám người chen lấn, tiếng hỏi ầm ĩ cắt đứt.

Thật sự đông nghìn nghịt! Nhà mổ gần đây kiếm được ít mãnh thú có chất lượng tốt, thịt kia vô cùng màu mỡ ngon miệng, làm sao lại không khiến mọi người tranh đoạt vỡ đầu được?

Du Hành hòa vào đám người, sau khi nhận thấy những ánh mắt khác thường, cậu dứt khoát cởi áo xuống, buộc chặt ngang hông, để lộ ra phần thân trên, ngược lại càng giống những người bản địa nghèo khổ cực, người khác cũng không nhìn cậu nhiều nữa.

Cậu yên lòng, bắt đầu quan sát thế giới xa lạ này.

Đây là một thành phố, nhìn qua vô cùng sầm uất, từ lò mổ đi ra ngoài, rất nhiều hàng quán ven đường nhìn không hết.

Từng dòng người lưu động trên đường phố, từng tiếng nói cậu nghe không hiểu giống như hạt châu nhảy lên nhảy xuống, trộn lẫn nhau làm Du Hành đau cả đầu.

Cậu giống như anh nông dân lên tỉnh, nhanh chóng đi dạo một vòng xung quanh, cẩn thận xem xét sau đó mới quay lại đường hành lang.

Người đứng trong đường hành lang ngóng trông cậu, thấy cậu đến ngược lại kích động nói không nên lời.

Du Hành uống nước xong, đem tất cả những gì cậu đã chứng kiến nói ra từng thứ một: ""Giống như hoàn cảnh cổ đại vẫn thấy trong TV, không có điện, dùng xe trâu cùng với xe ngựa xe lừa..."

Nói kỹ càng một lượt, thấy sắc mặt mọi người khác nhau, cậu lại nói ra cái nhìn của mình: ""Tôi cảm thấy sống ở chỗ này, nhất định tốt đẹp hơn so với trong rừng rậm, chỉ là không biết ngôn ngữ nên có chút phiền toái, tất cả mọi người suy nghĩ một chút đi, nhân lúc chúng ta còn an toàn, tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này!""

"Chúng ta về trước đã, truyền tin tức cho những người còn lại trên vách núi.""

Du Hành nhận thấy, những người phục kích bọn họ trên vách núi kia, rất có thể chính là người bên ngoài lò mổ. Từ cách họ nhỏ máu để mở ra vách núi, có thể thấy người của lò mổ có quyền khống chế tuyệt đối khối rừng rậm này, nếu như cậu và người nhà vẫn ở lại chỗ này, cũng giống như sống trong tù vậy, bị động mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng nằm trong nguy hiểm.

Nhà tù dù có lớn, vẫn là nhà tù.

Ý tưởng ban đầu của Du Hành chính là rời khỏi chỗ này trước. Hiện tại bên ngoài đang là buổi sáng, nhiều người qua lại, nếu để một đoàn nhiều người như vậy đi ra ngoài thì không đơn giản.

Nếu như ban đêm chợ tan, cho dù lò mổ có vài người bảo vệ, thì đó cũng là vấn đề nhỏ.

Mọi người tâm sự nặng nề mà về theo con đường cũ.