Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 130




Đám người đó rất nhanh bị trói cứng vứt lên đỉnh núi.

Năm người còn sống này nhìn từ xa cũng rất cao lớn, nhìn gần còn vạm vỡ hơn. Du Hành thấy họ ít nhất cũng mét chín trở lên. Cậu thử câu thông với họ, quả nhiên vẫn nghe không hiểu.

"Lục soát người trước đi."

Mọi người lục soát được một đống giây thừng, đại đao và một đống thuốc bột.

Điều này khiến Du Hành cảm thấy thất vọng, hỏi: "Thi thể dưới đát hố cũng lục soát ra được những đồ như này sao?"

"Đúng, giống như đúc vậy."

"Người đi lôi hai thi thể kia về chưa?"

"Chắc sắp về rồi, họ đã đi được nửa tiếng rồi."

"Vậy vứt mấy người này ra đằng kia đi."

Du Hành cũng không muốn lãng phí thuốc của mình để chữa trị cho đám người này, vì thế chờ tới khi người đưa hai xác tên kia quay lại cậu lập tức đi lục soát người chúng, cuối cùng cùng tìm thấy trên người một tên một tấm bảng.

Tấm bảng này không lớn, to chừng bàn tay, chất liệu hình như bằng gỗ, nhưng cũng giống như được tạo ra bằng ngọc, cứng rắn, xúc cảm trên tay cũng rất tốt. Chữ bên trên mang phong cách cổ xưa, hình chưa hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

"Đây chắc chắc là thứ tốt." Mọi người ai cũng nói như thế.

Du Hành cầm theo tấm bảng qua bên năm người b ị trói kia, kết quả chúng vừa nhìn thấy liền cực kì kích động, ngón tay chỉ tới chỉ lui, miệng xí xố xì xồ.

"Đừng nói nữa, tôi nghe cũng không hiểu đâu, mà các người cũng chẳng hiểu chúng tôi nói..." Du Hành cầm tấm bảng chỉ về hướng bọn họ. một tay khác làm ra hình dáng đi bộ.

"Dẫn đường."

Lúc làm hành động này Du Hành đã dùng sự uy hiếp của thi hoàng, thấy bọn họ lộ ra bộ dáng kinh hoàng liền lập lại động tác vửa rồi.

"Dẫn đường."

"Bọn họ có hiểu không?"

Cha Du lo lắng hỏi.

"Không sao, họ sẽ hiểu. Cha, cha mau đi gọi mẹ và anh Thôi tới đây đi, chúng ta phải mở một cuộc họp."

Vì thế một vòng người vây lại tổ chức họp khẩn.

Những thứ lục soát được kia cũng được chất đống ở bên cạnh, hai người nước ngoài kia không tới.

"Không sao, đánh không chết, tuy cơ thể hai người kia mang bệnh nhưng khí lực vẫn rất lớn." Du Hành nói: "Tôi định để một tên tù binh dẫn đường xem họ định đi tới nơi nào, thăm dò xem nơi họ sinh sống là ở đâu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

Quyết định đó được đa phần mọi người đồng ý. Đặc biệt là hôm qua vừa trải qua một trận chiến lớn, mọi người cảm thấy những tên đó không khó đối phó như trong hai tên nước ngoài kia.

Đều có tay có chân, ngoài trừ cơ thể cường tráng hơn một chút thì vẫn là loài người!

Vậy thì có sao đâu! Bọn họ còn có súng~~ Đã thế còn có Du đại ca cực kì ngầu lòi~

Có thể nói, hiện tại trong lòng họ tràn đầy hăng hái, rối rít đăng kí vào đoàn đội đi.

Du Hành điểm qua mấy người, Lộ Ái Hoàn vội hỏi: "Du đại ca, bác trai bác gái có ở lại không?"

Với cha mẹ thì Du Hành nhất định phải dẫn bên người, còn lại thì cậu định để Lâm Minh Lôi ở lại coi trừng, chỉ dẫn theo vài người đi.

Lộ Ái Hoàn lập tức nói: "Vậy tôi và chồng sẽ đi cùng anh, cho chúng tôi đi cùng nha! Anh thấy biểu hiện của tôi hôm nay rất tốt đúng không? Mang theo tôi và chồng tôi nhất định có thể tiêu diệt gọn hang ổ của chúng!"

Những người phải ở lại trông coi lều cũng vòng vo con ngươi, họ đều muốn cùng đi hỗ trợ.

Du Hành biết có lẽ là do cậu để cha mẹ đi theo nên khiến họ không có cảm giác an toàn.

Tuy nhiên Du Hành cậu không thể thay đổi chủ ý được, cuối cùng quyết định: "Vậy thì tất cả cùng đi. Cơm nước xong xuôi liền thu dọn đồ đạc."

Đồ thu thập rất dễ, vũ khí buộc trên người, thức ăn thì gói kĩ mang theo, số còn dư thì mang đi giấu.

Sang ngày hôm sau mọi người liền khăn gói lên đường. Năm người kia bị trói thành một hàng, để phòng ngừa họ chạy trốn, ngay cả vết thương đám Du Hành cũng không chữa trị giúp, chỉ cho chúng một chút thức ăn.

Lộ Ái Hoàn xung phong trông chừng chúng, đảm bảo giữa đường không để chúng có ý nghĩ xấu, ngay cả tằng hắng một cái cũng bị nhìn chằm chằm, tuyệt đối không cho chúng trao đổi với nhau.

Đi hơn hai người, trên đường có hai tên chết vì thương nặng.

Còn lại ba người vùi đầu dẫn đường, Du Hành biết bọn chúng đang oán hận, nhưng ở nơi cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn này thì chỉ quan tâm ai mạnh hơn mà thôi. Nếu thời thế chuyển đổi thì người bị mổ bụng chính là cậu.

Vì thế chỉ tăng cường thêm người giám thị chứ không hề thương hại bọn họ.

Dọc đường đi, cả ba tên đều cảm thấy nhụt chí vì không tìm ra được sơ hở nào để chạy trốn.

"Nên làm thế nào giờ?"

Vừa rồi ba tên đó trao đổi ánh mắt, Lộ Ái Hoàn hung hăng ho khan, gây chú ý tới chồng mình: "Mau chắn họ lại."

Vì thế công cuộc trao đổi ánh mắt của họ cũng bị ngăn lại.
Để người trốn về báo chưa chạy đã chết, lệnh bài cũng bị tịch thu nốt, hiện tại ba người bọn họ là cá trên thớt, mặc kệ cho đám người kì lạ này sẻ thịt.

Bọn họ cũng muốn sống tiếp, chỉ cần ra khỏi khối tổ địa này là sẽ có hy vọng nên họ mới dẫn đúng đường như vậy.

Chỉ hy vọng chưởng sự bên kia phát hiện thẻ bài sinh mạng có vấn đề, nhanh chóng phái người tới cứu họ! Hoặc là người của đội khác phát hiện tình hình không đúng...

Chắc hẳn bên kia vẫn chưa có ai phát hiện thẻ bài sinh mạng có vấn đề.

Dù sao loại đồ vật như thẻ bài rất quan trọng, nhất định phải bảo quản thật tốt, ai rảnh rỗi một ngày đi xem ba lần chứ?

Lại nói chưởng sự cũng chỉ là chưởng sự, cuối cùng cũng chọn từ dòng thứ mà ra. Tuy nói bây giờ đám người bọn họ vào tổ địa săn mãnh thú, lấy dòng máu tươi ưu chất cho gia tộc, so với các chủ tử khác của Đồ gia quả thật không đáng để nhắc tới.

Mà những đội vào tổ địa đều đi một hướng khác nhau, không gặp được cũng rất bình thường.

Vì thế, cho tới lúc đội Du Hành đi tới một vách núi, người bên người vẫn chưa hề phát hiện ra biến cố trong tổ địa.

"Thật là quá đáng!"

"Mau nhìn xem họ có còn sức lực hay không."

Vách núi này sâu sáu bảy mét, rất giống với bờ biển lúc trước, có lực lượng vô hình bảo vệ khiến mãnh thú không dám lại gần.

Nơi này vốn phải trở thành nơi che chở cho loài người, hiện tại lại tràn ngập mùi máu tanh.

Trên đất cả nằm cả ngồi không ít nhân loại, trong đó có nhân thú, cũng có nhân loại bình thường. Tất cả đều bị trói thật chặt, một đầu sợi dây cột vào một khen thiếc trên đất.

Giống như trói súc sinh.

Cũng may đa số vẫn còn sống, bên cạnh có rất nhiều hũ lớn, không biết bên trong bày phép thuật gì mà tản ra hơi lạnh như tủ lạnh, bên trong là cơ quan nội tạng của mãnh thú và... con người.

Có người phát hiện ra có người tới, vội kêu lên: "Bọn chúng đã trở lại! Bọn chúng đã trở lại!"

"Mau chạy đi! Mau chạy đi!!"

"Du Hành!"

Du Hành xoay người lại, thấy trong đám bị trói có người quen, là Từ Ngọc Mạn.

Trên khuôn mặt cô ta toàn là nước mắt, hai mắt toát ra vẻ mừng rỡ như điên: "Thật sự là cậu, hu hu hu, cậu tới cứu chúng tôi hu hu..."

Mẹ Du cũng nhận ra người quen, vội vàng chạy tới an ủi.

Từ Ngọc Mạn vừa khóc vừa nói: "Mọi người phải mau chạy đi, nơi này có ba nhóm người, mỗi tốp cũng phải hai mươi tên, cứ hai ngày chúng lại dẫn một người đi, hôm nay chúng sẽ tìm một người tiếp."

Tâm tư Du Hành xoay chuyển, không cảm thấy rời đi là thượng sách. Ba nhóm người đã bị cậu diệt một, hai tốp kia chắc hẳn cũng có thể! Đến lúc diệt hết thì không cần phải lo lắng nữa!

Cậu lập tức an bài mọi người, lần này tất cả cùng xông lên đánh, hiện tại cơ duyên xảo hợp, ít nhất nhân số cũng đủ dùng.

Từ Ngọc Mạn được mẹ Du đỡ dậy, nói: "Ngàn lần phải cần thận, trên người chúng có một sợi dây, một khi bị trói thì không thể nào phản kháng."

Cũng may họ bố trí xong cũng mất sáu tiếng, đám người chúng mới dẫn thêm một tù binh quay lại. Du Hành dựa theo kế hoạch lần trước, đào một cái hố rộng, cậu muốn một người cũng không sống được.

Ba tên còn sống lần trước bị khống chế tay chân miệng, hai mắt trừng lên nhìn phương xa như sắp nứt ra.

Bọn chúng không nghĩ tới về địa bàn của mình rồi vẫn rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Thông minh tí đi các người anh em! Có mai phục kìa!

Trong khối tổ địa được truyền thừa từ mấy nghìn năm trước chưa bao giờ phát sinh ra tình huống như này cả.

Tuy nói trong tổ địa mãnh thú và chim muống rất hăng hăng, khó có thể đánh chiếm nhưng đều nằm trong tầm kiểm soát của gia tộc bọn chúng, hơn thế lúc tới đây chúng còn mang theo dây và thuốc bột nên không hề sợ gì cả.

Ngay cả mãnh thú cũng không sợ, lấy đâu ra chuyện phòng bị "mai phục"? Lại nói khi tới vách núi cũng là khu vực an toàn, lòng cảnh giác vớ vẩn kia gần như bằng không.

Chờ tới hai ngày sau hai đội người kia cũng bị diệt sạch, hai tên còn sống lúc trước cũng hoàn toàn bỏ đi ý định chạy trốn. Đúng rồi, một tên còn lại thì đau thương quá độ, thương thế cũng trở nặng không được chữa trị nên đã chết.

Hai nhóm người kia mang về không phải chỉ có một đống lớn mãnh thú, mà còn trói được không ít nhân loại.

Mãnh thú tạm thời không cần quan tâm, vì chúng bị sợi dây thần kì kia trói lại không thể động đậy. Mà sau khi thống kê lại tất cả nhân loại thì có chín mươi ba người.

Du Hành mang hết đống hũ kia đi hỏa táng, thịt mãnh thú thì để cho mọi người nấu hết, phân cho chín mươi người ăn.

Đồng thời cũng để người chữa bệnh cho hai tên kia, không quan tâm chữa như thế nào, còn sống là được. Tuy nhiên tố chất thân thể của hai tên còn lại rất mạnh, sau khi trị liệu qua loa, thân thể chúng tựa như gia súc được ăn thức ăn tốt nhất, nhanh chóng khôi phục lại vài phần.

Không thể làm gì khác hơn là phân người trông coi chúng cả ngày lẫn đêm, còn lấy sợi dây kia buộc thật chặt.

Nơi này chắc chắn không phải bộ lạc của họ, Du Hành cũng không biết họ tới từ đâu. Hiện tại trong tay cậu có ba tấm bảng hiệu giống nhau như đúc, chỉ là không biết sử dụng như thế nào.

Cậu cảm thấy nó có vấn đề nhưng không hề tìm ra được.

Lúc đầu còn có một đám người nói ra ý tưởng của mình, trong đó có một người tạo cho Du Hành một suy nghĩ khác.

Người này tên Hoàng Khắc Lăng, là một cô gái mới mười ba tuổi, dáng người gầy đét nhưng lá gan lại lớn.

Cô bé nói: "Em là một trong những người bị bắt tới đây sớm nhất, chỗ này ban đầu chỉ có hai mươi tên người xấu, từ bé em rất dễ ghi nhớ nên chắc chắn chỉ có hai mươi tên thôi. Sau đó một thời gian sau đột nhiên lại xuất hiện thêm hai mươi tên nữa, sau đó lại tiếp tục thêm hai mươi tên nữa. Thính lực của em rất tốt, những người này không phải tới từ bên ngoài đâu, mà là đột nhiên xuất hiện!"

Lời của cô bé được mọi người tán thành: "Hình như đột nhiên có thêm rất nhiều người, chúng tôi muốn chạy trốn cũng không chạy được."

Du Hành từng đi qua mấy thế giới, suy nghĩ tương đối rộng, trên đời này không thiếu chuyện lạ. Cậu nghĩ, nơi này có thể có trận pháp đặc biệt hay không, giả dụ như có thể truyền tống người?

Mặt đất bị Du Hành lật tung một lần, cuối cùng cậu đưa mắt nhìn vách núi.

Vách núi này quá mức đột ngột, cứ như vậy mọc ra giữa khoảng đất trống, dã thú không dám đặt chân lên, đặc biệt lấy nó làm trung tâm để tản ra.

Độ dày hơn tám mươi cm, độ cao chừng mười mét, chiều rộng chỉ khoảng bảy mét.

"Nếu các người không nói, chờ chúng tôi tự tìm được, tôi liền giết chết các người." Du Hành tiếp tục khoa chân múa tay với hai tên kia.

Thấy hai tên, một tên chuyển tầm mắt, một tên dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Du Hành, cậu liền biết chúng không chịu phối hợp.

Vậy coi như xong, Du Hành cũng lười nói nhảm với bọn họ, vung tay lên với người phía sau: "Giết đi." Bên này không khác gì bên kia, đao lớn vẫn mang nỗi sợ rất kinh khủng.

Hai tên kia thấy vậy mới tỏ ra khủng hoảng, bọn họ chỉ muốn kéo dài thời gian, muốn chờ viện binh chứ không hề muốn chết!

Hai tên lập tức kêu gào, tỏ ra mình muốn phối hợp. Không thể kéo dài thời gian nữa, kéo tiếp sẽ chết.

Du Hành hừ lạnh, cuối cùng cũng bỏ qua cho họ lần này.

Hai tên kia cùng phối hợp, rất nhanh đã phát hiện ra bí mật của vách núi. Chỉ thấy một tên trong đó nhỏ vào hõm núi mấy giọt máu, chỗ lõm kia hơi chuyển động, cuối cùng ngưng tụ thành một hình chữ nhật nhỏ.

Vừa vặn để bỏ một khối lệnh bài vào.

Chỗ lõm này Du Hành cũng từng nghi ngờ, chẳng qua hình dáng của chúng lớn nhỏ khác nhau. Không nghĩ tới mấy người này vừa nhỏ máu vào, hòn đá liền phát sinh biển đổi như vậy.

"Du đại ca, sao không thả tấm bảng vào? Hình như rất vừa vặn."

Không biết tại sao Du Hành lại thấy không ổn trong lòng. Cậu quét mắt nhìn hai tên kia, trên mặt chúng vừa có phần quấn quýt lại vừa có phần mong đợi.

Nhưng tình hình trước mắt không thể không thử một chút.

Cậu dặn cha mẹ đứng cách xa một chút, chậm rãi chọn bừa một tấm bảng nhét vào.

Một tiếng ken két vang lên...

Tấm bảng bị nuốt vào, từ trung tâm lỗ nhỏ xuất hiện luồng khí xoay tròn như xoáy nước lan tràn ra bốn phía, cuối cùng cả khối núi cũng biến mất, thay vào đó là một cái cửa hang cao hơn mười mét, rộng bảy mét xuất hiện.

"Bắt chúng lại!"