Chương 29: Lạ lùng.
“Tôi nên nghĩ ra nó sớm hơn mới phải,” Nicholas vỗ đầu rầu rĩ, thoạt trông tương đối vô hại, nhưng nếu biết ý nghĩ thực sự của cậu ta lúc này, Morgan chắc sẽ phải giật mình đấy.
Nếu Nicholas lường tới chuyện này nó sớm hơn, Morgan bây giờ đã là cái xác không hồn, chứ đừng nói gì đến chuyện đảo khách thành chủ, hay phản kháng.
Trong lúc Morgan nóng lòng muốn mở miệng hỏi, thì nhóm năm người cùng với Tuân đã thoát ra bệnh viện, và chạy tới nơi này.
“Chuyện gì thế?” đám người kinh hãi khi thấy người đàn ông lạ mặt đứng trong xe và cầm khẩu súng của Nicholas, còn Nicholas thì ngồi bệt trên sàn với cánh tay đầy máu.
“Bỏ súng xuống và lùi lại!” Madison không nói hai lời, giật lấy khẩu súng trong tay Alicia, liền tiến tới đe dọa người đàn ông kia. “Có nghe hay không? Tôi sẽ g·iết cả hai người nếu con trai tôi có mệnh hệ gì.”
Lúc bấy giờ, Duane sợ hãi trốn sau lưng Morgan, bộ dạng của Madison hiện tại rất uy h·iếp, cô không có vẻ gì là đùa khi thốt ra những lời tàn nhẫn kia.
“Mady, đợi đã, Nick không có chuyện gì,” sau một khắc thất thần, Tuân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, và nhận ra người đàn ông trước mặt là ai.
Trời xui đất khiến thế nào, trong vòng một ngày, Tuân được gặp gỡ hai nhân vật cộm cán bậc nhất trong vũ trụ “The Walking Dead” thật tình không biết phải nói làm sao.
“Hãy bình tĩnh được chứ? Hẳn đã có hiểu lầm gì đó,” Tuân nói, chân bước tới trước, đứng chắn giữa hai người, “Trước tiên hãy chuyển đến nơi khác, ở đây không còn an toàn, tiếng súng sẽ mang lũ xác sống tới, không ai muốn gặp phiền phức ở đây cả.”
Vốn dĩ rất nóng lòng, nhưng Morgan cũng không thể không bình tĩnh, anh hiểu rõ mức độ uy h·iếp của lũ xác sống khi hoạt động về đêm.
“Cậu ta nói các người có bác sĩ, tôi cần người này chăm sóc cho vợ tôi,” Morgan nói rồi chủ động hạ súng xuống, đặt nó ở dưới sàn.
Nicholas thấy thế thì đoạt lại khẩu súng, liếc mắt Morgan một cái, rồi tới chỗ đám người, đứng sau lưng Tuân.
“Mady,” Tuân cau mày nhắc, Madison cũng từ từ hạ súng xuống, “Bethany, nhờ cô.”
“Yên tâm đi, là vết cắn của thằng nhóc kia,” Nicholas nói và từ chối Bethany giúp đỡ, cậu có thể tự chăm sóc cho mình, v·ết t·hương nhỏ này chẳng đáng là gì.
“Được rồi, vợ anh ở đâu, hãy mang cô ấy theo,” Tuân nói. “Chúng ta sẽ ẩn náu qua đêm ở bệnh viện.”
Nghe thế, Morgan liền cõng Jenny từ trong phòng ngủ đi ra, nhưng ngay lập tức đón nhận ánh mắt đầy kinh dị của mọi người, bởi vì vết cắn trên vai vợ anh rất dễ thấy.
“Nói sau đi, đi thôi,” Tuân nói, kịch bản tái diễn, không có gì bất ngờ đối với hắn.
Trong bệnh viện, Gale chờ sẵn để dẫn đường, khi nhìn thấy Jenny, cô giật nảy mình, nhưng cũng không nói gì.
Cả nhóm được sắp xếp nghỉ ngơi trên tầng hai, trong các phòng bệnh tương đối trống trải, nhưng sạch sẽ và an toàn.
Một nhà Morgan ở chung với nhau, những người còn lại ở hành lang bên trái, cách căn phòng của Morgan một dãy hành lang và sảnh chờ, Gale thì đợi ở trạm y tá cùng tầng.
“Con tưởng mọi người đã xảy ra chuyện,” Nicholas nói, tay băng bó v·ết t·hương. “Có chút hiểu lầm, nhưng ông ta thực sự đã cố đánh cắp chiếc xe. Lẽ ra con nên quyết đoán hơn, trước khi đối phương có cơ hội để làm gì đó.”
“Nick, ông ấy là cha của một đứa bé,” Alicia không hài lòng nói, nhưng chưa nói hết câu thì bị cắt ngang.
“Và đứa trẻ ấy xuýt khiến anh trai em phải c·hết đấy, Licia,” Nicholas nói. “Ngừng cái trò cảm thông cho người khác đi, chẳng ai cảm thông cho chúng ta đâu.”
“Nick,” Madison tức giận, “Con không nên nói vậy với Licia.”
Nicholas định phản bác thì Gale mở cửa đi vào, mang theo khay thức ăn, “Xin lỗi, tôi tới không đúng lúc chăng?”
“Không đâu, Macones,” Madison đứng dậy chào hỏi, “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã tiếp đón chúng tôi.”
“Các bạn đã giúp đỡ tôi, đó là chuyện nên phải,” Gale nói, mặt tươi cười. “Tôi rất vui lòng để tiếp đón những người bạn mới.”
Trò chuyện đôi ba câu, Gale đặt khay thức ăn lên bàn, xin phép rời đi, giống như chủ nhà chiêu đãi khách đến thăm.
“Con và Tuân tìm thấy một bầy bị nhốt trong căn tin,” Nicholas nói. “Còn có một người bệnh còn hôn mê ở phòng hồi sức.”
“Khi mẹ tìm thấy cô ta, có ba tên xác sống bị nhốt ở phòng c·ấp c·ứu,” Madison nói. “Macones đã ở lại đây từ lúc bắt đầu để chăm sóc những người bị bỏ lại, mẹ không tìm thấy vấn đề với cô ta.”
“Được rồi, hãy nói với Tuân khi anh ta trở lại,” Nicholas xoa trán, có chút phiền não, lãnh đạo của họ có vẻ hơi lạ lùng sau khi tỉnh lại.
Nếu là trước kia, Tuân sẽ khoa tay múa chân để mọi người làm việc, còn hiện tại, tốt thôi, ba mẹ con nên làm gì thì làm nấy.
Trong phòng cha con Morgan, Bethany đang làm sạch và băng bó v·ết t·hương cho Jenny, làm theo yêu cầu của Morgan, mặc dù miệng v·ết t·hương đã hoại tử và bốc mùi.
Thuốc kháng sinh cũng không giúp ích gì hơn, Jenny đang phát sốt và không còn nhận thức về môi trường xung quanh, đây chỉ là một trong những triệu chứng trước khi nó g·iết c·hết cô ta.
“Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, để anh cảm thấy tốt hơn,” Tuân đứng bên cạnh nói, tay xoa đầu cậu nhóc Duane. “Hãy sớm vượt qua nó, anh vẫn còn nhiều chuyện phải làm.”
Morgan không nói lời nào, anh ngồi bên giường, nắm tay vợ mình, sưởi ấm cho bàn tay vốn đã nóng hổi như lửa, trong khi Duane thì không ngừng thút thít, lau nước mắt.
“Bethany, đi thôi,” Tuân nói, rồi cùng Bethany rời đi, nhường lại không gian cho hai cha con.
Khi ra khỏi cửa, hai người lại gặp Gale mang khay thức ăn tới, Tuân gật đầu chào hỏi rồi bước ngang qua.
“Bethany, cô có cảm thấy cô ta có gì đó lạ lùng không?” Tuân bất chợt hỏi.
“Có chuyện gì với cô ấy?” Bethany thắc mắc, là đồng nghiệp với nhau, cô tương đối cảm thông và thấu hiểu cho Gale, người sống sót cuối cùng luôn là người đáng thương, cảm giác đó rất tồi tệ.
“Không có chuyện gì,” Tuân lắc đầu, mặc dù trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng kết hợp với lời kể của Madison, kịch bản diễn ra có vẻ hợp lý.
Gale bị xác sống g·iết c·hết, không có người chăm sóc, Rick tỉnh dậy và thoát ra khỏi bệnh viện.
Nhưng chuyện không đúng là, ai đã viết lên cánh cửa căn tin dòng cảnh báo cho Rick, không thể có chuyện Gale xuất hồn phù hộ cho bệnh nhân còn sống sót cuối cùng của mình được.
Đáng tiếc, chuyện này hắn không thể kể với ai, nếu có nhiều cái đầu hơn cùng suy nghĩ, có khi lại tìm ra được đáp án.
Đi bộ qua dãy hành lang bên kia, Bethany ghé vào phòng của Paul để thăm hỏi, Tuân trở lại phòng của ba mẹ con nhà Clark.
Vừa bước vào phòng, sáu con mắt liền chăm chú vào hắn, Tuân gãi mặt, “Sao thế? Trên mặt tôi có gì à?”
“Đúng vậy, nó lạ lắm,” Alicia còn đi tới nhéo nhéo da mặt của Tuân, kiểm tra xem có con chó nhỏ nào đội lốt sói hay không.
“Hôm nay ai cũng lạ nhỉ?” Tuân vuốt cằm tự vấn, rồi ngồi xuống bật nắp hộp thức ăn ra, bắt đầu dùng bữa.
“Cậu không có chuyện gì muốn nói à?” Madison hỏi, Nicholas tiếp lời, “Đúng, chúng ta cần thảo luận, sau đó quyết định nên làm gì, đây mới là bình thường.”
“Thảo luận cái gì?” Tuân chấm hỏi.
“Giải quyết rắc rối, nhân tố không ổn định, sau đó biến nơi này thành căn cứ,” Madison nói. “Đừng quên mục đích của chuyến đi này.”
“Chính xác, chúng ta còn cần thảo luận cái gì nữa không?” Tuân nói, mặt tỉnh bơ, miệng nhai nhóp nhép. “Ăn uống đi, có sức khỏe thì mới làm việc được.”
Nghe vậy, ba người còn lại cũng sững sờ, dường như Madison đã nói hết những gì họ cần phải làm, và tất cả mọi người đều biết mình phải làm gì.
Giờ phút này, vai trò của Tuân trong nhóm, đã không còn quan trọng như lúc ban đầu nữa.
-----*-*-----