Chương 28: Kẻ cướp xe.
“Chúng ta nên làm gì với nàng công chúa này bây giờ?” Nicholas đứng bên giường, âm thầm cảm thán, người đàn ông này không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng anh ta thực sự đã vượt qua giai đoạn chuyển hình khó khăn nhất, mà chẳng làm cái quái gì cả, chỉ việc nằm trên giường bệnh và hôn mê, còn có người hằng ngày chăm sóc.
“Hôn anh ta đi, có khi anh ta sẽ tỉnh lại ấy chứ,” Tuân nói đùa, tâm tình khá nhẹ nhõm.
“C·hết tiệt, không đời nào,” Nicholas chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ buồn nôn.
“Hãy tưởng tượng đây là một cô nàng nóng bỏng, bờ môi gợi cảm,” Tuân chưa nói hết câu thì Nicholas đã kêu lên, “Oh shxt, anh ta còn chưa đánh răng cơ mà.”
“Cái quái gì, cậu thật sự đang tưởng tượng đấy à?” Tuân nói với vẻ ngạc nhiên, rồi đột nhiên ôm bụng cười hả hê, vỗ lưng Nicholas đùng đùng, trong sự bất lực của cậu ta.
Bởi vì chứng kiến hành động của Gale, cả hai người đều vô thức cho rằng người phụ nữ kia là vô hại, vì vậy cũng tương đối buông lỏng, không có quá nhiều đề phòng.
“Tiếp tục đi, tôi đi gọi mọi người đây,” Trêu chọc một hồi, Nicholas phát cáu rời đi, Tuân với miệng theo nói, “Mách mẹ coi chừng bị đòn đấy nhé.”
Cánh cửa đóng sập.
Nicholas trở ra theo đường cũ, vừa đi vừa càm ràm, cậu vẫn còn ám ảnh từ lúc năm ngón tay của Madison in lên mặt mình, đó là t·hảm h·ọa h·ạt n·hân, mà người gây ra nó không ai khác chính là Tuân.
Nghĩ tới đây, Nicholas không khỏi buồn bực, Tuân là một kẻ bắt nạt, nhưng đồng thời cũng an tâm, bởi vì một Tuân khó lường, đầu óc nhạy bén đã trở lại, thay vì là một kẻ bạc nhược, cúi đầu trước sợ hãi.
“Ah, đã xảy ra chuyện?” Nicholas vừa nhảy qua tường liền vội nằm sắp xuống, mượn bãi cỏ che lấp thân hình của mình.
Chỉ thấy phía trước chiếc RV mở toang cửa trước, bật đèn trong, mọi người biến mất đâu không thấy, chỉ có một gã đàn ông da đen loay hoay ở ghế lái, dường như đang tìm chìa khóa để đánh cắp chiếc xe.
“Hắn đã xử lý mọi người? Không thể nào, hắn ta không đủ sức,” Nicholas có một suy đoán điên rồ, nhưng ngay sau đó liền phủ định, vì cậu biết những người bên cạnh mình ghê gớm đến mức nào.
“Vô hiệu hóa gã ta thì sẽ biết,” Nicholas bắt đầu hành động, cậu trườn người tới trước, thoát khỏi tầm mắt của đối phương, thì nhổm người dậy, cúi thấp người mà di chuyển, cố gắng không gây ra động tĩnh.
Trong lúc đó, Morgan Jones tìm kiếm vô vọng trong hộp dụng cụ, chẳng có chiếc chìa khóa nào ở đây cả.
“Bố ơi, mẹ ngất xỉu rồi, người mẹ nóng lắm,” giọng nói của một đứa trẻ truyền tới, Morgan càng thêm nóng vội, lớn tiếng bảo: “Hãy tránh xa mẹ con ra, Duane, đến đây với bố.”
“Ah, nó không cần chìa khóa,” Morgan bất chợt phát hiện ổ khóa có hơi lỏng lẽo, anh nạy mạnh tay thì nó bung ra cùng một bó dây điện, một vài sợi trong đó được nối lại bằng thủ công.
Thì ra, chiếc xe này cũng không phải của chính chủ, nó đã bị ai đó lấy cắp và bỏ rơi ở đây.
Vào lúc này, bỗng có tiếng mở cửa, Morgan lại kêu lên, “Duane, có nghe bố nói gì không?” mắt anh tập trung vào bó dây, cố gắng mở nút thắt, mò mẫm và học cách khởi động chiếc xe mà không cần chìa khóa, nhưng công việc này có vẻ khó khăn với một tay nghiệp dư.
Chốc lát sau, đèn pha bật lên, động cơ cộng hưởng, Morgan vui mừng quay mặt lại, chỉ thấy họng súng chĩa thẳng vào đầu mình, và lưỡi dao sắc lẽm kề trên cổ đứa con trai.
“Đừng làm gì ngu ngốc. Trả lời tôi, bọn họ đã đi đâu?” Nicholas đứng ngay sau lưng Duane, khuôn mặt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
“Này, chàng trai, nó chỉ là một đứa trẻ,” Morgan giơ hai tay tới trước, chứng tỏ mình vô hại, “Đừng làm nó sợ hãi, được không?”
“Tôi đã bảo đừng làm trò ngu ngốc,” tay cậu hơi động nhẹ, trên cổ Duane tràn ra một giọt máu, cậu bé bắt đầu thút thít, Nicholas lặp lại lần nữa, “Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi không biết, làm ơn, nó không có tội, tôi không biết họ là ai, tôi chỉ cố gắng cứu gia đình mình thôi, xin cậu, hãy để con trai tôi yên,” Morgan hoảng loạn, lùi bước về sau, nước mắt tràn bờ mi, để lộ bộ mặt yếu đuối của một người cha.
“Đây là xe của chúng tôi. Người của tôi vẫn ở đây cho đến khi tôi quay lại và phát hiện một kẻ cắp,” Nicholas quát lên, “ Ông nói rằng mình không biết chuyện?”
Chứng kiến cơn phẫn nộ của người thanh niên, Morgan càng cảm thấy sợ hãi, chỉ biết đứng co cụm, không ngừng lắc đầu, cầu xin đối phương buông tha cho con trai mình, Duane là tất cả những gì còn lại đối với anh.
“Một cơ hội cuối cùng, người của tôi ở đâu?” Nicholas lạnh lùng nói, tay mở chốt súng, sẽ không có sự nhân nhượng nào nữa, cậu thà g·iết lầm còn hơn bỏ sót.
Đúng lúc này, khóe mắt cậu nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên phát hiện một tên xác sống bước lên, Nicholas cấp tốc quay đầu lại và bóp cò, kết liễu tên xác sống đi lạc kia.
Nhưng chỉ một giây lơ là, cậu vô tình trao cơ hội cho những kẻ lạ mặt. Duane bất ngờ há miệng cắn một phát vào tay cậu, một hành động vô cùng dũng cảm.
“Ouch!” Nicholas thốt lên kêu đau, con dao rơi ra khỏi tay, cậu hoảng sợ bóp cò lần nữa muốn kết liễu người đàn ông kia, nhưng Morgan đã nhanh hơn, anh lao tới và húc vào người Nicholas, khiến cậu mất thăng bằng té ngửa ra sau.
Càng ngạc nhiên hơn là đứa trẻ kia vẫn không chịu thả, nó như là chó dại ngấu nghiến cánh tay của cậu, cùng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn kẻ làm đau mình với tất cả sự căm hờn.
“Duane, tránh ra sau đi con!” Morgan ra lệnh mới khiến cậu nhóc tỉnh táo lại, đồng thời đầu gối anh cấn lên bã vai của Nicholas, khiến cậu ta đau đớn buông lỏng bàn tay và làm mất khẩu súng.
Khi họng súng còn nóng hổi dí vào trán mình, Nicholas tưởng rằng mình đã xong đời rồi.
“Tôi không biết cậu là ai, và người của cậu,” Morgan nói với vẻ giận dữ, “Bây giờ có cần tôi lặp lại không hả, chàng trai?”
“Không, thưa ông,” Nicholas mở to mắt nhìn vào kẻ đối diện, đối phương quả thật không phải tay ngang, chí ít cho đến hiện tại, cậu chưa từng gặp con người nào khiến mình thua thiệt trong một cuộc chiến một đối một.
“Tôi cần chiếc xe này, để đưa vợ tôi đến Atlanta, cô ấy đang cần được cứu giúp,” Morgan nói. “Cậu sẽ không ngăn cản tôi chứ?”
“Chắc chắn rồi, thưa ông, nhưng nó sẽ vô ích thôi,” Nicholas giờ phút này như lính gặp sếp, “Tôi đã nhìn thấy vợ ông, cô ta hết thuốc chữa rồi, nó sẽ g·iết cô ta trong vòng bốn mươi tám giờ sắp tới.”
Mắt thấy Morgan sắp mất bình tĩnh, Nicholas nhanh miệng nói tiếp: “Chúng tôi có bác sĩ, người từng phục vụ cho chính phủ, cô ấy hiểu cách mà nó diễn ra. Ý tôi là, nếu anh muốn tìm một bác sĩ giỏi, anh không cần phải đi đâu cả.”
Trí thông minh của Nicholas luôn là món v·ũ k·hí lợi hại nhất, vấn đề lại bị đẩy về điểm khuất mắc ban đầu, người của tôi đâu rồi.
“Khi tôi tới đây, ở đây chẳng có ai cả!” Morgan buông Nicholas ra, tay cầm báng súng chỉ chỉ dưới đất, khiến đồng tử Nicholas cũng đung đưa theo họng súng. “Có thể họ đã rời đi, tôi chỉ thấy một vài cái xác thối xung quanh đây.”
“Ah,” Nicholas đột nhiên sững sốt, vì sực nhớ ra, mình và Tuân đã lãng phí kha khá thời gian trong lúc theo dõi người phụ nữ lén lút kia, khả năng cao là những người còn lại đã tiến vào bệnh viện, để tìm hiểu tình hình.
-----*-*-----
Cảm tạ các đồng minh đã đề cử: Thủy Hoàng, Ta Không C·hết.