Sinh Được Người Thừa Kế Hào Môn, Tôi Huênh Hoang

Chương 19: THẤT BẠI THẢM HẠI




Sát hạch xạ kích của Dịch Duy và Cố Hoành đã bắt đầu, tốc độ bia di chuyển vòng đầu tiên không tính rất nhanh, số lượng mục tiêu cũng không tính nhiều, hai người đều rất thoải mái trúng đích toàn bộ.

Bắt đầu vòng thứ hai, tốc độ bia di chuyển càng ngày càng nhanh, số lượng bia mục tiêu cũng càng ngày càng nhiều, nhưng hai người vẫn xử lý rất thoải mái. Cho đến khi bia phi hành xuất hiện, hai người mới chuyên tâm và tập trung hơn, Dịch Duy mỗi lần đều nổ súng trước Cố Hoành, hơn nữa trúng đích cũng chuẩn xác hơn, cái này đã đủ chứng minh Dịch Duy mạnh hơn Cố Hoành, lần trước Cố Hoành thua Dịch Duy, cũng không phải do vận may, mà là khác biệt thực lực. 

"Lực tập trung rất mạnh!"

"Cảm giác giống như Dịch Duy của một thế giới khác, khí thế hoàn toàn khác biệt."

"Phải, khí thế của Dịch Duy cũng quá mạnh, nhìn thật sự có loại cảm giác...rất đẹp trai."

"Rõ ràng chỉ là một trận sát hạch, sao bỗng nhiên có loại cảm giác rất hăng hái sôi nổi?"

"Hóa ra bắn xạ kích có thể đẹp trai như vậy sao? Tớ bây giờ bắt đầu luyện tập, không biết còn kịp không?"

Người của tổ Cố Hoành hồi hợp, đồng thời nghe thấy người khác khen ngợi Dịch Duy, trong lòng càng thêm không thoải mái, tuy nhìn Dịch Duy xác thực rất lợi hại, nhưng Cố Hoành cũng không kém đúng không?

"Hừ!" Hà Minh Thư mặt mũi u ám nói: "Xạ kích dù giỏi lại có tác dụng gì? Lẽ nào cậu ta sau này còn có thể dựa vào xạ kích xây dựng sự nghiệp? Chỉ lãng phí thời gian."

Tôn Kỳ liếc xéo gã ta, nghĩ thầm gã ta thật sự chỉ biết có một câu như vậy, dường như gã ta nói như vậy thì có thể chứng minh gã ta không muốn làm, chứ không phải làm không được. Có một loại người giống như Hà Minh Thư, lúc người khác làm thứ gì đó, nói làm những cái này có ý nghĩa gì, loại người này không hiểu, không phải làm cái gì, cũng nhất định phải có mục đích hoặc tác dụng, người khác chỉ đơn thuần hứng thú hoặc thích thú. Hơn nữa có một vài chuyện chỉ vì hứng thú mà kiên trì tiếp tục làm, nói không chừng ngày nào đó có thể phái ra tác dụng, giống như Dịch Duy thắng sát hạch đàn piano, lại đang so sát hạch xạ kích với Cố Hoành không phải sao? Huống chi con cháu gia đình giàu có, vốn từ nhỏ đến lớn phải học rất nhiều thứ, chỗ đứng trong xã hội thượng lưu không phải chỉ dựa vào tiền, chỉ dựa vào tiền đó là nhà giàu mới nổi.

"Sai sót rồi!"

Bên Cố Hoành đèn đỏ sáng lên, đại biểu gã bắn sai một lần mục tiêu.

Người của tổ Cố Hoành càng căng thẳng hơn, nhưng vẫn an ủi lẫn nhau nói: "Chỉ sai sót một lần, Dịch Duy khẳng định cũng sẽ lập tức xuất hiện sai sót."

"Đèn vàng! Cố Hoành bỏ lỡ mục tiêu bia phi hành."

Người xung quanh so với hai người đang sát hạch còn căng thẳng hơn, người tổ Cố Hoành lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi, đã không có người thảo luận và đánh giá nữa, tất cả mọi người đều đang chuyên tâm đợi kết quả cuối cùng.

Kết quả vòng xạ kích thứ ba, Cố Hoành rủ xuống cánh tay, thấy bản thân sáng đèn đỏ một lần đèn vàng ba lần, nhắm mắt hít sâu một hơi, gã biết kết quả này khả năng thắng Dịch Duy rất thấp, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia tâm lý may mắn, hy vọng vận may có thể đến bên gã, khiến cho sai sót của Dịch Duy nhiều hơn gã.

Cố Hoành chậm rãi xoay người, thấy Dịch Duy mặt không cảm xúc ôm hai cánh tay cậu, gã ngẩng đầu nhìn máy thống kê của Dịch Duy, trọn điểm khiến gã lại lần nữa nhắm mắt và siết chặt nắm tay.

Dịch Duy cười lạnh, xoay người rời khỏi sân xạ kích, đi đến phòng thay đồ thay đồ.

"Thua, chúng ta thua rồi?"

"Cho nên tổ chúng ta sắp giải tán?!"

"Không chỉ là giải tán, chúng ta sau này không thể gia nhập bất kì tổ nào nữa!"

"Điểm trung bình tổ sau này phải làm thế nào? Không thể gia nhập bất kì tổ nào, không thể hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất của tổ xuất sắc nữa?"

"Cái cũng gì không có nữa, còn có thể làm thế nào?!"

"Trước khi so tài cũng không ngờ sẽ là kết quả này, nếu không, chúng ta...."

Hai tay Dịch Tuyên đặt ở trên tường thủy tinh, nhìn Cố Hoành ủ rũ một mình đứng bên trong, trong lòng có chút đau lòng. Nhưng thua chính là thua, họ không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể chấp nhận kết quả hiện tại này.

"Anh, em quá sùng bái anh Dịch Duy!" Tôn Ngọc kích động nói với Tôn Kỳ: "Em cũng rất muốn đẹp trai giống anh ấy!"

"Em xem, anh sớm đã nói với em, cũng không phải lớn lên cao lớn cường tráng, một thân cơ bắp mới gọi là đẹp trai." Tôn Kỳ cười nói: "Dựa vào năng lực của bản thân thắng người khác như Dịch Duy, bởi vì năng lực mạnh tản ra khí thế và khí phách, càng thêm đẹp và lớn mạnh hơn đúng không?"

Tôn Ngọc dùng sức gật đầu nói: "Em bây giờ đã là fans của anh Dịch Duy."

Dịch Duy đã thay xong quần áo, đi đến bên ngoài sân xạ kích đợi Cố Hoành bọn họ đi ra.

"Dịch Duy!" Tôn Kỳ hưng phấn chạy về phía Dịch Duy nói: "Cậu vừa rồi thật sự quá đẹp trai!"

Dịch Duy không trả lời cậu ta, bởi vì Cố Hoành và người của tổ họ, đều đã đi ra, Dịch Duy cứ như vậy nhìn họ, đợi sau khi họ đến gần nói: "Tôi nghĩ, thắng bại như vậy, các người không có gì không phục đúng không?"

"Dịch Duy, mọi người đều học tập ở gia học nhà họ Cố, cũng coi như là bạn học, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, không cần thiết cố chấp như vậy." Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy nói: "Lần này coi như là hoạt động giao lưu giữa bạn học, cũng coi như tổ chúng tôi nợ cậu một lần, sau này nhất định trả lại cho cậu tình nghĩa này."

"Không đến lượt cậu nói với tôi những lời này." Dịch Duy nhìn Cố Hoành nói: "Tổ trưởng Cố Hoành, rút khỏi gia học nhà họ Cố, hay giải tán tổ các người, cậu tự mình quyết định đi. Đương nhiên, cậu cũng có thể không chọn, nhưng nếu như Cố đổng biết việc này, sẽ nhìn cậu như thế nào, người bên ngoài sẽ nói cậu như thế nào, tôi cũng không biết nữa."

"Có chơi có chịu, Cố Hoành tôi tuyệt không phải người không nhận thua, cũng tuyệt đối không phải người sẽ trốn tránh trách nhiệm, tôi nên gánh vác tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Cố Hoành sắc mặt khó coi nói.

Dịch Duy không đồng ý cũng sẽ không thể nào cho Cố Hoành lối thoát, Cố Hoành cũng không thể nào rút khỏi gia học nhà họ Cố, cho nên chỉ có thể lựa chọn giải tán tổ họ. Nếu Cố Hoành nuốt lời coi thường ước định trước đây, việc này rất nhanh sẽ truyền ra, đến lúc đó bị người nghị luận, ném không chỉ là mặt mũi gã, cũng là mặt mũi nhà họ Cố, ảnh hưởng rất không tốt với chuyện gã trở thành người thừa kế. Nhưng cả tổ giải tán cũng ảnh hưởng rất lớn với người khác, cho nên phải như thế nào trấn an và bồi thường người khác, chính là việc của bản thân Cố Hoành.

"Dựa theo tính cách của cậu, cậu sớm làm xong chuẩn bị chúc mừng rồi nhỉ?" Dịch Duy nhìn Cố Hoành nói: "Nhưng các người bây giờ, chỉ sợ không có cách nào cũng không có tâm tình chúc mừng, thật sự quá đáng tiếc."

"Lần này xác thực là cậu giỏi hơn, nhưng tôi sẽ không để cho cậu đắc ý quá lâu." Cố Hoành cắn răng nói: "Cậu đợi đó cho tôi."

"Xem ra vẫn không thể nào chịu thua, không sao, tương lai còn dài." Dịch Duy cười cười, rồi xoay người rời đi.

Tôn Kỳ và em họ cậu ta đi theo, học sinh khác cũng nhìn Cố Hoành bọn họ, rồi lặng lẽ rời đi, đợi đi xa mới bắt đầu nghị luận.

"Tổ Cố Hoành bọn họ thua quá thảm, quả thực hoàn toàn bị đánh bại."

"Chủ yếu một màn sát hạch đàn piano kia, Dịch Duy thắng quá đẹp."

"Vừa rồi sát hạch xạ kích Dịch Duy cũng thắng rất đẹp, hơn nữa còn có loại cảm giác rất đẹp trai."

"Vẫn có khác biệt, sát hạch xạ kích hoàn toàn là so thực lực, nhưng sát hạch đàn piano, rất rõ ràng là Cố Hoành đã có sắp xếp khác, nhưng vẫn thua thảm."

"Dịch Duy thật sự giỏi, khó trách cậu ta sắp đổi chuyên ngành, còn có thể tiếp tục làm trợ lý cho Cố đổng."

"Tôi bỗng nhiên có chút sùng bái cậu ta phải làm thế nào đây."

"Ha ha, tớ cũng vậy."

Cố Hoành bọn họ về đến kí túc xá, người cả tổ toàn bộ đều tập hợp trong phòng Cố Hoành.

"Lần này là sai sót của tôi, liên lụy các cậu gách vác hậu quả với tôi, tôi xin lỗi các cậu." Cố Hoành mặt mày nghiêm túc nói.

Người khác nhìn lẫn nhau, tuy trong lòng họ cũng rất không thoải mái, nhưng cũng không nên nói gì, Cố Hoành đại biểu cho cả tổ bọn họ đưa ra khiêu chiến với Dịch Duy, họ không phản đối, chủ yếu bởi vì cảm thấy kế hoạch của Cố Hoành không sơ hở tí nào, cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể cùng nhau gánh chịu hậu quả.

"Nếu đã là người một tổ, cùng nhau gánh chịu hậu quả, bây giờ nên suy nghĩ sau này phải làm thế nào đi?" Hà Minh Thư nói.

"Việc sau này, tớ sẽ chậm rãi nghĩ cách, bây giờ chỉ có thể dựa theo ước định trước giải tán cả tổ." Cố Hoành nắm tay nói: "Các cậu yên tâm, tớ sẽ không cứ như vậy từ bỏ, lần này coi như tớ nợ các cậu một lần, chỉ cần có cơ hội, tớ nhất định sẽ bồi thường cho các cậu."

Cố Hoành cuối cùng lại xác định những công việc với người khác rồi giải tán, người khác đều mang theo tâm tình ủ rũ rời khỏi phòng gã, trong phòng chỉ dư lại hai người Cố Hoành và Dịch Tuyên.

"Đáng ghét! Đáng giận!" Căm giận trong lòng Cố Hoành hoàn toàn bùng phát, dùng sức nện lên mặt bàn gào thét: "Anh vậy mà thua Dịch Duy! Sau khi dụng tâm sắp xếp như vậy, anh vậy mà vẫn thua cậu ta! Đáng hận!"

Cố Hoành không muốn thừa nhận mưu tính của gã không bằng thực lực của Dịch Duy, muốn quy sai lầm này lên người khác, nhưng lý trí của gã nhắc nhở gã, nếu không nhìn thẳng vào chỗ bản thân tính sai khinh địch, rồi tiến hành kiểm điểm và lấy làm bài học cảnh cáo bản thân, như vậy không chỉ lần này thua, khả năng sau này tiếp tục thua sẽ cũng càng lớn hơn.

Nhưng mặc kệ nghĩ thế nào, gã cũng vẫn cảm thấy rất căm giận, vì phát tiết căm giận trong lòng ngay cả máy tính trên bàn cũng đập. Bây giờ cũng không phải giải tán tổ là xong, những việc gã làm cũng đã bại lộ. Bản thân dùng mưu kế và thủ đoạn không tính là gì, cho dù mưu kế và thủ đoạn thất bại cũng không tính là gì, kết quả xấu nhất không chỉ thất bại còn bại lộ toàn bộ.

Dịch Tuyên đứng ở một bên không dám đến gần, Cố Hoành bây giờ thoạt nhìn rất khủng bố, y lớn lên bên nhau từ nhỏ với Cố Hoành, lần đầu tiên thấy gã phẫn nộ như thế, tuy Cố Hoành như vậy khiến y có chút sợ hãi, nhưng y cũng có thể hiểu được tâm trạng của gã, giải tán cả tổ và không thể gia nhập tổ khác, ảnh hưởng lớn nhất, là bản thân Cố Hoành không thể làm tổ trưởng được nữa.

Dịch Tuyên cúi đầu, tâm trạng rất khó chịu, tổ họ và Dịch Duy so tài, y không thể giúp đỡ được, bây giờ cũng không biết làm thế nào an ủi Cố Hoành, y bỗng nhiên có loại cảm giác chán nản bản thân rất vô dụng.

Các học sinh mới vây xem toàn bộ quá trình sát hạch ở phía sau hai bên sân bãi, cũng đang thảo luận chuyện một mình Dịch Duy thắng tổ Cố Hoành.

Lúc ở cấp ba, đứa nhỏ nhà họ Mễ và đứa nhỏ nhà họ Dịch coi nhau là kẻ thù và chướng mắt nhau, người hai bên cũng thường xuyên tranh giành cấu xé lẫn nhau.

Lần này Dịch Duy toàn thắng, đứa nhỏ nhà họ Mễ đang hưng phấn cảm thán với đám bạn Dịch Duy rất giỏi, mà mấy đứa nhỏ nhà họ Dịch đã quyết định ôm chặt đùi lớn của Dịch Tuyên và Cố Hoành, đương nhiên rất không vui, thế nên nói ra lời mỉa mai.

"Giỏi thì làm sao? Cho dù anh ta thắng anh Cố Hoành, lẽ nào anh ta còn có thể trở thành người thừa kế nhà họ Cố được sao?"

"Đúng đấy, chỗ này là của nhà họ Cố, đắc tội người thừa kế nhà họ Cố thật sự ngu xuẩn không thể ngu xuẩn hơn."

"Đợi anh Cố Hoành sau này thừa kế tập đoàn Cố thị, loại người như anh ta khẳng định bị xử lý đầu tiên, đến lúc đó anh ta cho dù hối hận cũng vô dụng."

Đứa nhỏ nhà họ Mễ cười lạnh phản bác nói: "Đừng nói người thừa kế nhà họ Cố còn chưa có xác định là ai, cho dù đã xác định, cuối cùng ai có thể thừa kế tập đoàn Cố thị, còn thật sự không chắc đâu."

"Anh Dịch Duy bây giờ là người Cố đổng đang bồi dưỡng, đợi sau này anh ấy trở thành thân tín của Cố đổng, kiến nghị của anh ấy, cũng sẽ trở thành một trong những nhân tố ảnh hưởng quyết sách của Cố đổng, đến lúc đó cũng không biết ai sẽ càng hối hận hơn."

"Không sai, cho dù là cháu trai ruột, cũng không thể dễ dàng đắc tội thân tín hoạch định chính sách, đây là kiến thức cơ bản, huống chi còn không phải con trai ruột."

"Cố đổng bây giờ cũng mới hơn 30 mấy tuổi, đang vào thời kì đỉnh cao của một người đàn ông, lại không phải ông lão bảy tám mươi tuổi cần thiết phải nhanh chóng lựa chọn người thừa kế. Sau này sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng nói không chuẩn, bây giờ đã một tiếng người thừa kế hai tiếng người thừa kế, đây là đang nguyền rủa Cố đổng?"

Người hai bên trừng mắt lẫn nhau không tỏ ra yếu thế với đối phương, dùng ánh mắt phân cao thấp.