Biểu diễn của Dịch Duy ngay cả học sinh chuyên ngành đàn piano cũng kinh ngạc, mà học sinh số 1 cho rằng bản thân nhất định sẽ thắng, đứng ở phía sau cửa ra vào sân khấu, sau khi Dịch Duy biểu diễn kết thúc hồi lâu cũng không có cách nào tỉnh táo lại, cậu ta biết bản thân đã thua, Cố Hoành rõ ràng từng nói với cậu ta, thực lực của Dịch Duy và cậu ta ngang nhau, khẳng định cậu sẽ ta thắng.
Cố Hoành và người tổ gã đều rất căng thẳng, họ không ngờ Dịch Duy trước đây giấu giếm thực lực, cũng chính là nói sắc mặt Dịch Duy vừa rồi khó xem thực ra là đang giải vờ. Cố Hoành mưu đồ nhiều như vậy, cho rằng thắng chắc, vẫn bị Dịch Duy xoay chuyển, cậu rốt cuộc có bao nhiêu tâm cơ và IQ cao sâu, mới sẽ đoán được kế hoạch của Cố Hoành, rồi sớm làm xong chuẩn bị.
Bây giờ đợi giáo viên cuối cùng cho điểm, chỉ cần điểm hắn cho cao hơn 8 điểm, vậy trận này, vẫn là Dịch Duy thắng. Mà sát hạch xạ kích, Dịch Duy trước đây luôn lấy được trọn điểm, muốn dựa vào xạ kích thắng cậu, so với dựa vào đàn piano thắng cậu càng khó hơn.
Giáo viên cuối cùng còn chưa cho điểm, xoắn suýt đến mồ hôi sắp chảy ra, một mặt hắn nhận được chỗ tốt của Cố Hoành, không muốn đắc tội Cố Hoành, dù sao Cố Hoành là người có khả năng nhất trở thành người thừa kế nhà họ Cố. Mặt khác, Dịch Duy bây giờ là trợ lý của Cố Nhạc Sán, hắn nếu làm quá rõ, Dịch Duy khẳng định sẽ không chịu để yên, nếu quậy đến Cố Nhạc Sán biết chuyện, hắn cũng gánh vác không nổi hậu quả.
"Thầy Khưu, em đánh đàn, có khó đánh giá và khó cho điểm như vậy sao?" Dịch Duy nhìn giáo viên cuối cùng vẫn không cho điểm nói: "Nếu có chỗ nào biểu hiện sai sót hoặc không thích hợp, xin thầy chỉ cho."
"Khụ." Khưu Thụy hắng giọng nói: "Cả bài nhạc không có chỗ nào sai sót, điều khiển và kĩ xảo cũng rất giỏi, lực biểu diễn cũng rất cao, đủ để thúc đẩy cảm xúc người nghe, có thể nói là...biểu hiện gần như hoàn mỹ."
Sau khi thầy Khưu đánh giá xong, cho điểm cao nhất 9.7, cũng chính là nói, dưới tình huống hai giáo viên khác cố ý đè điểm, Dịch Duy vẫn thắng học sinh số 1.
Dịch Duy cười nói: "Cảm ơn đánh giá của các giáo viên, thực ra bài nhạc này, em đã luyện thời gian 10 năm, mà người sáng tác đích thân hướng dẫn em tiến hành luyện tập."
"Người...người sáng tác?" Khưu Thụy sững sờ nói: "Em là nói, thầy Pheromones đích thân dạy em đàn piano sao?"
"Trước khi em về nước, thầy Pheromones là giáo viên dạy đàn piano của em." Dịch Duy nhìn hai người giáo viên cố ý ép điểm xuống nói: "Vừa rồi giáo viên Tống và giáo viên Phương nói biểu diễn có chỗ không thích hợp, cũng là thầy Pheromones đích thân chỉ dạy em đàn như vậy, có chút đáng tiếc là, nếu như thầy Khưu cũng cho em điểm thấp, các thầy có thể gặp được thầy Pheromones."
Mấy giáo viên bên dưới đều lộ ra nét mặt kinh ngạc, Triệu Huy đột ngột đứng lên, kích động nhìn Dịch Duy hỏi: "Đây là thật sao Dịch Duy?! Bậc thầy Pheromones từng dạy em đàn piano?!"
"Mẹ nuôi em với thầy Pheromones là bạn thân, mẹ nuôi khoảng thời gian trước mời thầy Pheromones đến chơi, thầy Triệu nếu muốn gặp thầy Pheromones, đến lúc đó có thể đi với em." Dịch Duy nói.
"Đến lúc đó nhất định phải gọi thầy!" Triệu Huy nghiêm túc nói, hắn là fans trung thành của Pheromones, hơn nữa còn từng dạy chung một học sinh với Pheromones, hắn có thể chém gió cả đời.
Năm đó vì Pheromones thiếu cha nuôi Dịch Duy một tình nghĩa rất lớn, bèn chủ động đề xuất dạy đàn piano cho Dịch Duy, Dịch Duy học rất tốt, thiên phú cũng rất cao, nhưng không có niềm yêu thích đem đàn piano trở thành mục tiêu đời người.Học sinh trên thính phòng, đã bắt đầu khống chế không nổi âm lượng thảo luận, nhất là học sinh chuyên ngành đàn piano, toàn bộ đều là nét mặt khó tin.
"Pheromones?! Thật hay giả vậy?!"
"Lừa người chứ gì, bậc thầy đàn piano quốc tế Pheromones, sao có thể là giáo viên dạy đàn của Dịch Duy?"
"Đúng vậy, nếu thật sự là bậc thầy Pheromones, cũng quá khoa trường rồi?"
"Nhưng Dịch Duy không cần thiết nói dối, cậu ta cũng đã thắng rồi."
"Căn cứ theo lời bậc thầy Pheromones thừa nhận từng dạy tổng cộng sáu học sinh, năm người đã rất nổi tiếng, chỉ có một người bên ngoài vẫn luôn không biết là ai, lẽ nào người kia chính là Dịch Duy?!"
"Tớ cũng rất muốn gặp mặt bậc thầy Pheromones, tớ là fans cuồng của ông ấy, nỗ lực tập luyện đàn piano, là vì để tham gia giải thi đấu lớn do bậc thầy Pheromones làm giám khảo chính."
"Cậu cho rằng chỉ có cậu nghĩ như vậy sao?"
Cố Xương ngồi ở nơi hẻo lánh, trong mắt tràn đầy thần sắc tiếc nuối nói: "Thật sự quá đáng tiếc."
Trịnh Vũ ngồi bên cạnh hắn nghe thấy lời hắn, xoay đầu nghi ngờ hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
"Hai giáo viên cố ý ép điểm Dịch Duy, một giáo viên do dự nửa ngày chậm trễ không cho điểm, ba người này rõ ràng bị Cố Hoành thu mua." Cố Xương nói: "Mà Dịch Duy hiển nhiên cũng sớm dự liệu được, cho nên đã làm đầy đủ chuẩn bị, ngay cả bậc thầy Pheromones đều bày ra rồi, chỉ cần lần này cậu ta thua, cậu ta nhất định sẽ làm lớn chuyện. Dịch Duy bây giờ là trợ lý của chú tư, nếu ngay cả cậu ta cũng gặp phải chèn ép không công bằng, đồng nghĩa đang đánh vào mặt chú tư, đến lúc đó cả gia học bị điều tra kĩ lưỡng, mặc kệ bản thân Cố Hoành, hay những người ủng hộ cậu ta, đều thoát không khỏi liên quan."
"Đáng tiếc thầy Khưu đầu óc xoay chuyển đủ nhanh, cứu Cố Hoành cũng cứu bản thân ông ta và người khác, tuy lộ, nhưng việc khẳng định sẽ không nghiêm trọng, Cố Hoành nghĩ biện pháp vẫn có thể đè việc này xuống, chỉ cần ba giáo viên kia không nói ra cậu ta, cậu ta có thể không bị dính líu vào." Cố Xương đứng lên, mang theo tâm trạng rất tiếc nuối rời đi, chỉ thiếu chút nữa, Cố Hoành phải ngã nhào một cú lớn trong tay Dịch Duy, mà hắn nói không chừng có thể làm ngư ông.
Ngoại trừ học sinh đến tham gia sát hạch, học sinh khác đều đến xem Dịch Duy và tổ Cố Hoành so tài, bây giờ biểu diễn của Dịch Duy đã kết thúc, trận thắng bại này cũng đã xác định, họ cũng không cần tiếp tục ở lại nữa, cho nên đều lục tục rời đi.
Đi đến bên ngoài đại sảnh, Dịch Duy mỉm cười nhìn Cố Hoành nói: "Trận này cũng là tôi thắng."
Cố Hoành sắc mặt rất khó coi, người tổ gã không những thua Dịch Duy, hơn nữa gã bây giờ còn cần phải vì họ thua cảm thấy vui mừng. Vì nếu Khưu Thụy giống hai giáo viên khác, đầu óc không xoay chuyển kịp, dưới khoảng cách chênh lệch rõ ràng như vậy, còn cố ý cho Dịch Duy điểm thấp, việc này khó mà kết thúc.
"Cậu bây giờ khẳng định rất vui mừng, thầy Khưu không cố ý ép điểm số của tôi đúng không?" Dịch Duy lập tức nhìn thấy cách nghĩ trong lòng Cố Hoành: "Lần này coi như cậu số đỏ, tôi vốn dĩ còn thay cậu chuẩn bị một cảnh rất lớn ở phía sau, đáng tiếc không phái ra công dụng, xem ra chỉ có thể đợi cơ hội lần sau, dù sao cậu khẳng định sẽ tiếp tục nghĩ cách báo thù tôi, tôi chỉ cần đợi là được."
Cố Hoành dùng lực cắn răng khống chế bản thân, gã tức đến một câu cũng nói không được, trận này gã thua, tính khả thi trận sau thắng càng nhỏ hơn, gã gần như đặt tất cả hy vọng đánh cược vào trận so tài này.
"Tiếp theo là sát hạch xạ kích, để cho tôi xem thử, cậu đã chuẩn bị những thủ đoạn vô liêm sỉ gì, đút lót nhân viên quản lý động tay động chân lên súng dùng sát hạch, hay động tay động chân lên máy bia di động?" Dịch Duy tiến lên trước một bước, dùng ánh mắt hung ác nhìn mắt Cố Hoành nói: "Cậu cứ việc thả ngựa qua đây, tôi đợi tiếp chiêu, xem chúng ta ai chơi chết ai trước."
Một mình Dịch Duy đối diện với đám người Cố Hoành, khí thế không những không yếu, thậm chí còn mạnh hơn, người tổ Cố Hoành nhìn cậu trong lòng cảm thấy run rẩy.
Dịch Duy nói xong bèn xoay người rời đi, ngồi xe xuất phát đi bãi xạ kích.
Dịch Tuyên nắm tay Cố Hoành, lo lắng hỏi: "Cố Hoành, bây giờ phải làm sao? Trận sau nếu thắng không nổi, chúng ta ba trận toàn thua."
"Anh so với cậu ta." Cố Hoành cắn răng nói: "Thua thắng đều do anh đến phụ trách."
Cố Hoành là tổ trưởng, hơn nữa là gã đề xuất khiêu chiến và ước định với Dịch Duy, thắng thua nên do gã phụ trách, bây giờ gã đánh cược một lần cuối cùng, kí gửi hy vọng cuối cùng lên vận may, chỉ cần Dịch Duy có một chút sai sót, như thế gã còn có hy vọng thắng.
Thành viên của tổ Cố Hoành sắc mặt cũng rất không ổn, họ không nghĩ đến năng lực và tâm cơ của Dịch Duy đáng gờm đến trình độ này, đối địch với người như vậy xác thực khiến người run sợ, họ bỗng nhiên cảm thấy họ đã hiểu rõ, tại sao Cố Nhạc Sán sẽ chọn Dịch Duy làm trợ lý, người như vậy phải bồi dưỡng tốt, tuyệt đối sẽ là một thanh dao bén, được mình dùng khẳng định sẽ mạnh hơn cho người khác dùng.
Sau khi Tôn Kỳ thi xong, lập tức chạy đến bãi xạ kích, vào bãi xạ kích, nhìn thấy rất nhiều người bao vây bên ngoài tường thủy tinh.
Tôn Kỳ ở trong nhóm người tìm được em trai cậu ta, chen đến bên cạnh em trai cậu ta hỏi: "Bắt đầu chưa?"
"Còn đang làm chuẩn bị." Tôn Ngọc trả lời: "Anh, anh không xem thi đàn piano quá là đáng tiếc luôn, anh Dịch Duy thắng rất đẹp, hơn nữa thầy dạy đàn piano trước đây của ảnh là bậc thầy Pheromones."
"Anh trên đường đã nghe nói rồi." Tôn Kỳ nhìn thấy Dịch Duy đã ra, lập tức nói: "Bắt đầu rồi, đợi lát nữa lại nói."
Tuy không phải đạn thật, nhưng để tránh ngộ thương mình, lúc tiến hành sát hạch, yêu cầu đeo mắt kính bảo hộ và mặc đồ bảo hộ. Cấp bậc hai người Dịch Duy và Cố Hoành vừa vặn tương đồng, có thể chung một sân bãi tách ra hai bên đồng thời tiến hành sát hạch.
Lúc hai người họ học cấp ba, đã qua cấp bốn, sau cấp bốn không còn bia cố định, sát hạch lần này, bắn bia di chuyển và bia phi hành độ khó cấp sáu, phải ở trong một đống bia di chuyển tìm được mục tiêu, bắn trúng mục tiêu đạt được một điểm, không bắn trúng mục tiêu không có điểm, bắn sai mục tiêu còn bị trừ điểm, có một vài người khi sát hạch xong còn bị trừ điểm, cho nên rất nhiều học sinh sau khi qua cấp bốn, sẽ không tham gia sát hạch xạ kích nữa, chỉ có người rất hứng thú mới sẽ tham gia.
"Anh Dịch Duy nhìn rất đẹp trai." Tôn Ngọc nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc thi đàn piano có một loại cảm giác đẹp trai kì diệu, bây giờ mặc quần áo huấn luyện xạ kích, lại có loại cảm giác rất đẹp trai oai hùng mạnh mẽ."
Tôn Ngọc bỗng nhiên dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói: "Chân dài thật tốt, mặc cái gì cũng đẹp, nếu em còn có thể cao thêm chút nữa thì tốt rồi."
Sau khi Tôn Kỳ đến thì cực kì căng thẳng, chuyên tâm đợi bắt đầu sát hạch, căn bản không nghe thấy Tôn Ngọc đang nói gì. Chắc do bị bầu không khí lây nhiễm, dù không quan tâm chuyện của họ, người khác không hiểu sao cũng trở nên căng thẳng.
Nếu nói người căng thẳng nhất, đương nhiên là những người của tổ Cố Hoành, họ ở trong lòng không ngừng cầu nguyện Dịch Duy xuất hiện vài lần sai sót.