Siêu Việt Tài Chính

Chương 370




Thi thể của Ngô Trực được bảo quản lạnh đem về tới Ngọc Châu. Trên cơ thể vẫn còn ba vết đạn đen ngòm hiện diện. Một số người bên dịch vụ mai táng cũng được đưa đến, họ bắt đầu vệ sinh cơ thể của Ngô Trực đem cơ thể lau qua một lượt với rượu trắng.

Ngô Trực được nhà mai táng làm một số tập tục quen thuộc của người đã khuất. Vì gia đình hắn không phải là người bình thường nên nghi thức mai táng cũng rườm rà không kém.

Trong nhà hắn sử dụng đủ các lễ chuẩn bị cho một người đã khuất. Một chiếc đũa để ngang miệng vào giữa hai hàm răng rồi lấy tờ giấy trắng đắp lên mặt người chết. Sau đó người bên dịch vụ mai tang được Ngô Minh đem ra một cái khai lễ táng đầy đủ trên khay có ba nắm gạo, ba đồng tiền, ba miếng vàng cùng với ba miếng ngọc thạch.

Ngô Minh ngồi xuống bên cạnh con mình nhìn hắn nằm đó nhắm mắt khóe mắt ướt bởi vì hơi lạnh chưa thoát đi hết. Ngô Minh dùng tay lấy tờ giấy trắng che mặt ra và lần lượt cho một ít gạo và một mẫu vàng cùng với những miếng ngọc thạch đã chuẩn bị tra vào miệng bên phải, bên trái và giữa miệng rồi bóp kín miệng của Ngô Trực lại sau đó phủ giấy trắng lại như cũ.

Đối với việc này hầu như ngày nay không còn nhiều người hiểu nó. Quan niệm xưa cho rằng, việc đặt gạo, vàng vào miệng người vừa mới qua đời sẽ giúp thân xác người vừa mất bị ma quỷ âm hồn lang thang đến nhập hồn vào xác cướp đoạt để vong hồn người quá cố được siêu thoát. Việc làm này còn ngụ ý không muốn để người chết mà miệng phải trống rỗng và thèm muốn.

Không chỉ giúp mua chuộc ma quỷ, việc đặt vàng vào miệng người vừa mới mất còn thể hiện lòng hiếu thảo của con cháu dành cho người quá cố. Với suy nghĩ ở âm tàu địa phủ cũng cần dùng đến tiền vàng để chi tiêu, người thân đặt vàng vào miệng người quá cố sẽ giúp người thân vừa mất của mình không bị thiếu thốn tiền bạc hay bị đói khổ.

Việc đặt vàng, gạo hay đồng tiền vào miệng người vừa mới mất trong phong tục còn có ý nghĩa cầu mong người đã qua đời phù hộ cho người thân ăn nên làm ra, có một cuộc sống sung túc, ấm no.

Liên quan đến tục lệ này, với suy nghĩ người ta sinh ra từ đất và khi chết lại trở về đất nên sau khi làm lễ hàm xong, Ngô Minh trải chiếu dưới đất, đem thi thể Ngô Trực đặt xuống nằm nơi ấy. Để yên như thế một lát, sau đó mới cho người đặt lại trên một cái ghế bố chọn ngày giờ động đến thi thể vì sợ không hợp nên việc này đã được tiến hành trước khi thi thể Ngô Trực về tới Ngọc Châu.

Một con dao chặt củi và một nải chuối sứ còn sống đặt trên bụng Ngô Trực trên tấm khăn trắng. Phía trước đầu của Ngô Trực đặt một chén cơm úp và một quả trứng vịt luộc được kẹp giữa hai chiếc đũa tre. Hai cây đèn dầu được đặt hai bên và một bát nhang được đặt ở trên lúc nào cũng nghi ngút khói

Những phong tục này vốn là kinh nghiệm dân gian để xua đuổi âm khí trong nhà người đã khuất nhưng lâu dần có trở thành tục lệ đối với người dân trong nước. Dùng khói lửa, ánh sáng mặt trời (đốt hương, nến, đèn, đuốc, than, trấu, dỡ mái nhà, mở rộng cửa, đào lỗ hung, đốt pháo...) để triệt tiêu hơi lạnh. Dùng bát cơm, quả trứng, cây chuối... để thu hút hơi lạnh (nếu bổ đôi quả trứng, có nhiều lòng đỏ đã trở nên xanh thẫm giống như những quả trứng dùng để đánh gió.). Nhốt mèo để đề phòng mèo nhảy qua xác chết, kiêng khóc nhỏ nước mắt vào thi hài hoặc cắm cọc kim loại dưới giường người chết, dỡ mái nhà... là những thuật triệt tiêu luồng điện âm dương hút nhau.

Những nghi lễ này thường không thể thiếu ở bất cứ một đám tang nào trong nước đối với một số thứ họ còn thần thánh hóa. Những thứ đơn giản cũng được cho là có ý nghĩa của riêng nó. Tuy là một nghi lễ nhỏ song chén cơm đơm úp hai bát làm một, quả trứng gà luộc bóc vỏ, một đôi đũa bông cắm hai bên trứng gà lại không thể thiếu đối với đa số tang lễ.

Có ý kiến cho rằng, trong quan niệm của người xưa, chết chính là một dạng thức mới của sự sống. Để tiếp tục duy trì sự sống này, người chết vẫn phải lao động để kiếm ăn. Nhưng khi mới qua đời, người chết chưa thể lao động được, do đó, muốn duy trì “dạng thức sống” này, người chết cần đến sự trợ giúp của những người còn sống. Việc dâng cơm, trứng và đũa nhằm mục đích giúp hồn ma khi chưa thể lao động kiếm sống, có lương ăn. Đây là một góc nhìn tổng quan khá thú vị về nghi lễ này.

An bài xong tất cả những thứ này. Cổng rạp bên ngoài đều được những người làm dựng lên trên bãi cỏ trước từ đường. Những bộ bàn ghế được đặt ở vị trí bên ngoài dùng cho người tới tiễn đưa di thể và, an ủi gia đình. Bởi vì nhà Ngô Minh xây dựng ở một khu vực riêng biệt bên trong nên hầu hết những ai muốn tới đây đều chạy xe thẳng vào trong nhà đến bãi đỗ xe và đi bộ vào.

Lúc này vẫn chưa có người nào lui tới bởi khi mà người chết vẫn chưa được khâm liệm thì có rất ít người muốn tới viếng bởi vì nó sẽ mang cái hơi lạnh của người đã khuất về nhà theo quan niệm của người xưa vì thế tất cả những người có chức có quyền dưới trướng Ngô Gia dù cho không muốn cũng không dám đến viếng khi Ngô Trực chưa được khâm liệm.

Một chiếc xe du lịch mười sáu chỗ đi từ bên ngoài vào trong sân nhà, trên xe bước xuống không ít tăng ni phật tử. Họ được Ngô Minh mời đến để tụng kinh cầu siêu cho Ngô Trực cũng như làm lễ trước khi khâm liệm.

Hầu như mọi được chuẩn bị không thiếu thứ gì. Đối với những tục lệ rườm rà như thế này đây không phải lần đầu tiên hắn thấy. Nhìn một lúc hắn thở dài ngao ngán. Ngồi ra ngoài bàn đem ấm trà và hạt dưa cùng vài món đồ ăn vặt ra ngồi một chỗ.

Diệp Nhi lúc này thấy con mình như thế bà tưởng hắn vì chuyện của Ngô Trực mà tự trách bản thân mình nên ngồi xuống bên cạnh nói.

- Đừng buồn chuyện này không phải lỗi của con. Chỉ là thằng nhóc kia nó qua ranh mãnh thôi. Con với chú con chỉ là người bị hại sau này có cơ hội thì trả thù lại sau. Giờ này con ngồi buồn ở đây có ích gì.

- Con không phải buồn mà con đang thắc mắc ổng chết rồi mấy chiếc xe của ổng có hay không mang theo xui rủi nếu không có thì sang tên qua cho con hết cũng được.

Nghe được Ngô Long nói như thế Diệp Nhi cũng lắc đầu cười nói.

- Con mà để ông nghe được ông mắng con ráng chịu mà sau vụ này đừng có mà ra ngoài nữa bên ngoài lúc này đang hỗn tạp nhiều lắm khá nhiều tin đồn không hay đâu.

- Kệ bọn người bên ngoài đó! Họ không hiểu chuyện con làm đâu bọn nó thì làm sao biết thế nào kiếm tiền. À mà mẹ theo mẹ thấy thì vàng chừng nào bắt đầu tăng nếu mà con nuốt trang giao dịch vàng đó kiếm lợi nhuận mẹ thấy số lãi suất đạt được là bao nhiêu.

Ngô Long lúc này mới nhớ đến việc mẹ hắn nói vàng nhất định sẽ lên giá trong nay mai nên cũng muốn biết khoảng thời gian là bao lâu và hắn sẽ kiếm được bao nhiêu nếu như hắn nuốt được trang giao dịch vàng hiện tại của Thiếu Kiệt.

- Xét tình hình cho thấy có thể là cuối năm sau hoặc đầu năm, tới điểm đó vàng sẽ tăng giá do ngày vía thần tài đem lại. Nhưng có thể là sớm hơn, về vấn đề lợi nhuận có kiếm được sẽ khá cao. nhưng với điều kiện những thứ đó phải thuộc về con nếu không thì có lợi vẫn là thằng nhóc kia thôi.

Ngô Long lúc này suy nghĩ việc gì đó. Dường như hắn đang có tính toán gì trong đầu mình. Diệp Nhi thấy thế mới nhìn hắn nói.

- Việc con muốn làm gì cũng phải đợi hiện tại không phải lúc. Lát nữa tụng kinh trước khi khâm liệm lại chỗ thi thể chú con thắp nhang mà xin nó những chiếc xe kia. Xong đám rồi thì muốn dùng xe nào dùng mà nhớ không được lái đi cho đến khi đủ tuổi có bằng. Không thôi bố mày lại nói mẹ nữa.

- Bọn họ đọc kinh cái gì mà lãi nhãi lâu thế không biết. Mà có cần phải thắp nhang xin xỏ như thế không? Ổng chết mất rồi lại không dùng thì con dùng có sao đâu. Việc để xe không xuống đời cũng chẳng thú vị gì. Cứ để con chạy có sao đâu. Ai đi thổi phạt con trong Ngọc Châu này. Biển số ổng mua hết rồi lo gì.

Đem những thứ mẹ mình căn dặn Ngô Long xem như đó là chuyện thừa. Bởi vì dù hắn không biết tại sao mình được trọng sinh lại nhưng hắn cho rằng trên đời này chẳng có cái gì gọi là thần phật. Việc ông hắn tin nhưng hắn tuyệt đối không tin.

- Cũng xong rồi kìa lại thắp nhang cho nó xin đi thà tin là có chứ đừng tin là không. Nên cứ làm là được còn linh ứng hay không linh ứng gì cũng kệ nếu không thì bán đi mua xe mới. Dù sao nhà cũng không ai xài xe như nó cả.

Lúc này những người bên dịch vụ mai tang đang chuẩn bị cho khâu khâm liệm, Ngô Long nghe theo lời mẹ mình đến lấy nhang đốt cho Ngô Trực một lần cuối xin xỏ. Vừa đốt nhang lên chưa kịp khấn vái bên ngoài một người đem tới một lẵng hoa hai tầng với bông hồng rực rỡ nói.

- Ai là Ngô Minh ra nhận hoa của người ta gửi!

Mọi người trong nhà tất cả đều đứng lên nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ngô Kỳ với Ngô Nam cũng chạy xông tới túm lấy áo của người giao hoa nói.

- Ai Ai là người bảo mày giao hoa này tời nói!

Bây giờ người giao hoa mới nhận ra hiện tại ở đây đang khâm liệm người chết mà hắn lại mang đến hoa hồng chẳng khác nào chúc mừng nhà người ta có tang sự nên cũng lắp bắp đáp lại.

- Tôi! Tôi không biết!.. Có người bảo chúng tôi đúng giờ giao tới tiền bạc đã chuyển đầy đủ nên tôi mang tới có cả bưu tiếp chúc mừng tôi nào có biết...