Siêu Việt Tài Chính

Chương 192




Nghe được lời Thiếu Kiệt nói Phùng Kiếm Hoa không khỏi tim đập trong lòng hắn không biết Thiếu Kiệt sẽ dùng cách gì để loại bỏ Từ Chấn Dân nhưng nếu Thiếu Kiệt đã có cách thì không có gì tốt hơn. Việc này đem lại lợi ít nhiều mặc cho Phùng Kiếm Hoa, Hắn có thể được Ngô Nam tin cậy hơn chưa kể đến những việc khác sau này hắn làm nếu được Thiếu Kiệt trợ lực nữa thì việc gì cũng đơn giản hơn.

- Vâng xin nghe cậu! chuyện này tôi sẽ cố gắng để cho Ngô Nam tin tưởng từ từ thâm nhập nhiều thứ cơ sở của hắn. Hiện tại tôi đi bên cạnh hắn như thế nhưng không được biết nhiều chỉ là làm theo lệnh thôi.

- Ừ ông về đi tôi cũng sắp tới giờ đi học rồi. Nói con ông ở trường điệu thấp một chút đừng ngang ngược quá là được. Nếu hắn cứ như lúc trước thì chuyện lần này tôi có giải quyết được sau nay cũng phiền phức dư âm không nhẹ đâu.

Thiếu Kiệt vừa nói vừa dặn dò Phùng Kiếm Hoa về con hắn. Bởi lần này Thiếu Kiệt hắn thao tác cũng hơi quá tay. Nếu mà Phùng Kiếm Nhất vẫn còn như trước thế nào chuyện này cũng bị lôi ra làm chủ đề bàn tán nữa.

- Vâng tôi sẽ dặn dò nó thật kỹ lưỡng nó mà không ổn cậu cứ nói với tôi. Tôi xử lý nó ngay.

Thiếu Kiệt nhìn thời gian cũng không còn sớm hắn gật đầu để Phùng Kiếm Hoa rời đi còn mình thì đi tắm thay đồ chuẩn bị đi học.

Qua một buổi sáng sắp xếp được nhiều thứ Thiếu Kiệt đến trường với tâm trạng ổn định hơn. Hắn dần biến những buổi tới trường là một cuộc sống bình thường để tự đánh giá đúng độ tuổi của mình hiện tại. Vừa vào tới trường để xe đạp vào bãi giữ xe của trường. Hắn thấy Ngọc Nhi đang đứng gần đó nhìn cô cười nói.

- Bạn làm gì đứng ở đây? mọi thường giờ này bạn đã lên lớp rồi mà đứng đợi Nhã Oanh à?

Ngọc Nhi lắc đầu nhìn hắn cười cười nói.

- Không mình đợi bạn. Mà bạn hình như không để ý lắm đến những thứ xung quanh lắm nhỉ. Mình và Nhã Oanh đi học thường có xe đưa đón hoặc là đi xe bus mà.

Thiếu Kiệt lúc này cũng ngại hắn quên mất hai cô nàng này luôn có người đợi sẵn ở cổng trường chỉ khi nào có việc gì đó hai cô mới cùng nhau đi xe bus thôi.

- Sao vậy đợi mình có chuyện gì à? mình nhớ mấy ngày nay mình đâu có phạm phải lỗi lầm gì đâu nhỉ.

- Chuyện của bạn mình được nghe Cao Thịnh nói lại rồi bạn tính việc này thế nào?

Giật mình Thiếu Kiệt mới chợt nhớ ra vị tiểu thư trước mặt này vẫn là người để Cao Thịnh và nhóm người Xuân Nghĩa Bang nghe lệnh nhiều nhất hắn cũng chỉ là dựa vào mối quan hệ của cô nàng mà Cao Thịnh xem hắn như bình đẳng thôi.

- Quên mất ở đây mình còn một chị đại vẫn là tương đối lớn nhỉ? Chuyện này mình chưa có ý kiến gì. Nhưng hiện tại cứ học hành tốt trước đã sắp thi rồi. À mà cậu sao lại tìm hiểu chuyện này thế tiểu thư nhà tôi.

- Mình chỉ sợ cậu bị đả kích nên mới lo lắng cho cậu thôi nếu cậu vẫn ổn thì tốt rồi. Sao mình lại phải tìm hiểu chứ tuy mình không đứng ra quản lý Xuân Nghĩa Bang nhưng mọi chuyện diễn biến ra sao mình đều biết nhé. Anh Thịnh mỗi buổi tối đều qua nhà báo cáo những gì xảy ra cho mình. Nên không muốn nghe cũng phải nghe thôi. Cậu đấy dạo này nhiều việc lắm, sắp thi rồi cũng nên buông gánh một chút chuyện gì khó làm cứ để mọi người giúp cập. Đừng ôm việc một mình qua nhiều kiệt sức đấy.

Thấy Ngọc Nhi quan tâm mình và cũng hiểu tại sao những việc của hắn mới xảy ra hôm qua mà hôm nay Ngọc Nhi đã biết dù cho chuyện này chỉ có một ít người hiểu được nội dung chính nhưng hắn lại không nghĩ chuyện này lại được Cao Thịnh báo cáo cho Ngọc Nhi. Nên chỉ biết cười khổ, cho dù hắn biết Ngọc Nhi vẫn là người nắm đầu của Xuân Nghĩa Bang. Nhưng hắn vẫn không ngờ mọi chuyện lớn nhỏ trong Xuân Nghĩa Bang Cao Thịnh lại báo cáo với cô nàng này.

- Cậu cũng đừng làm ra cái mặt đó không phải mình muốn đâu nhưng nếu cậu cần một phương diện nào đó giúp đỡ thì mình luôn đứng về phía cậu. Cậu còn thiếu mọi người một buổi tiệc đấy. Đừng có mà quên tên Lý Bân hắn không buông tha việc này đâu nên xét ra mình vẫn là chủ nợ của cậu.

Ngọc Nhi thấy Thiếu Kiệt nhăn mày bắt đầu châm chọc hắn. Thiếu Kiệt bây giờ cũng chỉ biết cười đùa đáp lại Ngọc Nhi

- Biết rồi mà để thư thái một chút rồi sẽ trả nợ. Chứ bị thằng đó ám hoài không hay chút nào. Cậu định điều hành lại Xuân Nghĩa Bang kế thừa lại bố cậu sao?

Thiếu Kiệt lúc này mới nghiêm túc hỏi lại Ngọc Nhi. Vì hắn từng nghe cô không muốn dính dáng gì tời chuyện hắc bang nhưng giờ đây cô lại khác nghe trong lời nói hắn thấy cô muốn làm một việc gì đó trong lòng mình.

- Ừ tạm thời mình sẽ kế thừa lại Xuân Nghĩa Bang của bố mình nhưng trên danh nghĩa vẫn là Cao Thịnh nắm giữ chủ yếu mình muốn cậu có thêm một phần trợ lực ngoài xã hội mình có thể không giúp gì được cho bạn trong kinh doanh nhưng những thứ bạn không giải quyết được thì mình có thể giải quyết giúp bạn. Chuyện này tạm thời vẫn là bí mật của hai người chúng ta đi.

- Cậu đã suy nghĩ việc này tốt chưa môi trường này không đơn giản như câu nghĩ đâu. Nó không yên bình như những gì cậu đã trải qua từ nhỏ đến giờ. Nó đánh đổi bằng máu và nước mắt của nhiều người đấy.

Thiếu Kiệt lúc này cũng lo lắng cho Ngọc Nhi vì bên ngoài cô như một cô nàng yếu đuối hắn không muốn thấy cô phải khóc. Nội tâm hắn không muốn làm tổn thương người con gái bé bỏng mà ký ức hắn đem theo từ tiền kiếp.

- Mình biết chứ. Bản thân mình cứ nghĩ những thứ như thế này là một nét không tốt của xã hội. Nhưng gần đây tiếp xúc mình biết được nó không như mình nghĩ. Vì xã hội phát sinh những điều như thế mới tạo ra những thế lực này nếu làm đúng nó không còn là hắc bang đơn thuần. Mà cậu đã cho mình thấy điều đó. Hắc bang thì sao không phải cũng tạo ra công việc cho nhiều người sao. Họ cũng làm ăn lương, Nguy hiểm đánh đổi thì tiền lương cao hơn. Với lại mình cũng không phải là bình hoa. Nếu nói đúng thì mình đã bước chân vào nó kể từ khi bố mình mất đi nhưng chỉ là mình không chấp nhận nó thôi.

Nghe Ngọc Nhi nói thế Thiếu Kiệt cũng biết những biến cố mà cô đã trải qua, lời cô nói không phải không sai. Khi bố mẹ cô mất, cô đã là một phần của hắc bang chỉ là cô vẫn không chấp nhận được mặt cho Xuân Nghĩa Bang tự sinh tự diệt mà thôi. Giờ thấy hắn thao tác Xuân Nghĩa Bang thành một công ty đúng nghĩa thì cô lại có nhận định khác. Không phải hắc bang tất cả đều là xấu chỉ là do thao tác không đúng mà thôi. Nhưng với những kiến thức non nớt của cô. Thiếu Kiệt biết cô còn phải trải qua nhiều thứ nữa.

- Được rồi vậy đi. Mình sẽ giúp bạn trong chuyện này dù sao mình vẫn mang tiếng là quân sư của Xuân Nghĩa Bang nói đúng hơn vẫn là một phần tử đàn em của bạn.

- Biết thế là tốt đấy thôi chị vào lớp đây!

Ngọc Nhi nói như thế rồi chạy mất, Thiếu Kiệt lúc này bị Ngọc Nhi trêu chọc cũng lắc đầu nhìn Ngọc Nhi rời đi, hắn cũng hướng về lớp mình.

Lý Bân thấy Thiếu Kiệt vào lớp vừa ngồi xuống cũng nói.

- Nãy giờ tâm sự với người đẹp sao rồi? thấy hai người say sưa nói chuyện không để ý gì đến xung quanh hết trơn.

- Mày Thiếu đánh hay là lâu rồi không bị ăn đòn nên ngứa da? anh mày với Ngọc Nhi chỉ nói một số chuyện thôi.

Thiếu Kiệt thấy Lý Bân nhiều chuyện lại muốn đem hắn ra làm tiêu đề nên cũng hăm dọa hắn rồi mới nghiêm chỉnh nói.

- Từ Phong với Minh Long hiện tại đang ở ngoài. Trước mắt bọn nó chưa xuất hiện nhưng lần này chỉ còn lại bố của Minh Long là có khả năng thôi nên anh mày đang suy nghĩ cánh hạ bệ hết để cho nhẹ người này.

- Cái định mệnh hai thằng đó sao lại được ra, Tên Từ Phong không phải là bị bắt giam còn Minh Long không phải bị vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên một năm sao? mới có hơn tháng tại sao hai thằng khốn kiếp ấy lại ra rồi.

Lý Bân Lúc này cũng bất bình nói, Vì việc này hắn là người quan tâm nhất nhưng giờ nghe Thiếu Kiệt nói hai người được ra ngoài không như bản án lúc đầu cũng tức giận.

- Chuyện này có người giúp đỡ hắn ra, nên cũng đành chịu người ta vẫn còn chỗ dựa. Giờ phải nắm được gáy tên bố kéo ngã được hắn là được. Nhưng mà tên này chưa biết điểm yếu như thế nào.

- Theo em thấy thằng con với thằng em như thế mà hắn không có điểm yếu mới là lại. Anh thử nghĩ xem hai chú cháu nó đã ham quyền lực để làm gì? Không đút tiền bỏ túi mới là lại.

Lời của Lý Bân nói Thiếu Kiệt thấy không phải sai. Nhưng vẫn còn thắc mắc nếu hắn dám từ bỏ công việc bên phòng giáo dục để qua bên quản lý đô thị thì chắc chắn tên này cũng không phải như bình thường.

Suy Nghĩ một lúc hắn mới chợt nhớ ra một điều những nhân viên quản lý đô thị thường hay phạm phải những lỗi nào nên mới cười cười nhìn Lý Bân nói.

- Hay anh mày có ý tưởng rồi nhưng không biết tên này có mắt phải hay không thôi.

- Cách gì thế anh Kiệt nói nghe chơi thử xem nào? Biết đâu lại được.

Lý Bân lúc này cũng tò mò nên hắn cố gắng muốn biết cách Thiếu Kiệt đã nghĩ ra là gì. Bởi những ý tưởng của Thiếu Kiệt đưa ra thường rất mới mẻ.

- Không mới cũng không củ chỉ là kiểu kết hợp thôi giờ thì thử sài cách này nếu có gì phát sinh thêm thì sẽ thay đổi. Giờ nếu hắn đã làm đô thị mà nhà anh mày sắp phải xây lại những người này chắc chắn sẽ mò tới. Lúc đó anh mày cho người bỏ phong bì với lại quay phim lại là được, Xong thì đem lên mạng phát tán ra. Chưa hết đem thông tin con với em nó lý do nào được thả ra ngoài mày nghĩ lúc đó mọi người sẽ nghĩ sao?

- Định làm một vố như Phùng Kiếm Nhất nữa à? nếu thế tên này mất chức chắc chưa kể đến những người liên quan nữa mình đụng nỗi không?

Nghe Lý Bân nhắc nhở Thiếu Kiệt cũng trầm ngâm đôi chút. Chuyện này chắc không kéo nhiều người theo đâu, mà nếu kéo thì cũng chỉ có phe cánh của hắn sẽ bị lúc đó anh em mình cũng không liên quan.

- Được rồi chuyện này để anh mày tính những việc còn lại là xong rồi đó bây giờ không cần lo lắng lắm. Từ từ cũng có dịp thôi.

Thiếu Kiệt với Lý Bân không bàn tiếp về những gì sắp diễn ra nữa vì cũng đã đến giờ học.Nguyên một buổi học hôm đó chủ yếu là ôn tập các môn chuẩn bị cho kỳ thi diễn ra sắp tới. Thiếu Kiệt không tin với kiến thức vốn có với khả năng của mình lại thua kém người khác nên hắn cũng nghiêm túc. Dù sao việc ôn tập diễn ra nhiều lần cũng giúp hắn ghi nhớ tốt hơn.

Buổi chiều hôm đó Thiếu Kiệt trở về nhà Hà Vi khá sớm. Bởi hắn có hẹn với Chu Tường về để gặp người đang làm cho mình mà hắn chưa gặp mặt bao giờ. Vừa về đến nhà hắn đã thấy Lê Hiếu ở sẵn trong phòng làm việc mới giật mình nhìn hắn cười hỏi.

- Sao rồi hôm qua bắt đầu lại thấy như thế nào? Ổn không.

- Cũng có khó khăn nhưng mà kiếm được hai nhà đồng ý nếu mở sàn họ sẽ chấp nhận đăng ký. Hai người đó chủ yếu là người quen lúc trước đã làm việc nên họ hứa sẽ ủng hộ.

Thiếu Kiệt nghe thế cũng lắc đầu nhìn Lê Hiếu cười. Hắn hiểu khi bắt đầu việc gì thường gặp trở ngại thuận lợi có được hai người hứa hẹn là tốt lắm rồi.

- Cứ từ từ công việc vẫn chưa triển khai cứ hứa mười người thì cũng chỉ có một hoặc hai người thực hiện thôi. Trước mắt như thế hiện tại anh cứ lập kế hoạch kinh doanh sau này trước cùng với đó là đi tìm mấy nơi hợp tác cũng được. Cứ từng bước một cơm cũng phải ăn từng miếng chứ chưa có gì mà đòi ăn cả bàn tiệc thì không nên.

Thấy Lê Hiếu chán nản Thiếu Kiệt cũng chỉ khuyên bởi hắn biết Lê Hiếu tự tin là do trước đây hắn vẫn có một số người hợp tác nhất định. Nhưng chuyện đời là thế một khi hợp tác đó thành công thì không nói nhưng nếu thất bại họ sẽ phải e dè cho lần thứ hai.

Lê Hiếu cũng biết được Thiếu Kiệt nói không sai nhưng hắn thấy bản thân mình vẫn chưa làm tốt những gì hắn mong muốn nên mới lo lắng như thế này.

- Ừ anh sẽ làm được việc này. Hiện tại xem như chỉ mới tàm tạm đi. Đợi đến khi nào mọi thứ đi vào hoạt động anh tin rất nhiều nhà bán lẻ và các cửa hàng sĩ lớn nhỏ trong và ngoài nước tham gia vào.

- Nhưng đường đến lúc đó còn dài lắm. Anh cứ làm bản kế hoạch để em xem xét xong chỉnh sửa lại cho anh rồi tính. Đôi khi nó tốt, nhưng chỉ cần đi sai một nước cờ là thua trắng như anh đấy.

Thiếu Kiệt tuy không muốn nói nhưng mà tầm nhìn của Lê Hiếu khá tốt trong lĩnh vực này. Hắn chỉ cố gắng nhắc nhở Lê Hiếu về những gì hắn đã trải qua nên cũng gật đầu. Thiếu Kiệt cũng không quên động viên và kích lệ hắn.

- Nhưng mà những việc anh nói thì em xác nhận là không sai chút nào. Bởi tâm lý của con người là khi họ sử dụng tốt thường đi giới thiệu với bạn bè. Có thể sau này việc này không cần anh làm nữa mà tự những chủ shop những người đang có gian hàng trên trang web sẽ giới thiệu miễn phí giúp anh nữa. Thôi em đi tắm anh ngồi nghiên cứu tiếp đi.

Nói rồi theo thói quen của mình Thiếu Kiệt thay bộ đồ đi học ra bắt đầu vào nhà tắm. Gội rửa hết những bụi bẩn trên người và mồ hôi đổ ra từ trường học mang về nhà.

Lê Hiếu chỉ nhìn theo hướng Thiếu Kiệt mà nhìn Hà Vi đang ngồi bên máy vi tính đang chơi game nói.

- Cùng là con người với nhau sao cậu ta lúc nào cũng có thể nhìn mọi chuyện ở khía cạnh tốt thế nhỉ, Nói chuyện với cậu ta cứ như những người lớn tuổi dày dạn kinh nghiệm vậy chả giống cậu nhóc còn ngồi ghế nhà trường tý nào.

- Thiếu Kiệt là vậy đấy sau này anh tiếp xúc nhiều hơn thì sẽ biết thôi. Có đôi khi những ý nghĩ của cậu ta rất mới mẻ mà mọi người thường không nghĩ đến đâu.

Hà Vi lúc này không nhìn Lê Hiếu chỉ chăm chú vào màn hình máy vi tính trả lời hắn một cách bình thản. Như câu nói của hắn là bình thường. Lê Hiếu nhìn Hà Vi một lúc cau mày mới lắc đầu nói.

- Một người đã thế đằng này tập trung ở đây lại tới hai người, hai đứa em có ai nói là mới mười sáu, mười bảy tuổi anh chết liền đó. Đứa nào cũng toàn đầu óc ghê gớm.

Lê Hiếu cảm thán nhưng làm Hà Vi quay sang nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lê Hiếu biết mình lỡ lời nên cũng làm lơ đi chạy về chỗ mình ngồi.