Căn phòng hiện tại chỉ có lại âm thanh của sự tĩnh lặng Thiếu Kiệt hắn đang nén lấy cơn bực tức của mình. Hắn biết chuyện này lỗi không phải do mẹ hắn mà là do người đàn ông kia. Người mà xem như số phận một đứa bé như trò chơi. Thích thì để không thích thì bỏ đi. Mẹ hắn cũng chỉ là nạn nhân của người này. Bởi nếu có lương tâm hắn sẽ không làm ra những chuyện như thế này.
Vì vợ và con hắn cũng bằng tuổi với Thiếu Kiệt. Nên nói mẹ hắn không sai. Cái sai duy nhất của hắn là để có được danh vọng hắn chấp nhận để một người phụ nữ phải đau khổ để đổi lấy những thứ hắn mong muốn.
- Mẹ nói người đàn ông đó đang làm gì? hắn ở Ngọc Châu gia thế ra sao con muốn biết điều này. Không để hắn cứ mãi như thế an nhàn được.
- Nếu tính theo hiện tại. Con chưa đủ sức chống lại những người đó đâu, tuy những người như Hà Thúc và Lưu Hoan cũng là một thế lực nhưng với cân bằng họ sẽ không hành động khi con còn chưa trưởng thành. Với lại con cũng không cần đấu với tên đó làm gì, thời gian sẽ cho con tất cả những thứ con muốn, nếu con có cơ hội. Người con muốn biết có thể thường xuyên xuất hiện trên báo chí và các phương tiện truyền thông nên con cứ vẫn từ từ đi Thiếu Kiệt à.
Hoàng Lâm Nhu thấy Thiếu Kiệt muốn biết về Ngô Kỳ nên bà khuyên can hắn. Bởi biết tính khí của con mình. Hắn muốn biết điều gì sẽ tìm hiểu đến cùng. Nên bà chỉ muốn hắn hạ nhiệt lại trước khi quá muộn.
- Nếu đã thế, hiện tại con chưa đủ sức thật. Nhưng mẹ yên tâm cho dù hắn có là ai đi nữa. Thì mối thù này của mẹ để con trả. Hắn đã như thế nhẫn tâm thì đừng trách tại sao con lại tàn nhẫn. Đối với hắn con không có gì hết ngoài sự phẫn nộ lúc này. Con sẽ bắt hắn quỳ xuống dưới chân mẹ mà xin lỗi. Con hứa đấy.
- Giờ nói chuyện này còn quá sớm con à. Cứ cố gắng làm tốt những gì con đang làm là được. Mẹ mong một ngày hắn sẽ phải hối hận về những việc hắn đã làm như thế đã là quá đủ. Với con vẫn chảy trong người mình dòng máu của hắn nếu làm quá mọi người sẽ nói cũng không hay.
Hoàng Lâm Nhu chỉ muốn để Thiếu Kiệt suy xét thật kỹ, trước khi đưa ra những quyết định sau này. Nên bà chỉ khuyên Thiếu Kiệt nhẹ nhàng, mà bà cũng không mong muốn con mình mang trên người tiếng bất hiếu, đại nghịch bất đạo vì dù sao hắn vẫn là con trai của Ngô Kỳ.
- Mẹ yên tâm chuyện này con sẽ ẩn nhẫn. Nhưng con thề với trời, cho dù có ai bao che ngăn cản chuyện này đi nữa, Nếu có phải vạn kiếp bất phục không được siêu thoát. Hay có đối đầu với tâm linh thần, phật, thiên con cũng đạp đổ hết tất cả để quyết đòi lại những gì mà mẹ phải chịu.
Lúc này như để chứng minh cho lời Thiếu Kiệt vừa nói.một âm thanh từ trời cao trong một buổi sáng. Một ánh sáng lóe lên phá không đánh thẳng vào nhà Thiếu Kiệt.
“ Ầm ”
Mọi thiết bị đèn điện trong nhà đều chớp tắt vì luồng điện quá tải. Ti vi tủ lạnh bóng đèn điện đều bị xét toạc bởi luồng điện cao thế. Thiếu Kiệt vẫn nắm chặt tay mình không buông bỏ. Hoàng Lâm Nhu thì giật mình trước những gì đang diễn ra.
Mọi người hàng xóm bị đánh thức bởi tiếng sét giữa trời quang. Cũng lục đục thức dậy ra khỏi nhà mình hiếu kì về việc vừa rồi. Nên vây quanh nhà Thiếu Kiệt lại.
Thấy nhà mình trở thành tâm điểm bị mọi người hỏi han các thứ Hoàng Lâm Nhu chỉ biết cười nói mọi thứ vẫn ổn chỉ hư hao vài thiết bị còn Thiếu Kiệt thì cũng dừng lại bắt đầu dọn dẹp những thứ xung quanh. mọi người cũng phụ giúp một tay nên đa số các đồ đạc cũ đều được bỏ đi.
Vì những vật dụng này đã quá cũ bởi những lần dọn dẹp nhà cửa người khác thuê, Hoàng Lâm Nhu thấy được vật nào còn sử dụng được thì xin về. Ti vi và tủ lạnh cũng vậy, có thể nói nước đá sử dụng hàng ngày không nhiều. Nhưng lớp tuyết dày trong tủ lạnh bung ra cũng làm cho nơi đây giờ toàn nước đá. Thiếu Kiệt nhìn thấy những thứ bừa bộn trước mắt cũng lắc đầu hắn mới nói với mẹ mình.
- Những thứ này bỏ hết đi! còn những vật dụng nào sai được ai cần thì cho họ. Chỉ đem đi những vật cần thiết thôi khi nào xây nhà xong rồi thì mình sắm lại sau cũng được.
- Ừ chủ yếu là đồ dùng hàng ngày thôi chứ hư hỏng hết như thế này cũng chỉ bán ve chai thôi. Để mẹ đi gọi xe chở những vật dụng cần thiết qua bên nhà Hà Vi con xem ở nhà chuyển đồ giúp đi. Giờ mẹ ra cửa hàng có gì tối mẹ qua bên nhà Hà Vi.
Hoàng Lâm Nhu hôm nay ra cửa hàng sớm hơn mọi ngày, còn nguyên một buổi sáng Thiếu Kiệt thay mẹ hắn sắp xếp những thứ cần thiết để chuyển đi. Những đồ nào không cần, ai tới xin hắn đều cho hết. Ai cũng nói nhà hắn may mắn khi chuẩn bị dọn dẹp làm nhà mới thì bị như thế này. Như muốn hắn bỏ đi hết các vật dụng. Thiếu Kiệt thì cũng không hiểu nổi những lời của hắn vừa thế có quá đáng hay không. Trong một môi trường tâm linh thì rất có thể hắn như đang đi ngược lại ý trời chuyện gì đó.
Hà Vi dậy không thấy Thiếu Kiệt ở dưới phòng làm việc của hắn cũng có thắc mắc cho đến khi Thiếu Kiệt cùng người chở đồ của Hoàng Lâm Nhu về cô và Trịnh Chi với Khải Huy mới xuống phụ giúp hắn.
Hầu hết là những vật dụng như quần áo và những vật linh còn những thứ khác Thiếu Kiệt đã bỏ lại hết nên cũng không nặng nhọc gì lắm. Nhìn Thiếu Kiệt đem những thứ này về Hà Vi mới hỏi hắn.
- Cậu mới gặp dì à? Chắc hẳn cậu đã biết mọi chuyện rồi phải không?
- Ừ chuyện này hiện tại giờ mình không muốn nhắc tới, Khi nào đủ sức mình sẽ quan tâm sau.
Thiếu Kiệt từ chối trả lời chi tiết về những gì hắn và mẹ mình đã trao đổi. Nhưng Hà Vi biết hắn đã có quyết định về hướng đi của mình cô cũng im lặng không nhắc tới những gì đã diễn ra nữa.
- Sắp tới sẽ có một số người tìm cậu họ sẽ đến Lưu Minh công tác, nếu cần cậu có thể nhờ họ hỗ trợ những chuyện còn lại ông mình nói mọi người ở Ngọc Châu sẽ lo cho cậu.
- Ừ gửi lời cám ơn ông cậu giúp mình. Chuyện của mình sau này mình sẽ tính sau. sắp xếp hết các thứ đã hôm qua quên hỏi Chú Đào điều tra người bị tông xe chết ra sao rồi.
Thiếu Kiệt lúc này mới nhớ đến hôm qua hắn định hỏi vụ điều tra về cái chết của người trung gian giao dịch với Trinh Chi nhưng do việc đột ngột diễn ra nên hắn quên mất.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra gọi cho Khương Đào hỏi. Đợi cho bên kia được bắt máy Thiếu Kiệt đã nghe được than vãn từ Khương Đào.
- Ông Thần! có chuyện gì vậy? nếu mà chuyện về cháu thì tha cho ta cái đi. ta vẫn còn muốn yên ổn không muốn đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cháu đâu.
- Chuyện đó thì cháu được mẹ cháu nói rõ rồi. Còn chuyện chính cháu muốn gọi hỏi chú là việc điều tra người tài xế cố ý đụng chết người kia thì sao kìa. Cháu cần có kết quả để có thể tính toán các thứ nữa.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Khương Đao cũng có vẻ nghi ngờ nhưng Thiếu Kiệt đã nói hắn được mẹ cho biết các thứ liên quan về mình cũng khiến cho Khương Đào sững sờ hỏi.
- Vậy cháu có nói là chú nói ra cho cháu biết không thế? Để chú mày biết, còn nhanh chóng trốn về nhà bố mẹ vợ, không thì mẹ cháu tử hình chú mất.
- Chú làm ơn nói vào chuyện chính được không? Nếu chú thật sự muốn để mẹ cháu biết chú bị chụp mũ, nói ra hết những gì mà cháu muốn biết. Thì lúc đó chú sẽ thảm hay là cháu thì chưa biết được à!
Thiếu Kiệt cũng bực mình vì lần nào Khương Đào cũng dong dài như thế hắn đang muốn biết một việc mà Khương Đào luôn kéo dài thời gian.
- Ấy! Ấy! đừng để chú nói. Quá trình điều tra khá phức tạp. Bởi người này mang trong mình tình trạng khá phức tạp. cũng biết hắn sống không lâu. Tuy qua điều tra biết được, trước khi hắn gây tại nạn có đưa một gia đình một số tiền khá lớn. nhưng không biết từ đâu hắn có được số tiền này?
Hơi ngạc nhiên về tình trạng của người tài xế cố ý gây tai nạn chết người kia Thiếu Kiệt mới hỏi Khương Đào.
- Hắn bị gì mà tình trạng khá phức tạp? lại còn số tiền đó chắc chắn phải có người đưa cho hắn chứ làm sao mà mấy chú vẫn không hỏi được?
- Thì bởi cháu nghĩ coi hắn bị AIDS và ung thư gan vào thời kỳ cuối người còn mang dương tính với chất gây nghiện không phức tạp thì sao được hắn đã chủ định là ôm tội một mình rồi. Bên chú đã dùng nhiều cách cũng không cạy được một chút gì. Chưa kể hắn đã từng có một tiền án say rượu lái xe đụng người ta tử vong nữa thì không phức tạp sao được. Hơi thở có nồng độ cồn gấp năm lần nồng độ cho phép.
Thiếu Kiệt bây giờ hiểu được cái phức tạp mà Khương Đao đang nói là gì. Thở dài một hơi Thiếu Kiệt chợt nhớ đến điều gì đó mới hỏi Khương Đào.
- Thế xe đó của hắn hay của chủ điều tra người chủ phương tiện chưa chú.
- Bên chú làm rồi! Chủ xe nói hôm đó hắn phải có chuyến đi bắc nam chắc cũng cả tháng mới về. Xe vừa xuống hàng nên hắn đưa phụ xế về nhà. Thường là đem xe về bãi luôn nhưng không hiểu sao hắn lại đi đường đó.
Trầm Ngâm một lúc lâu sau Thiếu Kiệt mới nhìn Khương Đào hỏi
- Vậy chú biết hắn mới từ ngoài bắc về điển hình là chỗ nào không?
- Chú mày hỏi ngộ đi bắc nam mà lại hỏi chỗ nào Ngọc Châu chứ đâu. Hắn vừa về từ nơi đó mà.
Thiếu Kiệt lúc này cảm thấy như mọi việc không thuận lợi cho hắn mấy. Những gì hằn biết bây giờ chỉ là những thứ được tạo ra và thả trên máy chủ đối phương,còn những thứ còn lại chỉ là số không. Bởi những lời của Khương Đào nói vừa rồi hắn hiểu.
Lái xe bắc nam thường vướng vào khá nhiều thứ phức tạp, nhất là tài xế đường dài như người kia là điều không thể tránh khỏi. Để tỉnh táo chạy xuyên đêm trên những chuyến hàng sau tay lái. Họ tìm đến những chất kích thích và khi xong rồi, lúc đến nơi ăn nhậu với nhau là điều không thể nào tránh khỏi.
- Vậy được rồi cháu cám ơn chú. Tên này hắn đã chấp nhận hi sinh để mang về món tiền lớn cho người thân thì hắn đã tính toán cả rồi với những căn bệnh hắn mang trên người thì hắn mang tâm lý như thế rồi.
- Ừ cháu nói cũng đúng xem như hắn hi sinh để bảo toàn những người kia rồi. Tuy có số điện thoại nhưng sim đó lại là sim rác dùng vài lần là bỏ nên cũng không tìm ra ai là người đã gọi cho hắn.
Thiếu Kiệt cũng thở dài lắc đầu rồi cúp máy. Kết quả về những người kia vẫn là một con số bí ẩn mà hắn phải tìm hiểu. Hà Vi thấy hắn thở dài như thế cũng hỏi.
- Không tìm ra người à? bên công an làm gì mà chậm chạp như thế cơ chứ.
- Bọn họ cũng hết cách rồi cái tên tài xế biết hắn không còn sống được lâu nên làm chuyện này nhất quyết ôm vào mình. Bởi hắn trước sau cũng chết giờ có đem hắn ra bắn hắn cũng sợ nhiều khi còn mừng nữa là khác.
Hà Vi lúc này mới cau mày, Cô không nghĩ việc này lại phức tạp như thế này. Con người ai mà không muốn sống trừ khi là cái tên kia biết hắn trước sau cũng chết. Giờ có người cho hắn một đống tiền để chết thì lại là chuyện khác.
- À sáng nay trước khi lên công ty Chu Tường nói cậu tối này phải tranh thủ công việc anh ta đem bạn mình qua.
- Ừ phải về sớm chứ. Lát nữa dặn bác bảo vệ cho mẹ mình vào. Không là bà gọi điện mắng mình một trận thì không xong đâu.
Thiếu Kiệt cũng không quên dặn Hà Vi. rút kinh nghiệm lần trước Lâm Vũ và Lý Bân phải đứng đợi ở ngoài là bất khả kháng. Nên hắn không muốn mẹ mình phải ở bên ngoài như hai đứa kia.
Bây giờ điện thoại của Thiếu Kiệt mới vang lên. Nhìn số điện thoại của Phùng Kiếm Hoa hắn mới đưa tay bắt máy.
- Alo Cậu Thiếu Kiệt bây giờ cậu có nhà không tôi đang trên đường qua gặp cậu.
- Ừ qua đi tôi đang ở nhà. Ông tới cứ nói với bảo vệ nói tôi gọi ông đến là được.
Hà Vi không nghe được là người nào gọi nên mới hỏi Thiếu Kiệt
- Ai vậy? cái ông gì đó người của Ngô Nam à!
- Ừ hôm qua mình có bảo ông ta tới, nhưng nhiều chuyện với hôm qua ông ta ăn một trận đánh chắc cũng không đi được nên giờ mới qua.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hà Vi mới cười cười nói với hắn.
- Tên đó phải qua đây thôi cậu không biết hôm qua Ngô Nam phải mang thương tích đi về Ngọc Châu à. Mình nghĩ hắn tức lắm nhưng hiện tại không làm gì được. Chuyện này chắc thằng cha đó chưa chịu yên đâu. Nhà đó tên nào cũng hẹp hòi, thù dai lắm. Chỉ được vẻ bề ngoài đạo mạo còn bao nhiêu là ngụy quân tử hết thôi.
Thiếu Kiệt bây giờ mới biết là Ngô Nam đã rời khỏi Lưu Minh. Như thế hắn cũng đủ thao tác một số thứ. Với Những gì đang có.Không lâu sau Thiếu Kiệt và mọi người xắp xếp hết các thứ thì Phùng Kiếm Nhất đến. cầm trong tay bộ hồ sơ về Từ Chấn Dân mà Thiếu Kiệt yêu cầu.
Nhìn sơ một lượt vết Thương trên người của Phùng Kiếm Hoa lúc này Thiếu Kiệt cũng chỉ lắc đầu nói.
- Xem ra bọn người Thế Long cũng là nhẹ tay với ông đấy chứ. Chuyện hôm qua tôi không muốn xảy ra lần nữa. Còn hồ sơ tôi muốn ông đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ.
- Vâng nhờ cậu nói giúp những người kia không làm gì quá nặng tay. Còn đây là hồ sơ của Từ Chấn Dân mà cậu yêu cầu mọi thứ đều đầy đủ ở đây hết.
Phùng Kiếm Hoa nghe lời nói của Thiếu Kiệt, hắn cũng biết điều này là đúng sự thật. Bởi nhìn bộ dạng hôm qua của Ngô Nam, hắn biết đối với những vết thương như thế này trên người mình chẳng thấm vào đâu.
Cầm hồ sơ về Từ Chấn Dân trong tay Thiếu Kiệt bắt đầu đọc sơ lượt mọi thứ rồi đóng lại mới nói Phùng Kiếm Nhất.
- Chuyện của con ông tôi đã giải quyết xong rồi. Bảo cậu ta là tạm thời đừng làm chuyện gì chuyên tâm thi là được. Còn với Ngô Nam ông vẫn phải làm theo những gì hắn sắp xếp ở đây. Nếu việc nào khó quá thì ông cứ liên hệ với tôi. Sau này tôi hi vọng ông làm việc tốt cho tôi lúc đó ông cũng không thiệt thòi như bây giờ đâu.
- Vâng cậu cứ an tâm tôi chắc chắn tận tâm tận lực chuyện hôm qua tôi hoàn toàn không biết. nếu biết hắn chuẩn bị người như thế tôi đã báo cáo cho cậu sớm.
Phùng Kiếm Hoa hôm qua đã thấy được một phần nào thế lực ngầm của Thiếu Kiệt, khi mà một hắc bang lão đại vẫn gọi Hoàng Lâm Nhu là chị thì biết được thế lực của hắn lớn đến chừng nào.
Phùng Kiếm Hoa tối qua về bàn bạc về với vợ và ra quyết định tốt nhất là đứng về Thiếu Kiệt mới là thượng sách bởi ở đây hắn có quyền hành rất lớn.
- Ừ tôi tin tưởng ở ông. Trước mắt ông cứ như thế Từ Chấn Dân tôi sẽ loại bỏ hắn để cho ông có thể nắm toàn quyền những khi Ngô Nam và người của hắn đến đây.