Thiếu Kiệt Sau khi nghe được quyết định của Huyền Thanh cũng có chút do dự. Hắn không dám chắc phương án của mình sẽ thành công, nhưng theo những gì hắn biết về những người kinh doanh của Singapore, thì điều này hắn chỉ nằm ở năm mươi phần trăm. Còn năm mươi phần trăm còn lại là ở sản phẩm.
- Cháu nói thật phương án này chỉ có thể thành công một nửa, là dựa trên sản phẩm mà nếu cô có đủ điều kiện tự tin về sản phẩm thì cháu nói luôn. Người châu á họ luôn có một quan niệm từ xưa tới giờ đó là cái gì dùng qua rồi nếu chất lượng tốt họ sẽ tin dùng và hơn thế nữa còn miễn phí quảng bá giúp sản phẩm đó. Việc của cô nói khó không khó nói dễ không dễ, Chỉ cần những hợp đồng cô đồng ý không cần phải thương lượng nhiều. Cô cho họ dùng thử sau hai năm nếu sản phẩm không đạt yêu cầu họ có quyền không cần trả tiền.
Hoàng Lâm Nhu và Huyền Thanh cũng giật mình với ý kiến này của Thiếu Kiệt. Hoàng Lâm Nhu mới ngăn lại Thiếu Kiệt nói.
- Con đừng có mà ẩu. Chuyện này không giỡn được đâu, toàn là vốn liếng tiền tỷ cả đấy.
- Chuyện này con chắc chắn đấy. Bản thân người nước họ chưa bao giờ sử dụng loại sơn của dì là một, thêm nữa công ty dì vẫn chưa có được công trình nào nổi trội tại quốc gia nước bạn, vậy sao người khác dám mua. Cô cứ thử nghĩ để xây dựng một công trình dù dân dụng hay là kiến trúc quốc gia cần một số tiền rất lớn, nhất là tiền sơn trang trí trong và ngoại thất. nó chiếm hết 20 phần trăm tiền thi công hoàn thiện, vậy cô có dám đánh cuộc về một sản phẩm chưa hề biết để đem về nhà thi công. Nếu thích hợp thì không nói gì, còn không lại phải đổi lại loại sơn khác, chi phí sẽ phát sinh thêm là điều không ai mong muốn. Bởi thế cháu mới nói cô liều nếu mà tin tưởng sản phẩm của mình thì cô có thể làm theo phương án của cháu
Huyền Thanh trầm ngâm một lúc cũng xác nhận rằng Thiếu Kiệt nói đúng, tuy bà không muốn điều này xảy ra, nhưng nó là sự thật không thể thay đổi. Ai cũng sẽ chọn cho mình một phương pháp an toàn ít tốn kém, còn hơn là liều mình đánh đổi.
Việc Thiếu Kiệt nói ở đây có thể cho thấy một điều rõ ràng, nếu Huyền Thanh tin tưởng vào những gì mình nghiên cứu và phát minh, Thì chắc chắc sản phẩm của cô sẽ là một bước tiến dài trong công cuộc chinh phục nước bạn, một đất nước sạch sẽ bật nhất thế giới và kỹ tính với chất lượng hàng hóa.
- Nhưng nếu thực hiện phương án của cháu nếu lỡ như sản phẩm đạt yêu cầu chất lượng tốt mà họ không thanh toán tiền thì sao? lúc đó mình cũng thất bại có khi còn mất trắng về những sản phẩm đã bán ra, không thu hồi lại được giá trị tổn thất.
- Theo cháu thấy điều này cô không cần phải lo lắm đâu bởi, Cô đã là người nước ngoài kết nối kinh doanh, người nước bạn sẽ cực lực giữ chữ tín bởi khi họ thất tín trong giới kinh doanh, những người đó sẽ làm ảnh hưởng đến những gì mà quốc gia họ thúc đẩy trao đổi phát triển giữa các quốc gia, lúc đó họ không chỉ làm xấu mặt mình mà còn làm xấu đi hình ảnh của cả quốc gia đấy. Chỉ cần một sai lầm dẫn đến toàn bộ đối tác không tin tưởng, đó là giới kinh doanh nước ngoài với nhau họ rất kiên kỵ.
Hoàng Lâm Nhu với Huyền Thanh nghe được như thế cũng trầm mặc, bây giờ cả hai người mới biết Thiếu Kiệt không phải liều lĩnh bình thường, mà chơi liều cấp quốc gia khi kéo lên cả sự hợp tác của quốc gia và giới doanh nhanh lại với nhau.
- Theo cháu Việc này sẽ thực hiện được? Vậy hướng đi của công ty sẽ tập trung vào những hợp tác với các đối tác bên đó thôi hay sao?
- Chắc chắn được quan trọng vẫn là sản phẩm thôi, nếu sản phẩm tốt chắc chắn nước bạn phải chấp nhận, đó là hình ảnh chưa kể đến, phải tìm cách lấy được những công trình lớn về phía công ty, chỉ cần có người đi đầu sử dụng sản phẩm thì sẽ có người kéo theo quy luật tự nhiên của hiệu ứng domino sẽ xuất hiện việc quảng bá trên thông tin đại chúng. Lúc đó thị trường được rộng mở hơn, người dân sẽ sử dụng nhiều hơn trong mảng dân dụng, thì sản phẩm mới có lợi nhuận và phát triển. Sản phẩm vẫn phải phát triển ở phân khúc thị trường dân dụng mới mong có được sự phát triển nhất định. Công trình vẫn là công trình xây dựng dân dụng chiếm đa số thị phần công trình của quốc gia.
Huyền Thanh lúc này suy nghĩ một lát rồi mới định hình được những gì mình vừa tiếp nhận từ Thiếu Kiệt. Hiện Tại bà không thể hiểu nổi tại sao một cậu nhóc như Thiếu Kiệt lại có thể nói ra những chuyện mà người lớn như bà không thể hiểu được.
Nhưng mà đúng thật chuyện này, nếu dựa theo những gì Thiếu Kiệt nói thì đây vẫn là cách tốt nhất có thể thâm nhập thị trường nước bạn. Huyền Thanh lúc này cũng nhìn Hoang Lâm Nhu lắc đầu nói.
- Xem ra thằng nhóc nhà chị không Thiên Tài thì cũng là chuyên gia kinh doanh sau này, việc nhìn nhận này vượt khỏi nhận thức của tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng thực hiện. Nếu liều một lần như cậu nhóc nói. Chỉ có thể như thế mới đưa công ty và sản phẩm trong nước bước một bước ra thế giới.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng cười lắc đầu với Huyền Thanh trả lời.
- Ngay cả tôi làm mẹ còn không hiểu hết được thằng nhóc, việc kinh doanh tôi cũng chỉ là gà mờ thôi, thật chất tôi cũng chỉ làm theo những hướng đi chỉ dẫn của thằng con mình. Chị xem nó còn ghi ra những phương án và những cách để tôi làm việc, phát triển cửa hàng bách hóa như thế nào. Chưa bao giờ tôi nghĩ con mình như thế cả. Có chăng nó dù thế nào thì vẫn là con tôi thôi mà.
Hoàng Lâm Nhu lấy trong túi xách mình cuốn sổ tay mà bà ghi lại những gì Thiếu Kiệt đã ghi chú cho bà, những cách buôn bán trao đổi hợp tác, chưa kể đó những cách kiểm tra hàng và cách sắp xếp quầy kệ được liệt kê rất rõ.
Thiếu Kiệt lúc này cũng không ngờ cuốn sổ tay đó mẹ hắn vẫn còn giữ, mà là còn đem theo bên mình, giờ lại lấy ra khoe với người khác làm hắn cũng cảm thấy hơi ngại. Trong Khi đó, Huyền Thanh người ta là chủ tịch tập đoàn công ty lớn, còn hắn chỉ là một nhóm công ty nhỏ, chưa biết chừng còn không bằng một góc của công ty của bà.
Nhìn sơ cuốn sổ tay của Hoàng Lâm Nhu, Huyền Thanh cũng cười cười nói.
- Tôi cũng hi vọng Nhật Huy sau này cũng được như thế, Tuy giờ thằng nhóc nó có chút quậy phá nhưng biết đâu sau này sẽ tốt hơn.
Vừa nói, Huyền Thành vừa xoa xoa đầu của Nhật Huy. Cậu nhóc cầm cái đùi gà trong tay, trong lòng còn đang để bịt bánh Huyền Thanh mới mua cho mình. Trông có vẻ rất vui.
- Cháu thấy Nhật Huy bây giờ rất tốt, Cậu nhóc vẫn muốn mình trở thành tiến sĩ giống như dì đấy. Biết đâu sau này chú nhóc sẽ theo ngành nghề của dì thì sao.
Thiếu Kiệt nhìn Nhật Huy cười cười nói, dù sao thằng nhóc vẫn là rất dễ thương, không ai mà không thích một chú nhóc hiếu động và thông minh, hắn cũng thế việc đó làm hắn có thiện cảm cũng là chuyện bình thường.
Cho đến khi kết thúc buổi gặp mặt đơn thuần này Thiếu Kiệt vẫn được Huyền Thanh xin số điện thoại để có thể liên lạc với cậu khi cần thiết còn nói khi nào rảnh có thể lại nhà của bà chơi với Nhật Huy, Cậu nhóc nghe Thiếu Kiệt phải về đi học lại muốn đòi theo làm Thiếu Kiệt phải một phen nói chuyện khuyên cậu bé cố gắng học tốt, khi nào Thiếu Kiệt hắn có thời gian sẽ ghé thăm đi chơi với thằng nhóc, Lúc đó Nhật Huy còn hướng Thiếu Kiệt móc tay hứa …
Do lúc đi lên đây hai mẹ con đều là đi taxi bây giờ có thêm chiếc xem đạp, Thiếu Kiệt lại là người phải đạp xe chở mình về, hắn thấy việc này cũng không có gì là lớn, nên trên đường đi về hình ảnh hai mẹ con đi trên chiếc xe đạp mới cũng thu hút một số ánh mắt của những người xung quanh.
Đợi đi xa thật xa Hoàng Lâm Nhu mới trầm trọng hỏi Thiếu Kiệt về việc vừa rồi nói chuyện với Huyền Thanh.
- Con thấy chuyện này có đơn giản không? sao mẹ thấy phiêu lưu mạo hiểm quá. Trong kinh doanh ai lại làm như thế bao giờ?
- Con thấy việc này có thể thành công rất lớn, không vì việc gì hết chỉ là sản phẩm của Di ấy đúng thật khá tốt, không nói gì đến những khía cạnh khác vấn đề màu sắc và độ bền lâu của sản phẩm thì rất tốt, tính năng chống thấm ngoài trời cũng khá ổn.
Thiếu Kiệt theo nhận định của mình mà đánh giá sản phẩm của Huyền Thanh thông qua những gì hắn biết, đa phần các công trình muốn có sự bền vững của sự trang trí bên ngoài cũng như bên trong thì vẫn ưu tiên sản phẩm của Huyền Thanh, tuy hắn không hiểu kỹ thuật để có được một sản phẩm như thế nào nhưng, nhiều công trình hắn đã làm qua mấy năm sau vẫn như thế về màu sắc của công trình.
- Nhưng mà mẹ thấy sao sao ấy tuy biết sản phẩm của Huyền Thanh có lẽ là tốt thật như mà để phiêu lưu cho người ta sử dụng sản phẩm trước rồi sau hai năm mới lấy tiền thì thật mẹ chưa thấy bao giờ.
- Theo con nghĩ không cần tới hai năm đâu! nếu sản phẩm phát triển được chỉ cần qua một năm. Tất cả những người đã ký kết hợp đồng với dì ấy đều sẽ thanh toán toàn bộ tiền hàng thôi.
Thiếu Kiệt dự đoán có phần mơ hồ, nhưng hắn tin chắc sản phẩm của Huyền Thanh có được chỗ đứng nhất định, không vì điều gì chỉ vì sản phẩm của Huyền Thanh vẫn còn tồn tại và phát triển thành một trong những công ty đứng đầu về ngành sơn trên thế giới ở cuộc sống trước của hắn điều đó đã là quá đủ.