Siêu Việt Tài Chính

Chương 137




Thiếu Kiệt cùng cậu nhóc nói chuyện cho cậu bé quên đi, việc không có mẹ mình trong khi đợi chờ Hoàng Lâm Nhu tìm biện pháp liên lạc với gia đình cậu bé. Những câu hỏi của Thiếu Kiệt làm hắn biết rõ hơn về gia cảnh cậu bé Nhật Huy trước mặt nên việc này chắc cũng qua nhanh thôi.

- Nhật Huy này em nói xem sau này mình sẽ làm gì?

- Sau nay em sẽ làm tiến sĩ. Mẹ em làm tiến sĩ giỏi lắm nhé, mẹ có một công ty lớn thật lớn …

Nói đến đây cậu nhóc lại lấy tay ra đếm đếm trên ngón tay, thấy thể Thiếu Kiệt cũng hỏi.

- Em tính gì thế?

- Em đếm công nhân của mẹ. Nhiều quá tay em không đủ tay anh cũng thế.

Nhìn những cử chỉ nhỏ bé của Nhật Huy hắn chỉ biết cười, một chú nhóc thông minh chắc hẳn đây là gien di truyền từ mẹ mình.

- Vậy thì em phải học thật giỏi đấy nhé tiến sĩ mà học không giỏi thì không được đâu.

- Nhật Huy học giỏi mà, Nhật Huy được năm bông hoa bé ngoan luôn đấy.

Bây giờ từ phía xa Hoàng Lâm Nhu cũng trở về, cùng với bà là một người phụ nữ tuổi tác cũng tầm tuổi mình. Bà vừa thấy Nhật Huy chơi đùa với Thiếu Kiệt thì chạy lại cạnh cậu nhóc. vẻ mặt vui mừng trách móc.

- Nhật Huy con đi đâu vậy mẹ đi tìm con nãy giờ!

Nhật Huy thấy mẹ mình cũng lại ôm bà rồi chỉ chỉ chiếc xe.

- Con chơi với anh Kiệt, anh Kiệt mua cho con chiếc xe đạp nè mẹ, xe đạp màu xanh ấy, giống màu cái ống mẹ hay làm đấy.

Giờ thì Thiếu Kiệt hiểu tại sao cậu bé lại thích chiếc xe màu xanh dương này. Bởi cậu bé thấy màu này mẹ mình thường làm, để được sự chú ý của bà, chú nhóc muốn có chiếc xe đạp màu như thế.

Nhận thức đơn thuần của đứa trẻ là thế, cứ muốn được mẹ mình chú ý thì xem những vật dụng mà mẹ mình thường hay chú ý là sẽ muốn cho được những thứ như vậy.

Thấy Nhật Huy không sao, Huyền Thanh cũng đứng lên cầm tay cậu bé nhìn Hoàng Lâm Nhu với Thiếu Kiệt cảm ơn

- Cám ơn chị và cháu giúp dì tìm lại Nhật Huy, cậu nhóc cứ hễ lơ là một chút là không thấy đâu nữa. À cho tôi gửi lại tiền chiếc xe của Nhật Huy.

Nghe thế Thiếu Kiệt nhìn Huyền Thanh nói.

- Không sao đâu dì xem như cháu tặng cho Nhật Huy đi. Cậu bé cũng thông minh mà.

- Như thế sao được! chiếc xe cũng không phải số tiền ít,để tôi gửi tiền lại đi.

Hoàng Lâm Nhu thấy Thiếu Kiệt quyết định như thế cũng nói.

- Thôi không cần đâu chị Thiếu Kiệt đã nói tặng cho Nhật Huy thì cứ xem là cháu tặng cho Nhật Huy đi.

- mẹ ơi anh Kiệt nói mẹ đi mua bánh cho co con, mẹ mua bánh đâu rồi?

Nhật Huy nắm lấy tay mẹ mình giật giật hỏi làm cho Thiếu Kiệt cũng không biết làm sao. Nên ngồi xuống nói với Nhật Huy

- Mẹ sợ Nhật Huy buồn nên chưa mua để mẹ dẫn Nhật Huy đi mua, chọn bánh Nhật Huy thích đó.

- Vậy nhé, anh kiệt đi cùng Nhật Huy mua bánh nhé.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng chỉ biết cười không thể làm gì, vốn là định sẽ về nhà ăn chút gì đó rồi đi học, giờ lại gặp cảnh này nếu hắn không đi thì cũng tội cho thằng nhóc, mà không biết thằng nhóc dây dưa đến lúc nào.

- Thôi để tôi mời hai mẹ con chị đi ăn ở gần đây có một chỗ bán đồ ăn tương đối khá, sẵn mua cho Nhật Huy bánh luôn. Dù sao cho tôi mời hai mẹ con nói tiếng cám ơn. Nếu hai người không chịu tôi cũng chỉ đành gửi lại xe đạp thôi.

Thiếu Kiệt lúc này, nhìn vào đồng hồ điện thoại rồi gật đầu. Hoàng Lâm Nhu thấy thế cũng đồng ý. Dù sao nếu bây giờ Thiếu Kiệt và bà về cũng là đi ăn, rồi Thiếu Kiệt cũng sẽ đi học. Nên việc này cũng không trở ngại gì lớn lắm.

- Vậy cũng được dù sao tôi với Thiếu Kiệt vẫn là chuẩn bị về ăn chút gì đó Thiếu Kiệt còn đi học.

Thiếu Kiệt cùng Hoàng Lâm Nhu đi cùng hai mẹ con Nhật Huy, Huyền Thanh cũng không quên ghé một quán tạp hóa kế bên đường, cho Nhật Huy chọn cho mình loại bánh mà cậu bé thích.

Đợi cho cả bốn người vào trong một nhà hàng, ở gần công viên. sau khi đã gọi món xong Thiếu Kiệt mới nói với Huyền Thanh, những gì mà hắn muốn biết.

- Cô cho cháu hỏi sao mà Nhất Huy lại đi mất mà cô không hay biết vậy?

- Nói ra thì thật ngại dạo gần đây công ty có một chút trắc trở, nên cô cũng phân vân suy nghĩ một lát, thế là Nhật Huy đi lúc nào cũng không hay, may mà có chị với cháu đây không tôi cũng chẳng biết làm sao.

Hoàng Lâm Nhu nghe thế cũng cười cười nhìn Nhật Huy nói.

- Thằng nhóc này nó cũng giống như Thiếu Kiệt hồi nhỏ, chỉ cần hở ra một chút là chạy đi mất, có mấy lần làm tôi cũng muốn khổ. Nhưng mà chị mở công ty gì vậy? dù có thể tôi không giúp gì được nhưng có thể cho ý kiến được mà. Người trong cuộc tối người ngoài cuộc sáng biết đâu lại ổn thỏa.

Huyền Thanh do dự một lúc nhưng xét thấy lời của Hoàng Lâm Nhu cũng tương đối đúng nên mới kể lại.

- Chẳng là trước đây tôi ở nước ngoài có nghiên cứu về các mặt hàng sơn chống thấm của nước ngoài, sau này về nước tôi theo đó phát triển thành lập nên công ty, Những năm cuối thế kỷ 19 công ty phát triển khá ổn định khoảng từ đầu năm ngoái đến nay. những mặt hàng sơn chống thấm của công ty chiếm đa phần thị trường trong nước, đầu năm nay tôi mới đem chuông đi đánh xứ người, điển hình là bắt đầu khai thác thị trường Campuchia. Nhưng việc đó khó hơn tôi tưởng, công việc không thuận lợi rất nhiều. Mà thị trường trong nước lại quá bảo hòa nếu phát triển như thế thì sẽ chỉ gò bó với mặt hàng nội địa.

Trầm Ngâm một lúc Thiếu Kiệt mới hỏi Huyền Thanh, để xem dự định của bà là như thế nào. Dù sao đây vẫn là thương hiệu mang tên của quốc gia, mà đem đi ra nước ngoài là một ý tưởng mạo hiểm khá cao nhưng nếu sản phẩm tốt thì chắc chắn sẽ có thị phần.

- Thế cô định phát triển ở mỗi nước Campuchia thôi hay là những nước khác nữa.

- Cô đang suy nghĩ đến thị trường Singapore mà quốc gia này lại là quốc gia sạch bật nhất thế giới và cực kỳ kỹ tính với chất lượng hàng hóa, việc thâm nhập vào thị trường này vô cùng phức tạp. Mà cô trước giờ chỉ nghiên cứu là chính, hầu như cô chưa từng kinh doanh mà phải nói là không biết kinh doanh, cũng không biết nói khéo chiều lòng khách hàng, nên cũng rất khó cho việc đàm phán thương lượng.

Thiếu Kiệt nghe Huyền Thanh nói như thế cũng nhíu mày, hắn đang thắc mắc những hợp đồng thường có của công ty là do đâu mà ra.

- Vậy trước đây làm sao cô lấy hợp đồng được những công ty lớn trong nước?

- Thì trong công ty mọi người bên bộ phận quảng cáo đàm phán với các đối tác công ty lớn trong nước, còn cô chỉ làm việc nghiên cứu đưa ra những sản phẩm tốt nhất và không mang đến thiệt hại gì đến môi trường xung quanh với giá thành thấp hơn những loại sơn ngoại nhập. Giờ ra nước ngoài chỉ được một bộ phận mà đàm phán trước nhất vẫn là chủ tịch công ty phải có mặt nên cô mới lo lắng.

Huyền thanh cũng ngập ngừng đôi chút rồi mới trả lời. Bởi theo bà thấy Thiếu Kiệt sao lại thắc mắc nhiều đến như thế mà Hoàng Lâm Nhu lại không nói gì chỉ để con mình nói chuyện việc này với bà.

- Cháu thấy cô khá tự tin với nhãn hiệu sơn chống thấm của mình. Cháu tin là nó hiệu quả nhưng mà đối với người nước khác thì dù là ai họ cũng không tin tưởng đâu.

- Vậy theo cháu sẽ phải làm như thế nào. Nếu cứ phát triển thị trường trong nước không thì, không mấy phát triển còn nếu đánh ở thị trường các nước khác thì vấn đề mà cháu nói sẽ xảy ra dẫn đến thua lỗ là điều chắc chắn rồi.

Thiếu Kiệt trầm ngâm một lúc. Bởi theo hắn biết thương hiệu của bà chắc chắn sẽ được chấp nhận ở Singapore nhưng để làm cách nào được chấp nhận thì Thiếu Kiệt hoàn toàn không hiểu. Vì thời điểm hắn còn làm phụ hồ thì hầu như công trình nào cũng sử dụng sản phẩm sơn chống thấm ngoài trời của công ty Huyền Thanh.

Thấy Thiếu Kiệt im lặng suy nghĩ như thế Huyền Thanh cũng nhìn mẹ hắn như muốn biết được câu trả lời từ bà. Hoàng Lâm Nhu chỉ cười cười đáp.

- Chuyện này tôi không rành vì đa số việc kinh doanh trong nhà đều do thằng nhóc này tính toán, nếu nó đã đưa ra ý kiến thì chắc chắn sẽ thực hiện được.

Sau khá lâu, Thiếu Kiệt mới thở dài một hơi chỉ có một cách là liều để tìm đường sống trong cõi chết ở thời điểm này.

- Theo cháu thấy nếu muốn phát triển một lần ở Singapore Dì phải đánh cược một lần liều hoặc mất trắng, hoặc thành công,nếu dì có khả năng tin vào sản phẩm của mình chiếm được thị phần của quốc gia này thì có lẽ nên liều một lần. Một khi thành công ở thị phần này cô sẽ chiếm được một lượng lớn giá trị đơn hàng xuất khẩu ra nước ngoài, còn không thì sẽ phải quay trở lại trong nước chống chọi với lại những thua lỗ đã gặp phải ở nước ngoài. Cô sẽ chọn phương án nào, như thế cháu sẽ đưa ra ý kiến.

Huyên Thanh nghe thế cũng im lặng, bà không biết ý tứ trong câu nói của Thiếu Kiệt hắn như thế nào. Nhưng bà biết chắc sản phẩm mình phát minh ra không kém với nước ngoài, bà tự tin về điều đó. Bởi bản thân phát minh của mình làm ra, bà còn không tin tưởng, thì làm sao để người khác tin, chưa kể còn là người nước ngoài. nên bà trả lời thẳng với Thiếu Kiệt.

- Cô tin sản phẩm của mình, Được cô liều một lần cháu nói ra ý kiến của mình đi.