Lời vừa dứt, ánh mắt Chu Hoài Vũ và Cố Thừa Châu đều rơi vào Thịnh Trử Ý.
Chu Hoài Vũ cười trước: "Thì ra là người đẹp Diệp mời, xem ra chúng ta được hưởng lợi nhờ anh Ý."
Trên mặt Cố Thừa Châu không có biểu tình gì, chỉ nhìn qua nhìn lại Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.
Thịnh Trử Ý lạnh lùng vặn nắp chai nước, ném nửa chai nước còn lại vào tay Thẩm Chiêu Chiêu rồi quay trở lại sân.
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Chậc, có người đẹp đưa nước mà vẫn làm mặt lạnh, thật không biết quý trọng!
Diệp Vi An đứng ở ngoài đám đông chứng kiến phản ứng của họ, môi mím chặt, vẻ mặt có chút lạnh lùng. Đặc biệt là khi nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên một tia âm u khó hiểu.
Trong khi đó, phía sau Thẩm Chiêu Chiêu, các cô gái đã bàn tán xôn xao.
"Các cậu có thấy không? Thịnh Trử Ý thật sự đã uống nước do học sinh chuyển trường đưa!"
"Rốt cuộc họ có quan hệ gì nhỉ? Tớ thấy hình như bạn học Trử Ý đối xử với cậu ta không giống bình thường?"
"Bây giờ cậu mới nhận ra à? Tớ đã phát hiện ra từ lâu rồi. Lúc học sinh mới đến, Trử Ý đã chủ động nói chuyện với cậu ấy. Cậu quên rồi à?"
"Chứ không phải cô chủ nhiệm sợ học sinh mới chuyển đến chưa quen nên nhờ lớp trưởng quan tâm nhiều hơn sao?"
"Nhưng cậu đã thấy lớp trưởng quan tâm ai bao giờ chưa?"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Bọn họ có thể có quan hệ gì chứ? Nhất định là có người lợi dụng thân phận học sinh chuyển trường để quấn lấy Thịnh Trử Ý. Thật đáng ghét!"
Người nói là một trong những cô gái thường giao du với Diệp Vi An.
"Nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy bạn học Trử Ý nhận đồ của một cô gái, bọn họ sẽ không có gì chứ?" Một cô gái khác nghi ngờ.
"Phì, sao bạn học Trử Ý có thể thích cậu ta được?" Cô gái vừa nói vừa châm chọc nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.
Thua Diệp Vi An thì có thể chấp nhận được, nhưng thua một cô gái đến từ huyện nhỏ, cô nàng không phục.
Cô có tư cách gì mà nhận được sự chú ý đặc biệt của Thịnh Trử Ý?
Lúc này, một giọng nữ khác vang lên: "Tớ vừa nghe thấy những chai nước đó là do Vivian mua, học sinh chuyển trường chỉ đưa giúp mà thôi.”
"Tớ đã nói rồi, sao bạn học Trử Ý có thể thích cô gái đó? Hóa ra đều là nhờ mặt mũi của Vivian." Cô gái trước đó nói với vẻ đắc ý.
Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không biết những người kia đang nói cái gì sau lưng cô.
Tuy nhiên, dù không nghe được nhưng cô cũng có thể đoán được.
Kể từ khi chuyển đến trường khác, cô luôn cố gắng giữ im lặng, nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ mọi người sẽ không còn tin rằng mối quan hệ của cô và Thịnh Trử Ý chỉ là bình thường nữa.
Mà thôi, lộ thì cứ lộ!
Vốn dĩ cô không nghĩ rằng mình có thể giấu được mãi mãi. Hai người gặp nhau hàng ngày nên không thể giả vờ xa lạ với nhau. Cô chỉ nghĩ, mình có thể giấu được bao lâu thì giấu, thêm được một ngày bình yên cũng được.
Nói cho cùng, nếu không phải cô giúp Diệp Vi An đưa nước, có lẽ đã không bị bại lộ nhanh như vậy.
Nghĩ đến đây, cô chợt khựng lại.
Chẳng lẽ đúng như cô nghĩ?
Trước đó, cô đã cảm thấy hành vi nhờ cô giúp đưa nước của Diệp Vi An có gì đó hơi kỳ lạ.
Việc này, vốn nên tự mình làm thì mới có ý nghĩa.
Nhưng cũng có thể là cô đã nghĩ nhiều, dù sao đối phương cũng chỉ nhờ cô đưa nước, không bắt cô đưa trước mặt mọi người.
Cô vốn định đợi đám Thịnh Trử Ý chơi bóng xong rồi mới lặng lẽ đưa nước cho họ, nhưng ai ngờ anh chàng kia lại đột nhiên đi về phía cô.
Nói cho cùng, là do cô không chú ý.
Nhưng cô cũng đã âm thầm để ý...