Buổi chiều, trong giờ thể dục.
Các bạn nam chơi bóng rổ, các bạn nữ tự do hoạt động.
Thẩm Chiêu Chiêu vừa ra khỏi căng tin thì đã bị Diệp Vi An gọi lại.
"Chiêu Chiêu."
Thẩm Chiêu Chiêu quay lại nhìn.
Diệp Vi An cầm mấy chai nước, cười nói với cô: "Cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho bạn học Trử Ý được không? À, mấy chai còn lại là để mời cậu và Chu Hoài Vũ."
"Sao cậu không tự đưa đi?" Thẩm Chiêu Chiêu khó hiểu nhìn đối phương.
Diệp Vi An hơi lúng túng nói: "Cậu cũng biết mà, cậu ấy không nhận đồ từ các cô gái khác, nếu tớ đưa, chắc chắn cậu ấy sẽ không nhận."
Thẩm Chiêu Chiêu hiểu, một người muốn đưa thứ gì đó cho người mình thích nhưng lại sợ bị từ chối nên mới nhờ người khác giúp đỡ.
Nhưng mà......
"Cậu cũng nói cậu ấy không nhận đồ của các cô gái, nếu tớ đưa thì chắc gì cậu ấy đã nhận?" Thẩm Chiêu Chiêu không muốn tiết lộ mối quan hệ của mình với Thịnh Trử Ý nên chỉ có thể giả vờ không quen biết.
"Nhưng mối quan hệ của các cậu không bình thường, phải không?" Diệp Vi An nói với giọng nhẹ nhàng và ngây thơ.
Thẩm Chiêu Chiêu nhướng mày, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Tớ đã thấy hết rồi!"
Diệp Vi An chớp mắt nhìn cô: "Tớ thấy hôm đó Thịnh Trử Ý quay lại tìm cậu, sau đó các cậu còn đi chơi với đám Chu Hoài Vũ nữa, đúng không?”
Thẩm Chiêu Chiêu nuốt nước bọt, trong lòng hồi hộp không thôi. Lúc cô không biết nên giải thích thế nào, đối phương tiếp tục cười nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ không theo dõi các cậu đâu, là Chu Hoài Vũ đăng ảnh các cậu đi chơi lên mạng xã hội, tớ nghĩ, họ đã sẵn lòng dẫn cậu đi chơi, chắc mối quan hệ của cậu và họ cũng khá tốt, bọn họ sẽ không từ chối đâu."
Đối phương nói "họ" chứ không phải "cậu ấy", điều này khiến Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Cô mở điện thoại, phát hiện đúng là Chu Hoài Vũ đã đăng một bức ảnh vào ngày nghỉ cuối cùng, nhưng những bức ảnh chủ yếu là ảnh selfie của cậu ấy, chỉ có một tấm trong góc là có bóng lưng của cô và Thịnh Trử Ý.
Không ngờ đối phương lại tinh mắt như vậy, chỉ cần nhìn bóng lưng là có thể nhận ra hai người.
May mắn là Diệp Vi An không hỏi thêm về mối quan hệ giữa cô và Thịnh Trử Ý.
Bằng không, cô thật sự không biết giải thích thế nào.
Thẩm Chiêu Chiêu không thể tiếp tục nói rằng cô và Thịnh Trử Ý không quen nhau nữa, chỉ nói: "Tớ có thể giúp cậu đưa cho cậu ấy, nhưng cậu ấy có nhận hay không thì tớ không chắc đâu."
"Không sao đâu." Diệp Vi An cười nói, "Cậu chịu giúp tớ là tớ đã rất vui rồi, tớ cũng biết có thể cậu ấy sẽ không nhận, nhưng tớ vẫn muốn đưa nó cho cậu ấy."
"Được rồi, để tớ thử."
Trong lúc tạm nghỉ, Thịnh Trử Ý liếc mắt đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang đứng trong đám người.
Thấy cô đang cầm vài chai nước, chắc chắn là chuẩn bị cho họ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Thịnh Trử Ý bước tới, lấy một chai nước trong tay cô. Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã mở ra và bắt đầu uống.
Thẩm Chiêu Chiêu đành phải giao số nước còn lại cho Chu Hoài Vũ và Cố Thừa Châu đang theo sau.
"Cảm ơn em gái Chiêu Chiêu nha!" Chu Hoài Vũ vui vẻ nhận lấy, mỉm cười cảm ơn.
Cố Thừa Châu cũng cảm kích cười với cô.
Thấy cảnh này, những cô gái muốn đưa nước nhưng không dám tiến lên đều cảm thấy ghen tị vô cùng, ánh mắt như d.a.o đ.â.m vào Thẩm Chiêu Chiêu.
"À, nước này không phải tớ mua đâu." Cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu cũng tìm được cơ hội mở miệng.
Tay cầm chai của Thịnh Trử Ý dừng lại, sau đó Thẩm Chiêu Chiêu dũng cảm nói tiếp: "Là Diệp Vi An nhờ tớ đưa giúp, nếu các cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cậu ấy nhé!"