Thịnh Trử Ý: "Vậy tuần sau anh sẽ dẫn em đi gặp giáo viên phụ trách cuộc thi."
"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu không có ý kiến gì.
"À phải rồi, mẹ anh vừa gọi điện, bảo trưa nay chúng ta qua bên đó ăn cơm." Thịnh Trử Ý tiếp tục nói.
"Được, được! Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi nhanh thôi!" Nghe nói sắp có đồ ăn ngon, Thẩm Chiêu Chiêu phấn chấn hẳn lên.
Chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha, cô đã lập tức đứng dậy, thúc giục Thịnh Trử Ý.
Nhưng lại nghe Thịnh Trử Ý chậm rãi nói: "Nhưng mà, anh tưởng em sẽ tham gia tiệc chuyển nhà tới khuya, nên anh đã từ chối giúp em rồi!"
"Gì cơ?"
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy khó chịu vô cùng, lập tức chạy tới kéo anh: "Không được, anh mau gọi điện cho dì Tố Tâm, nói với dì ấy rằng em không tham gia tiệc chuyển nhà nữa, bây giờ chúng ta sẽ đến đó. Đã lâu rồi em chưa được ăn mấy món do dì Tố Tâm nấu, em nhớ tay nghề của dì ấy lắm, em còn phải đi thăm Tiểu A Ly nữa."
Thịnh Trử Ý nhìn bàn tay cô đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo mình, sau đó ngước mắt nhìn khuôn mặt cô, dưới ánh mắt háo hức của cô, anh thở dài: "Được rồi!"
Hai người bắt taxi đến một ngôi nhà khác của nhà họ Thịnh.
Người mở cửa là Tần Tố Tâm, theo sau là Nhị Mao.
Vừa nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu, Tần Tố Tâm đã cười tươi: "Chiêu Chiêu đến rồi, mau vào trong." Nói xong, bà trực tiếp kéo Thẩm Chiêu Chiêu vào nhà.
Còn Thịnh Trử Ý thì bị lờ đi như một người vô hình.
Thịnh Trử Ý:...
Quên đi, chỉ cần có cô gái này ở đây, ba mẹ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy anh.
Trong nhà, Tiểu A Ly đang chơi Rubik.
Thẩm Chiêu Chiêu tiến lại gần, chào hỏi: "Tiểu A Ly, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Đối phương ngẩng đầu, vừa thấy Thẩm Chiêu Chiêu, cậu nhăn mặt lại, nghiêm túc nói với cô: "Chị đến đây làm gì?"
"A Ly, không được vô lễ, phải gọi là chị Chiêu Chiêu." Tần Tố Tâm nói.
Nghe thấy giọng mẹ, cậu bé không vui, mím môi, liếc Thẩm Chiêu Chiêu, tự động bỏ qua câu cuối cùng, sau đó cậu cúi đầu, tiếp tục chơi với khối Rubik trong tay.
Tần Tố Tâm thở dài bất lực.
Tiểu quỷ này vẫn luôn như vậy, không thích nói chuyện, cũng không thích quan tâm đến người khác. Khi cậu không muốn mở miệng, ai cũng không ép được. Nhưng ít nhất vẫn tốt hơn trước kia rất nhiều.
Ít nhất, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cậu.
"Con ngồi một lát đi, dì Tố Tâm sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con." Tần Tố Tâm quay mặt đi, nói với Thẩm Chiêu Chiêu.
"Dì Tố Tâm, để con tới giúp dì!" Thẩm Chiêu Chiêu muốn đứng dậy, nhưng Tần Tố Tâm đã giữ cô lại: "Không cần, để Ý Ý dẫn con đi chơi một lát, sẽ xong nhanh thôi."
Nói xong, Tần Tố Tâm liền đi vào phòng bếp.
Thẩm Chiêu Chiêu bị bỏ lại phía sau, tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu A Ly. Khối Rubik trong tay cậu giống như một món đồ chơi của trẻ con, không có khó khăn gì, chẳng mấy chốc đã được khôi phục.
"Wow, A Ly, em giỏi quá! Chị còn không biết chơi cái này." Thẩm Chiêu Chiêu vỗ tay nhiệt liệt.
Tiểu quỷ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: "Là do chị quá ngốc!"
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Cậu bé nhỏ như hạt vừng mà lời nói lại có sát thương cực cao.
Thẩm Chiêu Chiêu quyết định không so đo với cậu, mà thay vào đó, cô chuyển sang trêu chọc Nhị Mao.
Nhị Mao thấy cuối cùng chủ cũ cũng chịu để ý đến mình, nó vẫy đuôi điên cuồng, chạy vòng quanh cô, làm đủ mọi động tác khiến Thẩm Chiêu Chiêu cười khanh khách.
Nhìn thấy Nhị Mao đang điên cuồng lấy lòng người khác, Tiểu A Ly lại đen mặt, tỏ vẻ không hài lòng.