Gõ cửa thì gõ cửa.
Một lúc sau, Thịnh Trử Ý đi tới mở cửa.
"Sao em..." Nhìn thấy cô, anh vô thức muốn hỏi tại sao cô không mở cửa đi vào?
Thẩm Chiêu Chiêu không để đối phương nói hết, vội vàng ngắt lời anh: "Xin chào, bạn học Trử Ý, bọn tớ tới đây để mời cậu tham dự bữa tiệc chuyển nhà của bạn học Diệp Vi An. Bạn học Diệp Vi An vừa chuyển đến khu này, ở ngay sau biệt thự của cậu, từ giờ hai người vừa là bạn học vừa là hàng xóm, cậu có muốn đến ăn mừng cùng chúng tớ không?"
Ánh mắt Thịnh Trử Ý dừng lại trên mặt cô, anh nhìn chằm chằm hai giây, rồi khẽ cau mày, từ chối: "Không đi!" Nói xong, anh đóng cửa lại trước mặt cô.
"Cậu ấy nói không đi." Thẩm Chiêu Chiêu xoay người.
Cô gái phía sau không khỏi chê bai: "Ngốc quá, cậu ấy nói không đi, sao cậu không nghĩ cách thuyết phục cậu ấy đi?"
Thẩm Chiêu Chiêu lùi lại một bước, nói: "Hay là cậu đi đi?", vẻ mặt như thể "Dù sao tớ cũng không làm được, cậu làm đi".
"Cậu!" Người kia biết rõ, dù mình có đi thì cũng không thể thuyết phục được đối phương, cho nên cô nàng không khỏi trợn mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
"Chúng ta trở về đi! Tớ đã nói Trử Ý sẽ không đồng ý mà." Ánh mắt Diệp Vi An hiện lên vẻ thất vọng, gượng cười nói.
"Vivian, cậu đừng buồn, là cậu ta không biết điều."
"Đúng vậy, cậu ta thật bất lịch sự, dù sao cũng là bạn học, sao có thể làm như vậy?"
Mọi người bắt đầu chỉ trích Thịnh Trử Ý.
Thẩm Chiêu Chiêu bỗng cảm thấy nhàm chán, thay vì ở cùng đám người không cùng quan điểm, cô thà nằm ở nhà chơi game còn sướng hơn.
"À, tớ chợt nhớ ra tớ còn có việc, tớ đi trước đây, chúc các cậu chơi vui." Thẩm Chiêu Chiêu thẳng thắn nói muốn rời đi.
"Cậu muốn đi?" Cô gái vừa bảo cô mở cửa lúc nãy lại trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: "Đúng vậy, tớ chỉ ra ngoài một chút, chúc bạn học Diệp chuyển nhà vui vẻ. Bây giờ cũng đã chúc xong rồi, tớ phải về rồi." Dù sao những người này cũng không thích mình, mà Thẩm Chiêu Chiêu cũng không muốn ở lại làm công cụ để họ so sánh.
Từ đầu đến cuối, Diệp Vi An đều rất lịch sự, mỉm cười nói với cô: "Vậy lần sau hoan nghênh cậu đến chơi."
"Được rồi!" Đối với các cô gái xinh đẹp, đặc biệt là những người vừa đẹp vừa tốt tính, Thẩm Chiêu Chiêu không thể kháng cự được.
Nếu không, làm sao cô biết có người không thích mình mà vẫn chạy đến chúc mừng cô ta?
"Chúng ta cũng trở về đi!" Diệp Vi An lại nhìn những người khác.
Mọi người không cam lòng nhìn căn biệt thự trước mặt rồi mới lầm bầm bỏ đi.
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi thắc mắc, làm sao một người tốt tính như vậy lại có thể trở thành bạn của một nhóm người như thế.
Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ rời đi, khi thấy mọi người đã đi xa, cô mới quay lại biệt thự của Thịnh Trử Ý, mở cửa bước vào.
Vừa vào cửa, cô đã thấy Thịnh Trử Ý đang ngồi trong phòng khách, cô bước vào, anh nhìn về phía cô nói: "Tiệc chuyển nhà vui không?"
Thẩm Chiêu Chiêu nhếch môi, rõ ràng người này biết mà còn cố hỏi.
Mới nãy đám người kia đã châm chọc cô ở cửa, tiếng lớn như vậy, chắc chắn anh đã nghe thấy.
Bây giờ Thẩm Chiêu Chiêu đã hiểu, những người không cùng một vòng tròn, mãi mãi cũng không thể hòa nhập được.
Thôi, từ nay về sau, cô sẽ chỉ chơi một mình!
May mà Thịnh Trử Ý không tiếp tục chủ đề trước đó, chuyển sang hỏi: "Lần trước anh đã nói với em về chuyện thi đấu, em đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Được, em đồng ý!" Dù sao cô cũng nhàn rỗi, thà dành tâm sức vào việc học còn hơn là nhìn một đám con gái chơi trò nịnh bợ và so sánh.