Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 308




Diêm Quân Lệnh vẫn muốn nói gì đó, người trong lòng đã nghẹn ngào nói một câu em đau, Diêm Quân Lệnh lập tức lên ô tô, dặn chú Trương khởi động xe.

Chú Trương có chút lo lắng: “Phu nhân sao rồi?”

“Đến bệnh viện trước.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng nói, nhìn lại người trong lòng, anh tự nhiên nhận thức được nha đầu này lúc nãy là làm nũng với mình.

Cúi đầu nhìn Lâm Lam, kết quả cô nàng gầy gò này đang co rúc trong lòng anh, không có động tĩnh gì, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt thật chặt, lông mi rung nhẹ, trái tim Diêm Quân Lệnh chợt thấy mềm nhũn, không tự chủ ôm chặt cô gái của mình lại.

“A...” không cẩn thận động đến vết thương, Lâm Lam ừm đau một tiếng, Diêm Quân Lệnh không dám cử động gì nữa.

Đến bệnh viện, Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam trực tiếp từ thông đạo bí mật trong bãi ngầm đỗ xe đi vào bệnh viện, Tiêu Chấn Nhạc đã sớm nhận được cuộc gọi, giờ đã dặn người chờ đợi ở đó.

“Người ra tay này có thù giết cha với chị?” Tiêu Chấn Nhạc kiểm tra lại vết thương, nheo mày hỏi.

Lâm Lam cười khổ sở|: “Thù giết cha thì không có, nhưng khả năng là hận cướp chồng.”

“Cướp chồng?” Tiêu Chấn Nhạc thuận thế nhìn sang Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh rất oan ức: “Tôi không quen người đàn bà đó.”

“Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội *.” Tiêu Chấn Nhạc như một phu tử * lắc đầu nguây nguẩy, đọc ra một câu.

( * người bình thường thì không có tội, nhưng người nào có mang thứ gì quý giá trên người sẽ bị người khác ghen ghet hoặc dòm ngó)

( * phu tử: cách gọi thầy ở cổ đại)

“Nhan sắc đó, chị không thấy Diêm đại tổng tài của chúng ta không những có tiền mà còn có nhan đó, là người đàn ông được mệnh danh đẹp trai hơn Tô Mộ Bạch.” Tiêu Chấn Nhạc vì luôn chú ý động tĩnh của Vân Bích, cho nên về những lời bình luận về Diêm Quân Lệnh cậu ta vẫn biết.

Lâm Lam nghe xong bị choáng, nhưng nghĩ lại, Tiêu Chấn Nhạc nói thế có vẻ cũng đúng.

“Nghe nói ông già nhà tôi cũng đang cảm thấy ngành y tế rất có tiềm năng, hay là để tôi ủng hộ cho ông, xây bệnh viện ngay đối diện từng chi nhánh bệnh viện Thụy An luôn.” Diêm Quân Lệnh nói một cách rất bình tĩnh.

“Diêm lão đại, đừng có động chạm cái thì uy hiếp người khác được không, thói quen xấu đó. Với lại anh chắc chắn là xây xong là có khách hàng? Có cướp nổi tên miền lâu năm của Thụy An chúng tôi không.” Tiêu Chấn Nhạc nói một cách khinh bỉ.

“Ừm, tôi có thể bảo Vân bích và Tô Mộ Bạch làm đại diện.”

“Hành hạ!” một câu nói của Diêm Quân Lệnh đã khiến Tiêu Chấn Nhạc đầu hàng, hung hăng ném ra hai từ này, “Chị dâu nhỏ không sao rồi, nhưng tốt nhất đi tiêm một liều uốn ván, đạo cụ đó cũng không biết là làm bằng gì, đề phòng cho cẩn thận.”

“Bây giờ đi luôn.” Diêm Quân Lệnh thắng một cách sảng khoái, tâm trạng cũng khá lên.

“Nhưng mà anh nhớ chú ý, bây giờ anh suốt ngày đi lại ngênh ngang trong bệnh viện, nếu bị phóng viên phát hiện thì sẽ rất phiền phức.” Tiêu Chấn Nhạc không muốn bệnh viện mình lúc nào cũng ẩn tàng phóng viên, như vậy Vân Bích yêu quý của mình muốn đến cũng không đến được.

“Tôi sẽ bảo người xử lý.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền bế Lâm Lam đi tiêm.

Lâm Lam được bế lên như một công chúa, tự dưng lại nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó cô cũng là bị thương, cũng là người đàn ông này bế mình đi tiêm uốn ván.

Bánh răng cuộc đời quay một vòng rồi tự nhiên lại quay về chỗ cũ, người đó vẫn chờ ở đây.

Nhìn người trong lòng mình đang ngẩn ngơ, Diêm Quân Lệnh nhẹ nhẹ xoa xoa đầu của Lâm Lam: “Đang nghĩ gì, nghĩ chăm chú như vậy.”

“Sao hồi xưa anh lại chọn em?” Lâm Lam đột nhiên đối diện với ánh mắt của Diêm Quân Lệnh, rất tò mò hỏi.

“Lựa chọn em? Ừm, chắc là vì duyên phận.” Diêm Quân Lệnh suy nghĩ một lúc, liền nghiêm túc trả lời.

Lâm Lam nhìn vào người đàn ông có ngũ quan nổi bật rõ ràng này: “Em cứ tưởng là loại người như anh còn lâu mới tin chuyện duyên phận.”

“Loại người như anh là loại người gì?” Diêm Quân Lệnh tò mò hỏi.

Lâm Lam nghĩ lại: “Thiên chi kiêu tử.”

“Thiên chi kiêu tử?” Diêm Quân Lệnh nhíu mày, không ngờ bánh bao nhỏ lại dùng từ này hình dung mình.

“Chẳng lẽ không phải? Xuất thân cao quý, học lực, vẻ ngoài, năng lực, cái nào cũng đều thuộc loại có đẳng cấp, cứ như là sinh ra đã được ông thần ưa chuộng.” Lâm Lam nói xong tự dưng cảm thấy có chút ghen tị.

“Nghe như vậy cũng thấy đúng, nhưng mà em có một ông chồng như vậy chả phải cảm thấy vinh hạnh hay sao?” Diêm Quân Lệnh phát cười, lần đầu tiên biết bánh bao nhỏ nhà mình lại đánh giá cao mình như vậy.

Đáng tiếc là sau khi anh hỏi xong câu này, Lâm Lam không những không tán thành, còn thở dài một hơi: “Áp lức lớn hơn vinh hạnh.”

“Đi với anh em cảm thấy áp lực?” Diêm Quân Lệnh không phải là không từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng tự nhiên vợ mình nói ra, giờ mới bắt đầu nhìn nhận lại.

Tự dưng bị hỏi vậy, Lâm Lam không biết nên trả lời Diêm Quân Lệnh thế nào, một lần nữa cắm đầu vào lòng chồng mình.

Diêm Quân Lệnh cũng không hỏi thêm gì nữa, dẫn Lâm Lam vào tiêm, tiêm xong Lâm Lam muốn tự mình đi, nhưng lại bị Diêm Quân Lệnh ấn vào trong lòng, “Ngoan ngoãn ở đây.”

Lâm Lam phảng phất nhìn lại màn cảnh gặp gỡ đầu tiên hồi đó, trong lòng muôn vàn cảm xúc, cứ thế dựa vào người chàng, chưa đến phòng bệnh, Diêm Quân Lệnh đã nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhẹ của nàng.

“Bánh bao ngốc này.” Diêm Quân Lệnh chiều chuộng lắc lắc đầu, nghĩ đến việc hôm nay anh vẫn cảm thấy hoảng sợ, nếu không phải hôm nay anh cũng ở đó, nữ diễn viên đấy rất có thể đâm thêm một kiếm nữa vào Lâm Lam, tuy chỉ là đạo cụ, nhưng dùng sức hung tợn như vậy, e là cũng bị thương không nhẹ.

Nghĩ như vậy, Diêm Quân Lệnh đặt Lâm Lam lên giường, đắp lại chăn, yên lặng ra khỏi phòng rồi gọi điện cho Lý Húc: “Xem hộ tôi một nữ diễn viên trong đoàn làm phim << Hán Vương>>, tôi không muốn nhìn thấy cô này xuất hiện trên màn hình nữa.”

“Dạ.” Lý Húc có chút kỳ quặc lão đại quan tâm mấy cái chuyện nhỏ nhặt này từ khi nào vậy, với lại bảo mình điều tra còn không nói ra họ tên? Nhưng đặc tính nghành nghề vẫn khiến anh ta nói một câu dạ, nghĩ đến Lâm Lam cũng đang ở đoàn quay phim đó, đã đoán ra được một chút manh mối, chỉ cần đi sang đó điều tra là có thể biết rõ tình hình.

Nhưng có vẻ có chút khó giải quyết.

Sau khi tìm hiểu được tình hình, Lý Húc lập tức gọi điện cho Diêm Quân Lệnh: “Ông chủ, chỗ dựa của nữ diên viên đó là Hoàng Vĩnh An, anh thấy có cần xử lý một thể luôn không?”

Hoàng Vĩnh An nổi tiếng từ lâu, khả năng diễn kịch rất xuất sắc, nhiều tuổi rồi lại tự xưng mình là nhà nghệ thuật, không có sai lầm lớn gì cả, nhưng rất háo sắc, trước đây chính là Hàn Hinh Nhi đã hiến thân cho ông mới có thể giành được quán quân cuộc thi hoa hậu Tấn Thị. Trước kia còn từng đề bạt Tô Mộ Bạch, đây cũng là nguyên nhân một người thanh cao như Tộ Mộ Bạch vẫn đồng ý cho nữ diễn viên đó vào đoàn làm phim của mình.

“Không cần, cảnh cáo là được rồi.” Diêm Quân Lệnh không có ý định khiến Tô Mộ Bạch khó xử.

Lý Húc nhận được lệnh liền đi làm việc. Diêm Quân Lệnh quay lại phòng bệnh, đã nhìn thấy cô vợ của mình đang ngủ thiếp hai hàng lông mày nhíu lại, hình như cô gặp ác mộng.

Ngồi xuống đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Lam, cô gái đang ngủ đó cũng hạ ý thức cọ cọ vào phía tay của anh, Diêm Quân Lệnh chợt thấy vui mừng, dứt khoát cởi áo khoác ra cũng nằm xuống.

Không có sự từ chối lúc còn tỉnh táo, Lâm Lam lúc ngủ trông dịu dàng ngoãn ngoãn rất nhiều, cô đang tìm kiếm nơi ấm áp, Diêm Quân Lệnh mới nằm xuống có một lúc mà cô đã dí vào trong lòng anh, Diêm Quân Lệnh không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên trán của người con gái ấy: “Nha đầu ngốc này, em lúc nào mới có thể để anh bớt lo được hả?”

Nói xong Diêm Quân Lệnh cũng thấy buồn ngủ rồi, nhắm mắt lại. Những ngày này Lâm Lam một mực bôn ba không có nghỉ ngơi tốt, Diêm Quân Lệnh cũng vậy.

Việc trong công ty còn một đống, bên bất động sản cũng đang xảy ra chuyện liên tục, tuy nhiên đều giải quyết gần xong, nhưng điều đáng lo về sau cũng không ít, anh muốn sống yên bình hầu như là không thể.

Với lại còn một việc đau đầu nữa, tối nay Đồng Thiên Hoa được tại ngoại rồi.

Người đó giảo hoạt hơn cả hồ ly, lại thủ đoạn nham hiểm, lần này hắn ta trực tiếp đá giám đốc nữ của “Tầm Hoan” đó ra ngoài, nhận hết tội lỗi, theo những gì Diêm Quân Lệnh được biết, người đàn bà đó đã theo hắn ta suốt 8 năm.

Diêm Quân Lệnh biết, Đồng Thiên Hoa không ngã xuống, ân oán của hai người sẽ không bao giờ dừng lại. Ngắm người vợ xinh xắn đang nép vào anh ngủ say, trong lòng Diêm Quân Lệnh đau nhói, cô đã động lòng thật với Đồng Thiên Hoa rồi?