Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 307




Nếu như trước đó Diêm Quân Lệnh nhận lời đóng thế cho Tô Mộ Bạch đã làm mọi người ngạc nhiên, thì khi nhìn thấy Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam, họ càng không thôi sửng sốt, mọi người đều biết chủ tịch Diêm nổi tiếng khó gần, nhất là với phụ nữ, đã từng có sao nữ muốn dựa vào anh để thăng tiến, kết quả là cô ta bị ném khỏi phòng làm việc trong tình trạng trần truồng, phút chốc trở thành chủ đề để những người trong ngành mang ra cười nhạo.

Về sau vị này từ chối công chúa Saya thì càng trở thành nhân vật mang tính huyền thoại hơn. Mọi người vẫn luôn nghi ngờ vị chủ tịch Diêm thần bí ít lộ mặt này thật ra là một chàng gay, là một đôi với trợ lý Lý của anh.

Cho đến những ngày trước, Diêm Quân Lệnh xuất hiện trước mặt công chúng, mọi người mới trầm trồ rằng vị này còn đẹp trai hơn cả ngôi sao thần tượng và thu hút hơn cả diễn viên thực lực, mái đầu húi cua cùng đôi mày kiếm toát ra khí chất mạnh mẽ của một quân nhân, mọi cử chỉ đều khiến các cô gái phát cuồng.

Về sau không ai tin Diêm Quân Lệnh là gay nữa, ngày càng có nhiều người mẫu nữ và sao nữ lao vào anh, người trước ngã xuống thì người sau lại tiến lên, nhưng từng người một đều bị làm lơ hoặc bị đóng băng sự nghiệp một cách triệt để, như vậy mới có thể ngăn chặn hoàn toàn phong trào hiến thân này.

Sau này người ta lại bảo nhau rằng thật ra vị này đã kết hôn, vợ anh chính là người mẫu nổi tiếng quốc tế Trần Văn, những bức ảnh ám muội được tung ra sau đó càng chứng minh cho điều này.

Vì vậy mọi người vô cùng bất ngờ trước việc Diêm Quân Lệnh đồng ý làm thế thân, còn chủ động bế một cô diễn viên phụ bình thường.

Tuy rằng mọi người nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể không thừa nhận rằng tạo hình cổ trang của cô gái này thật sự rất đẹp, mặc dù xuất hiện trong đoạn phim có độ nét cao của máy quay nhưng cô vẫn xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc ngợi khen.

Tô Mộ Bạch nhìn vào đoạn phim, càng cảm thấy Lâm Lam chính là nàng ca kỹ mà anh ta đang cần, thấy Diêm Quân Lệnh nằm đè lên cô một cách đột ngột, bỗng nhiên cảm thấy đôi chút tiếc nuối, thật ra đoạn phim này có thể chờ khi chân của anh ta khỏi rồi mới thêm cảnh vào cũng được.

"Anh hãy gợi ý họ, có thể quay cảnh hôn giả, tập trung vào cô ca kỹ." Tô Mộ Bạch dặn dò phó đạo diễn bên cạnh.

Phó đạo diễn vội vàng cầm theo bảng gợi ý đi qua đó.

Đáng tiếc là lúc phó đạo diễn vừa đến nơi, Diêm Quân Lệnh lại một lần nữa làm mới nhận thức của mọi người, anh cúi đầu, trực tiếp hôn cô.

Việc này...

"Hôn giả mà... Diêm Quân Lệnh anh đừng làm bừa..." Lâm Lam được Diêm Quân Lệnh che chắn, thấp giọng kháng nghị, cô thầm bực mình, sợ rằng sau khi quay xong cảnh này, những ngày tháng về sau của cô không thể yên ổn nữa.

"Hôn giả sao có thể tạo được những cảnh quay chân thật, mặc dù em là người mẫu, nhưng nếu đã đến đây quay phim, thì nên tôn trọng nghề nghiệp." Nói xong Diêm Quân Lệnh vòng tay qua eo cô, nhân tiện kéo tấm vải trên giường xuống, cúi đầu hôn cô lần nữa.

Các nhân viên xung quanh xem đến nỗi mặt đỏ tía tai, cảnh này... thật đẹp thật nóng bỏng!

"Đạo diễn..." Một nhân viên ngẩn ra, hỏi Tô Mộ Bạch.

Tô Mộ Bạch nhìn vào đoạn phim trong máy quay, đó chính xác là cảm giác mà anh ta đang muốn có, chỉ là họ Diêm kia tán gái tán đến tận đoàn làm phim của anh ta, cũng quá không biết xấu hổ rồi, còn hại anh ta phải hứa thêm hai việc!

Tên cầm thú này!

"Cắt!" Chính vào lúc Diêm Quân Lệnh hôn sảng khoái đến nỗi sắp quên mất nơi đây là phim trường, Tô Mộ Bạch hét to lên một tiếng.

Lâm Lam phút chốc vùng vẫy khỏi gọng kìm của người đàn ông, cô đứng phắt dậy, gương mặt thanh tú đỏ bừng. Còn anh thì lười nhác, thong thả chỉnh lại trang phục của mình, nhìn Tô Mộ Bạch: "Có vấn đề gì à?"

"Làm phiền Đại Boss có chừng mực một chút." Tô Mộ Bạch vô cùng không khách sáo mà nói một câu, sau đó nhìn sang Lâm Lam: "Phần sau là cảnh đâm chém, xung đột nội tâm tương đối lớn, cô chuẩn bị một chút nhé."

"Cảm ơn đạo diễn." Lâm Lam cúi đầu, vành tai hơi ửng đỏ.

"Hồ ly tinh!" Lâm Lam vừa nói xong, diễn viên nữ vẫn luôn cảm thấy cô chướng mắt thấp giọng mắng một câu.

Lâm Lam không có tâm trạng để quan tâm đến cô ta, nhưng người đàn ông bên cạnh lại thoáng nhíu mày.

"Bắt đầu quay." Sau ba phút nghỉ ngơi chỉnh đốn, Tô Mộ Bạch thông báo.

Hai người lại trở về động tác khi nãy, vẫn ám muội khiến người khác đỏ cả mặt, nhưng rõ ràng Lâm Lam đang rơi vào thế lưỡng nan, cô âm thầm rút cây trâm cài bằng bạc của mình, sau khi đấu tranh nội tâm, cô bỗng đâm nó vào Hán Vương.

Hán Vương đang đắm chìm trong hoan lạc nam nữ chợt ngẩn ra, sau đó nghiêng người né tránh, nhưng vẫn chưa chờ anh lên tiếng, thị nữ luôn đứng cạnh để hầu hạ đã nhanh như cắt rút ra một thanh kiếm dài đâm về phía người kỹ nữ.

"A..." Lâm Lam vẫn chưa kịp nói lời thoại thì trên vai thình lình bị đâm mạnh, mặc dù thanh kiếm đó chỉ là đạo cụ, nhưng lưỡi dao vẫn là thật, lúc này bị đâm như vậy, Lâm Lam đau đến nỗi a lên một tiếng, ngã vào lòng của Diêm Quân Lệnh.

Đáy mắt của cô diễn viên đóng vai thị nữ mang theo sự đố kỵ và thù hằn, lại đâm về phía Lâm Lam lần nữa, chỉ là lần này còn chưa chạm vào Lâm Lam, cô ta đã nhận về một cú đá đột ngột.

Diễn viên nữ đó văng thẳng ra ngoài một cách không hề phòng bị, còn khoa trương hơn cả hiệu ứng.

Tiếp đó Diêm Quân Lệnh ôm lấy Lâm Lam: "Cô ngốc em không bị gì chứ?"

"Đau..." Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam thoáng chốc trở nên nhợt nhạt, lẩm bẩm một cách khó nhọc.

Diêm Quân Lệnh thuận thế nhìn sang thì thấy trên vai của Lâm Lam đã bị nhuộm đỏ một mảng, thanh kiếm vốn dĩ chỉ cần giả vờ đâm vào Lâm Lam, giờ đã khiến vai cô rướm máu, thêm vào lúc đó đối phương đã mạnh tay nên xung quanh vết thương đều bầm tím.

"Chết tiệt!" Diêm Quân Lệnh trực tiếp bế cô lên, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Tô Mộ Bạch: "Thứ đồ chơi nào cũng có thể nhét vào đoàn làm phim, là tôi đưa tiền chưa đủ à?"

Tô Mộ Bạch cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, trừng mắt nhìn diễn viên nữ đã ngất xỉu sau khi bị đạp văng kia, anh ta vốn dĩ muốn trả ơn, hơn nữa cũng là vai diễn nhỏ nên cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy, nhưng không ngờ nếu một người không nhìn rõ thân phận của mình là gì, thì thật sự là họa nào cũng dám lao đầu vào.

"Tôi sẽ xử lý." Tô Mộ Bạch nghiến răng nói.

Diêm Quân Lệnh cũng không thừa lời, bế Lâm Lam đi ra ngoài: "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."

Tô Mộ Bạch gật đầu, nhìn sang những người khác: "Chuyện hôm nay nếu có ai dám tiết lộ dù chỉ nửa câu với truyền thông, thì chính là muốn chống lại Tô Mộ Bạch tôi. Nhân viên trong đoàn đưa cô Lý về cho nhà sản xuất Trương, nói rằng là ý của chủ tịch Diêm."

"Vâng." Nhân viên không dám nói nhiều, nhanh chóng tìm người đến dìu diễn viên nữ kia.

Chưa đầy năm phút đoàn làm phim lại khôi phục trạng thái bình thường, mọi người lại chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, chỉ là trong lòng mọi người đã bắt đầu ý thức được một việc: Lâm Lam này không đơn giản, quan hệ giữa cô và Diêm Quân Lệnh lại càng không đơn giản.

Nhưng không phải chủ tịch Diêm đã kết hôn rồi sao? Vậy Lâm Lam chẳng phải là kẻ thứ ba ư, nếu như để Trần Văn biết được, sẽ lại có kịch hay để xem.

Vợ là siêu mẫu nổi tiếng quốc tế, còn kẻ thứ ba chỉ là người mẫu nổi tiếng vừa mới đứng vững trong nước, hai người này căn bản không cùng một đẳng cấp, nếu như Trần Văn muốn đạp chết Lâm Lam, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa với những tin tức thời gian trước, chủ tịch Diêm cũng không phải không có tình cảm với Trần Văn, sợ là nhất thời hồ đồ mới bị Lâm Lam dụ dỗ.

Có điều đây vẫn chỉ là các kiểu suy đoán của mọi người, họ cũng nhận thức được một vấn đề thật sự, chính là những cảnh quay tiếp theo sẽ không có ai dám động vào cô người mẫu nhỏ này nữa.

Lâm Lam được bế ra khỏi phim trường, hơi sốt ruột kéo cánh tay của anh: "Em không sao, không cần đến bệnh viện." Khi nãy Lâm Lam rất đau, nhưng lúc này đã đỡ hơn nhiều, cảm thấy Diêm Quân Lệnh đã hơi nghiêm trọng vấn đề.

"Em là người mẫu, nếu như xử lý vết thương không kịp thời, sau này để lại sẹo thì làm thế nào?" Diêm Quân Lệnh nén giận hỏi cô.

"Em..." Lâm Lam cứng họng, nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: "Lúc nãy anh bế em ra ngoài như vậy, nếu như họ hiểu lầm thì làm sao?"

"Hiểu lầm cái gì chứ? Em vốn dĩ chính là người phụ nữ của anh!" Diêm Quân Lệnh thoáng nhìn cô đang nằm trong lòng mình, bực mình nói, xem ra đã đến lúc anh cần tìm một cơ hội nào đó để tổ chức hôn lễ, công khai quan hệ của họ.

"Em không muốn." Dường như đoán được suy nghĩ của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam nói thẳng.

Quan hệ hiện tại của họ vốn dĩ đã gặp trở ngại, mà trong lòng Diêm Quân Lệnh có Trần Văn, nói không chừng một ngày nào đó họ sẽ ly hôn, Lâm Lam không muốn mang danh vợ trước của chủ tịch Đỉnh Thành cả đời.

Đó không phải là điều mà cô mong muốn.

"Lâm Lam..."

"Em đau."