Chương: Lễ Rửa Tội
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Tươi cười trên mặt Hàn Nguyệt tiên tử cứng đờ, lập tức khôi phục như thường.
- Có tự tin là chuyện tốt, nhưng có khả năng ngươi không hiểu rõ về Thiên Tâm Cung lắm, Vô Phong cũng ở đây đúng không, ta sẽ bảo Vô Phong phổ cập cho ngươi lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung ta một phen.
- Vô Phong, hẳn là ngươi đang ở trong cơ thể tiểu tử này đúng không, không tính đi ra à, muốn giúp cậu ta cùng gánh vác Thiên Tâm Ấn không?
Hàn Nguyệt tiên tử lại nói tiếp.
Chỗ mi tâm Mạc Phàm, chữ “Trấn” sáng lên, một đạo quang bắn ra, hư ảnh Vô Phong xuất hiện trước người Mạc Phàm.
- Hàn Nguyệt, ngươi nhất định phải làm vậy sao?
Ông vốn muốn nhắc nhở Mạc Phàm một phen, nhớ lưu ý Hàn Nguyệt, ông vốn tưởng rằng danh tiếng của Mạc Phàm còn chưa đủ lớn, Hàn Nguyệt sẽ không ra tay với Mạc Phàm, ai biết ông xem nhẹ cừu hận của Hàn Nguyệt rồi.
- Vô Phong, cuối cùng ngươi cũng đồng ý đi ra rồi.
Hàn Nguyệt nhìn thấy Vô Phong, trong đôi mắt xuất hiện sắc lạnh.
- Chuyện giữa chúng ta không liên quan tới Tiểu Phàm, thả Tiểu Phàm ra, bản thể của ta sẽ gặp ngươi ở Thiên Tâm Cung, mang ngươi từ Thiên Tâm Cung đi.
Vô Phong thản nhiên nói.
Quả thật là vì ông, mới khiến Hàn Nguyệt thành ra như bây giờ.Thất Sinh Thất Thế Chú đã được ông giải một phần, chỉ cần kéo dài dựa theo phương pháp Mạc Phàm cho, chỉ mất vài năm, vợ ông sẽ tỉnh lại.
Hàn Nguyệt, ông sẽ nghĩ biện pháp mang Hàn Nguyệt đi.
Vẻ mặt Hàn Nguyệt ngây ngốc, lập tức nở nụ cười mỉa.
- Dẫn ta đi, Vô Phong, ngươi trở nên khờ dại như tiểu tử này từ lúc nào thế, nơi này là nơi có thể tới có thể đi sao, Vô Phong ngươi không được, cho dù ngươi thành mười đại cao thủ cũng không được, hiện giờ ngươi còn có thể trở thành mười đại cao thủ sao?
Vô Phong lúc trước, gần như không ai hoài nghi, ông sẽ trở thành một trong mười đại cao thủ.
Nhưng ân oán với ma chủ, khiến ông bị thương tổn mơ hồ, hơn nữa đạo tâm cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Gần như có thể nói, Vô Phong đã vô vọng đối với mười đại cao thủ.
Trước đây trong mười đại cao thủ ghi lại, chỉ có một vị tay không leo đến Thiên Đạo Cung, dẫn theo người mình muốn rời đi.
Ngàn vạn năm qua, chỉ có một vị như vậy, chỉ có thể đến Thiên Đạo Cung, không thể đến Thiên Tâm Cung.
Vô Phong là một người nửa phế, cũng muốn mang bà ta rời đi?
- Ta nói có thể mang ngươi rời đi, thì có thể.
Vô Phong nhíu mày nói.
- Vậy sao, thật sự khiến ta cảm động, nếu ngươi có một phần tâm này đối với ta, ta đã không phải vào Thiên Tâm Cung, đáng tiếc, hiện giờ muộn rồi, trên người cậu ta có Thiên Tâm Ấn của Thiên Tâm Cung bọn ta, phàm là người có Thiên Tâm Ấn này nhất định phải tiếp nhận lễ rửa tội, ta cũng không có biện pháp.
Hàn Nguyệt cười mỉa nói.
- Hàn Nguyệt, ngươi!
Vô Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.
Mấy năm nay ông vẫn luôn chú ý Thiên Tâm Cung, đó là muốn mang Hàn Nguyệt ra ngoài, nhưng không có biện pháp giải quyết vấn đề lễ rửa tội.
Nếu Mạc Phàm tiếp nhận lễ rửa tội, người kia không còn là Mạc Phàm nữa.
- Sao thế, Vô Phong chân nhân, muốn ra tay đánh ta sao, nếu muốn thì cứ tới đây thử đi.
Hàn Nguyệt giận quá hóa cười nói.
Bà ta ở Thiên Tâm Cung tuy vẫn duy trì một số ký ức, nhưng ở Thiên Tâm Cung chậm rãi ăn mòn, bà ta càng ngày càng vô cảm.
Bà ta rất muốn biết, nam nhân này có thể tạo nên chút gợn sóng trong lòng bà ta hay không.
- Được rồi, ngươi đã không chịu thả Tiểu Phàm, vậy chuyển Thiên Tâm Ấn này lên người ta là được.
Vô Phong do dự một lát, nói.
Mạc Phàm có thể dời Thiên Tâm Ấn, tất nhiên ông cũng không thành vấn đề.
Ông vốn nợ Mạc Phàm, không thể khiến Mạc Phàm vì ông ta mà mất đi tiền đồ được.
Ngoài ra, Diễn Thiên Thần Quyết của ông đã đến chỗ cao nhất, nếu dùng toàn lực thi triển, chưa chắc không thể ngăn được lễ rửa tội.
- Được rồi, làm như vậy ta cũng coi như chiếm được ngươi, ngươi chuyển Thiên Tâm Ấn lên người mình đi, ta sẽ thả tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
Trên mặt bà ta có chút thất vọng đau khổ, nói.
Sau khi Vô Phong tiếp nhận lễ rửa tội, thì chỉ có thể đứng bên cạnh bà ta, tuy mất đi ký ức, nhưng có thể có được Vô Phong, bà ta cũng thỏa mãn rồi.
Còn Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm có thể còn sống đi xuống Thiên Tâm Cung, thì để hắn rời đi.
Không vì Vô Phong, bà ta sẽ không để ý tới Mạc Phàm.
- Được.
Vô Phong nheo mắt, giơ tay nắm lấy tay có Thiên Tâm Ấn của Mạc Phàm.
Mạc Phàm cười khẽ, dưới chân vừa động, cơ thể lùi về sau.
- Tiểu Phàm, chuyện này không liên quan tới con, chuyển Thiên Tâm Ấn cho ta.
Vô Phong nhíu mày, nói.
- Vô Phong sư thúc, Thiên Tâm Cung hủy hôn lễ của con và Tiểu Tuyết, sao lại không có liên quan tới con, không ai có thể làm chuyện này, mà không trả giá thật nhiều, cho nên con đến báo thù.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Vô Phong nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc, đánh giá Mạc Phàm.
Mạc Phàm có lý do báo thù, nhưng nơi này là Thiên Tâm Cung, vùng chân không của Tu Chân giới, một trong tam đại Tiên Cung.
Cho dù là ông, cũng không nắm chắc duy trì ký ức ban đầu sau lễ rửa tội.
Hàn Nguyệt có thể như vậy, thứ nhất là vì bà ta đã bàn điều kiện xong với Thiên Tâm Cung, thứ hai là vì Thái Thượng Công Pháp trên người Hàn Nguyệt vô cùng bá đạo.
- Báo thù sao?
Hàn Nguyệt cười lạnh lùng, trong đôi mắt đều là trêu tức.
Vô Phong không dám nói tới báo thù, vậy mà Mạc Phàm dám nói như vậy, bà ta không biết Mạc Phàm lấy đâu ra tự tin.
- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị báo thù thế nào?
Hàn Nguyệt tiên tử cười mỉa nói.
Ở trong này, lực lượng của tu sĩ thông thường bị suy yếu rất lớn, còn không có linh khí bổ sung, trái lại thực lực của Thiên Tâm Cung bọn họ sẽ tăng mạnh.
Cho dù thực lực của bà ta không bằng Vô Phong, Vô Phong đấu với bà ta cũng không có phần thắng nào, thậm chí chỉ cần bà ta nguyện ý, có thể đè Vô Phong ra đánh bất cứ lúc nào.
- Hàn Nguyệt tiên tử, nếu ta nhớ không nhầm, Thiên Tâm Ấn trên người Tiểu Tuyết là các ngươi định đúng không?
Mạc Phàm không trả lời, trái lại hỏi.
- Không sai.
Hàn Nguyệt không giấu diếm, nói thẳng.
Thiên Tâm Cung bọn họ đã sớm muốn một cô gái của Bạch gia tiến vào Thiên Tâm Cung, nhưng vì Bạch gia có mười đại cao thủ, vẫn không thành công.
Mãi đến khi bọn họ gặp Bạch Tiểu Tuyết ở Ngạo Nhật Sơn Tông, mới có cơ hội.
Tuy Mạc Phàm làm hỏng kế hoạch của bọn họ, nhưng người có huyết mạch Hồng Liên cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ.
- Quả nhiên như ta nghĩ.
Mạc Phàm gật đầu nói.
Ngạo Nhật Sơn Tông và Thiên Tâm Cung chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hôn lễ của bọn họ bị cắt ngang, chỉ vì chút tư tâm của Hàn Nguyệt tiên tử, nếu không Tiểu Tuyết không thể về Địa Cầu.
Thiên Tâm Cung, muốn một cô gái huyết mạch Bạch gia gia nhập, cụ thể là làm gì, hắn cũng không biết.
- Như ngươi nghĩ gì, tiểu tử?
Hàn Nguyệt nhướn mày hỏi.
Mạc Phàm giống như không nghe thấy, hắn dời mắt nhìn Vô Phong.
- Vô Phong sư thúc, sư thúc trở về đi, chuyện này cứ giao cho con, con sẽ thu phục.
Vô Phong nhíu mày, trong mắt lộ ra do dự.
- Tiểu Phàm, con thật sự nắm chắc sao?
- Không nắm chắc, con đã không đi với bọn họ.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Trên đường đi hắn có rất nhiều cơ hội rời đi, chưa tới Thiên Tâm Cung, ở cửa vào, Tụ Cửu Thành đều có thể, nhưng hắn vẫn tới nơi này, chuyện này nói lên lễ rửa tội vô dụng đối với hắn.
- Hàn Nguyệt tiên tử, bắt đầu lễ rửa tội đi.
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng ánh sáng lạnh, thản nhiên nói.
Thiên Tâm Cung an tĩnh lâu như vậy, cũng nên chấn động rồi.