Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 880# 1




 

 

 

Chương: Ra Tay
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, trong mắt lóe lên lửa giận ước gì có thể đốt chết Vô Địch.

- Nếu muốn ra tay, vậy thì đến đi, hôm nay Long Tại Uyên ta muốn thử xem ba đại cao thủ của Thần Nông Tông mạnh tới cỡ nào.

Long Tại Uyên nhìn về phía Vô Cực, nói.

Vô Cực không phải bản thể, đến đây không có gì phải sợ.

Chỉ có Vô Phong và Vô Địch, chưa chắc có thể đánh chết ông ta trong thời gian ngắn.

Chỉ cần ông ta chống đỡ được tới khi người của Đạo Môn, hoặc cao thủ tông môn có giao hảo tốt với Ngạo Nhật Sơn Tông, ông ta có thể bình yên vô sự.

Trái lại Thần Nông Tông, chỉ có ba người dám ra tay trước, chuyện này phải để Thần Nông Tông chịu trách nhiệm.

Đại Bỉ tồn tại vì tránh tranh chấp, Thần Nông Tông khai chiến lúc này, Đạo Môn sẽ là môn phái đầu tiên không để yên.

Đương nhiên ông ta không tin Vô Cực dám ra tay.

Thần Nông Tông là môn phái y tiên, gặp loại chuyện này đều dĩ hòa vi quý.

Vô Cực cười nhạt, nhìn thoáng qua Vô Phong.

Vô Phong gật đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái, đến phía sau Long Tại Uyên, ba người đứng ở ba góc vây quanh Long Tại Uyên.

Đồng thời, đường vân như nước gợn lấy Vô Phong làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.

Rất nhanh, trong hơn mười dặm xung quanh, đều được gợn sóng này bao trùm.

- Tiểu Phàm, cơ thể của con cho ta mượn dùng một lát.

Vô Cực nói với Mạc Phàm.

- Dạ, sư phụ, nhưng mà?

Mạc Phàm nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

Sư phụ hắn là một đạo thần niệm tới, phát huy không được bao nhiêu thực lực, nhưng dùng cơ thể hắn thì khác rồi.

Nhưng hắn không muốn mọi chuyện ầm ĩ quá lớn, lớn đến mức khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.

Kiếp trước trên dưới Thần Nông Tông là một khối thiết bản, hắn lại càng lo lắng đám cao thủ Đại Thừa, cuối cùng không khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.

Tuy lần này khác, chỉ có mình Long Tại Uyên ở đây.

Nhưng Thần Nông Tông mới có chút khởi sắc, tùy tiện khai chiến sẽ bất lợi với sư phụ hắn.

Nhất là đám Vô Huyền sư bá có khả năng cấu kết với Ngạo Nhật Sơn Tông, nhỡ đâu đám Vô Huyền sư bá muốn nội chiến, đám sư phụ hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

- Ta biết con muốn nói gì, nhưng lo lắng của con là dư thừa.

Vô Cực cười, thân thể hóa thành một đạo quang, biến mất trong cơ thể Mạc Phàm.

- Ta vẫn nói câu đó, quyết đấu ngoài Đại Bỉ như vậy, giết đệ tử Thần Nông Tông ta, Thần Nông Tông ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, mặc kệ đối phương là ai, còn chuyện Tiểu Phàm giết đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, ngươi cũng có thể truy cứu, nhưng phải tìm đệ tử cùng cấp truy cứu, một cao thủ Đại Thừa như ngươi tới bắt nạt một đệ tử Nguyên Anh, ba sư huynh đệ bọn ta muốn thử xem rốt cuộc Long tông chủ có bản lĩnh cỡ nào.

Giọng nói kiên quyết của Vô Cực truyền từ người Mạc Phàm ra.

Vô Cực nói xong, không nói nhiều lời vô nghĩa với Long Tại Uyên nữa.

Hai ngón tay ông dựng thẳng trước người, giẫm chân xuống, trong chớp mắt Y Đạo Trận vô cùng phức tạp bao trùm xung quanh.

Trên người Vô Phong và Vô Địch sáng lên, trong chớp mắt khí tức mạnh hơn không ít.

Mà Long Tại Uyên thì cảm thấy vô lực, suy yếu, hỗn loạn, bực bội, thống khố, khí tức giảm xuống hơn ba phần.

Lần này sắc mặt Long Tại Uyên khó coi tới cực hạn.

Vừa rồi ông ta chỉ muốn thăm dò thái độ của Vô Cực, thật không ngờ Vô Cực cố chấp như thế.

Vô Cực lúc trước, tuyệt đối không phải như vậy.

Như vậy, có khả năng ông ta thật sự xong rồi.

Vừa rồi Vô Phong dùng Diễn Thiên Thần Quyết phong ấn xung quanh, bọn họ ra tay, cho dù là chưởng môn của Đạo Môn cũng không dễ dàng phát hiện, càng không phải nói những người khác.

Y Đạo Trận của Vô Cực có thể sử dụng thông qua cơ thể Mạc Phàm, nếu Vô Cực tự mình ra tay, trạng thái của ông ta hạ thấp ít nhất năm phần.

Cho nên trong ba người này, ông ta sợ Vô Cực nhất.

Chỉ là cho dù như vậy, ông ta cũng xong rồi.

Vô Cực ra tay, đồng thời trên mặt Vô Phong không có chút biểu cảm, trong tay xuất hiện thanh cổ kiếm huyết sắc, cơ thể bay thẳng tới giữa không trung. Bỗng nhiên một kiếm hạ xuống, chém về phía Long Tại Uyên ở phía xa, kiếm ảnh huyết sắc dài trăm thước lấy thế khai thiên tích địa đánh ra bốn phương tám hướng, chi chít, giống như gần vạn kiếm đồng cắt một vùng không gian, biến cả vùng không gian thành màu máu.

Dưới huyết kiếm, cho dù là Long Tại Uyên cũng cảm nhận được cơ thể bị kiềm hãm, rõ ràng là có thể nhìn thấy, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích.

Thái dương chi môn phía sau Long Ngạo Thiên lại càng bị áp về trong cơ thể, trên người đầy vết kiếm.

Vô Địch thì cười ha ha, bóng dáng nhoáng lên một cái tới bên cạnh Long Tại Uyên, một quyền đánh ra, một Thần một Phật và hư ảnh lão giả mặc huyền y trăm trượng lập tức xuất hiện sau lưng ông, giống như long trời lở đất hạ xuống.

Y Đạo Trận, kiếm ảnh, một quyền, sắc mặt Long Tại Uyên trắng bệch.

Gần như không do dự, một vầng thái dương bay từ trong cơ thể ông ta ra, một đạo kim quang bắn nhanh mà ra.

Ông ta nắm lấy Long Ngạo Thiên, bay ra ngoài theo đạo quang này.

Dưới Y Đạo Trận, đã khiến trạng thái của ông ta giảm xuống.

Trấn Ma Kiếm của Vô Phong cộng thêm tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết tới mức tận cùng, trảm thẳng thần hồn của ông ta.

Vô Địch thì dùng cơ thể thuần túy tấn công, ngay cả Thần Phật cũng phải chết dưới tay ông.

Ba người không có một người yếu, còn cùng đối phó ông ta.

Nếu thật sự không trốn thoát, ông ta sẽ chết dưới tay ba người.

- Chạy, đâu dễ như vậy.

Vô Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm huyết sắc trong tay nhoáng lên một cái, kiếm ảnh huyết sắc giăng khắp nơi trong không trung, hình thành tấm lưới huyết sắc to, giữa võng kiếm, một chữ “trấn” chói mắt đại phóng hào quang.

Long Tại Uyên đến trên võng kiếm, võng kiếm chỉ co rụt lại, liền ngăn được Long Tại Uyên.

Trên mặt đất, Vô Địch quay đầu nhìn thoáng qua Long Tại Uyên trên bầu trời, khẽ nhếch miệng cười, ông nhoáng lên một cái đến trên võng kiếm, chỗ đỉnh đầu Long Tại Uyên.

- Cút về cho ta, Thần Ma Diệt!

Bỗng nhiên hư ảnh Thần Ma vĩ đại sau lưng ông vỡ nát, hào quang trên nắm tay sáng tới mức tận cùng, giống như mặt trời bùng nổ ra, rơi lên đỉnh đầu Long Tại Uyên.

Sắc mặt Long Tại Uyên thay đổi, một tay của ông ta vươn ra, một tấm khiên thái dương chắn trước người ông ta.

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, quang quyển tán ra xung quanh.

Không đợi quang quyển tán ra xa, võng kiếm huyết sắc ngưng tụ thành một cự kiếm trảm lên người Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên kêu lên đau đớn, huyết dịch màu vàng phun từ miệng ông ta ra, cả người ông ta như sao băng rơi xuống đất.

Trên mặt đất, một tay của Mạc Phàm vươn ra, nắm lấy Long Tại Uyên nhanh chóng rơi xuống đất.

Một y đạo tạo thành đại thủ cự hình dâng từ mặt đất lên, nắm lấy Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên nhìn thấy đại thủ kia, sắc mặt tái đi.

ấ ềÔng ta tình nguyện đỡ mấy quyền của Vô Địch, không nguyện trúng Y Đạo Trận của Vô Cực.

Trúng càng nhiều Y Đạo Trận, hiệu quả càng mạnh.

Bị Thần Nông Đại Thủ Ấncủa Vô Cực nắm chặt, chỉ sợ thực lực của ông ta chỉ còn lại năm phần.

Nhưng ông ta đã trúng một quyền của Vô Địch, lại bị Trấn Ma Kiếm của Vô Phong chém trúng, lúc này muốn tránh Thần Nông Đại Thủ Ấn của Vô Cực cũng không có khả năng.

Ngay lúc Long Tại Uyên sắp bị Thần Nông Đại Thủ Ấn nắm lấy. Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một đồ án Thái Cực Bát Quái, một đạo quang mang chiếu xuống, không gian lập tức dừng lại.