Chương: Cửa Biến Mất
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Sau đó.
“Keng” một tiếng, bàn tay còn lại từ trong cửa sinh vật kỳ lạ ra, lưu lại một cái động trên đại môn.
Hai tay này nắm lấy bên cạnh chỗ bị phá, lực lượng tản ra từng vòng.
- Phá cho ta.
Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, hào quang sáng lên trên toàn thân hắn.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, đại môn nổ tung, một đại động hình người xuất hiện trên đại môn.
Trong cửa, Mạc Phàm ung dung đi từ trong ra, xoay người nhìn về phía cửa địa ngục.
- Ngươi còn muốn giam ta ở bên trong nữa không?
Ma cụ này có cấp bậc không thấp, nhưng không ai khống chế, vậy mà còn muốn giam hắn ở bên trong, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Nếu bị cánh cửa này phong ấn lại, hắn đã không ở Tu Chân giới được 500 năm.
Theo Mạc Phàm đi từ trong cửa địa ngục ra, trên cửa địa ngục bị tàn phá lóe lên Ma Văn, đại môn khôi phục như lúc ban đầu, mở ra, giọng nói trên cửa địa ngục lúc trước lại truyền ra.
- Hoa Hạ diệt, cửa biến mất.
Tuy ít đi câu trước đó là “ngươi vào cửa, cửa đóng”, nhưng vẫn tràn ngập cảm giác thị uy như cũ.
- Hoa Hạ diệt, cửa biến mất sao?
Mạc Phàm lặp lại những lời này, cười lạnh lùng.
- Ta xem cánh cửa này của ngươi cao cấp cỡ nào, có tư cách nói những lời này hay không.
Nói xong, chú ngữ cổ xưa truyền từ miệng hắn ra, âm thanh như nước chảy vang lên.
Trước người hắn, đại môn thanh đồng cổ xưa chớp lóe xuất hiện ở trong không gian.
Cánh cửa này không cao to, lóe sáng, xa hoa như cửa địa ngục, nhưng toàn thân để lộ khí tức cổ xưa, tang thương.
Cánh cửa này không phải thứ gì khác, đúng là Trớ Chú Chi Môn mà Mạc Phàm triệu hồi.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Trớ Chú Chi Môn, trong mắt lóe lên tinh quang.
Hắn không xác định được cửa địa ngục có cấp bậc gì, Trớ Chú Chi Môn cũng như vậy.
Nhưng hắn rất chắc chắn, cấp bậc của hai cánh cửa này không thấp.
Hiện giờ hắn rất muốn biết cửa địa ngục khủng bố hơn, hay là Trớ Chú Chi Môn của Tu Chân giới phía Đông càng mạnh hơn.
- Tiểu tử, lại triệu hoán lão phu tới làm gì?
Trớ Chú Chi Môn vừa xuất hiện, liền mở miệng nói.
Bị triệu hoán mấy lần, hứng thú giao dịch giữa nó và Mạc Phàm đã ít đi một chút.
- Dùng ngươi phá cánh cửa này, điều kiện, ta có thể mở đại môn địa ngục Hồng Liên cho ngươi, đánh tan nghiệp lực trên người ngươi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trớ Chú Chi Môn chỉ là một kiện bảo cụ đặc biệt, hẳn là cấp bậc tiên khí, thậm chí là thần khí thượng cổ.
Tiên khí hẳn là không có nghiệp lực, dù sao nó là tiên khí.
Giống như một thanh đao dùng để giết người, đao sẽ không tồn tại nhân quả.
Nhưng kiếp trước lúc hắn yêu cầu Trớ Chú Chi Môn hạ một tuyệt chú, Trớ Chú Chi Môn yêu cầu tiến vào địa ngục Hồng Liên trừ nghiệp lực.
Hắn không biết Trớ Chú Chi Môn muốn làm gì, nhưng phần lớn là có mục đích.
Hiện giờ hắn lấy cơ hội tiến vào địa ngục Hồng Liên, bảo Trớ Chú Chi Môn đối phó cửa địa ngục, hẳn là Trớ Chú Chi Môn sẽ không từ chối.
- Địa ngục Hồng Liên?
Trên Trớ Chú Chi Môn, hai cái đầu thú vốn cúi xuống lập tức nâng mắt, nhìn thoáng qua nhau.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
- Có thể, nhưng mà…
Đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn gật đầu, bốn con mắt tỏa ra quang mang, quét cửa địa ngục khổng lồ trước mặt.
Một lát sau, đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn thu hồi ánh mắt.
- Hình như lão phu từng thấy cánh cửa này ở đâu rồi, hẳn là có ba cánh cửa.
- Hả?
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc, lập tức khôi phục như thường.
Vậy mà Trớ Chú Chi Môn nhận ra cánh cửa này, nhưng nghĩ một lát thấy cũng bình thường.
Trớ Chú Chi Môn tồn tại ở Tu Chân giới không biết bao nhiêu năm, không ít thứ lão đồ cổ ở Tu Chân giới không biết, Trớ Chú Chi Môn đều biết.
Trớ Chú Chi Môn biết cánh cửa này, cũng coi như bình thường.
- Sau đó?
Mạc Phàm lại hỏi tiếp.
Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo còn đang ở trong hai cánh cửa khác, nếu có thêm chút hiểu biết về cánh cửa này, cứu bọn họ ra cũng đơn giản hơn một chút.
- Hình như là đồ của thần nào đấy, nhưng vị thần kia hẳn là chết rồi, cụ thể là gì ta cũng không nhớ rõ, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lão phu cũng không nhớ rõ, nhưng hủy diệt cánh cửa này thì được, sửa chữa khế ước của nó thì không được.
Đầu thú lắc đầu nói.
ế ế ế ổChủ nhân của cánh cửa này đã chết, khế ước cũng chết, đã không có biện pháp thay đổi.
- Vậy sao?
Mạc Phàm khẽ gật đầu nói.
Tuy Trớ Chú Chi Môn nói không nhiều, nhưng đã vượt qua dự kiến của hắn.
Nhưng ba cánh cửa này đúng là không đơn giản, vậy mà là đồ của thần.
- Sau khi hủy diệt, không gian bên trong sẽ thế nào?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Trớ Chú Chi Môn có thể hủy diệt cửa địa ngục là tốt nhất, nhưng bên trong ba cánh cửa này đều có không gian khác.
Nếu những sinh vật trong không gian này tiến vào Địa Cầu theo đại môn bị hủy, vậy đừng hủy diệt thì tốt hơn.
Bởi vì sẽ gây ra tai họa lớn hơn nữa.
- Vùng không gian kia vốn không ở đây, đây chỉ là một cánh cửa, cửa vào thế giới kia thông hướng khác, hủy diệt cũng không làm gì được nơi này, nếu sinh vật bên trong không chết, cũng không xuất hiện ở đây.
Trớ Chú Chi Môn nói.
- Vậy à.
Mạc Phàm khẽ gật đầu.
Nếu là như vậy, hủy cánh cửa này cũng không sao rồi.
- Vậy hủy nó đi.
Mạc Phàm vươn một tay ra, đại môn địa ngục Hồng Liên xuất hiện, mở ra cho Trớ Chú Chi Môn.
Trên Trớ Chú Chi Môn, một đạo thanh quang bay ra, bay vào trong địa ngục Hồng Liên.
Chỉ trong phút chốc, đạo thanh quang kia lại bay ra, đại môn địa ngục Hồng Liên đóng cửa lại.
Theo chấn động của Chớ Trú Chi Môn, cả cánh cửa nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một đại kiếm thanh đồng.
Cả thanh kiếm không có đao phong, phía trên khắc đầy phù văn cổ xưa, khiến người ta có cảm giác rất tinh xảo, chậm rãi bay về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn thanh kiếm này một cái.
Lúc trước hắn gọi Trớ Chú Chi Môn tới không ít lần, Trớ Chú Chi Môn lại có thể biến thành một thanh kiếm, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
So với cửa địa ngục trước mắt, trái lại hắn càng thấy có hứng thú với Trớ Chú Chi Môn rồi.
Hắn không truy hỏi, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía Trớ Chú Chi Môn.
Trớ Chú Chi Môn là con cáo già, trước đây hắn từng hỏi rất nhiều lần, cánh cửa này đều tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói một số chuyện không quan trọng, nếu không lấy được thứ Trớ Chú Chi Môn muốn, đừng nghĩ lấy được nhiều tin tức hơn.
Nhưng chuyện này không quan trọng lắm.
So với Trớ Chú Chi Môn, hắn càng muốn hủy diệt cửa địa ngục trước rồi nói sau.
- Không phải ngươi nói Hoa Hạ diệt, ngươi biến mất sao, bây giờ ta nói cho ngươi biết, Hoa Hạ không diệt, ngươi diệt.
Nói xong, Mạc Phàm cười khẽ, hai tay nắm lấy kiếm thanh đồng, linh khí không giữ lại chút nào chậm rãi trút vào trong kiếm thanh đồng.
Kiếm khí màu xanh tỏa từ trong đại kiếm thanh đồng ra, phong cách cổ xưa, mênh mông, rộng lớn tỏa ra bốn phía, chỉ trong chớp mắt đã dài hơn trăm mét, quét ngang bầu trời.
- Trảm!
Hắn khẽ quát một tiếng, trường kiếm khí trăm mét xẹt qua không trung, chém về phía cửa địa ngục.