Chương: Tôi Là Mạc Phàm
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Rất lâu sau, lúc này Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên mới phản ứng kịp, nhìn nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng 185cm, không biết xuất hiện trong tiệm mỳ từ lúc nào.
Người đàn ông này khoảng 25, 26 tuổi, để tóc ngắn màu bạc, mày kiếm mắt sáng đeo kính đen, cho hai tay vào trong túi.
Khuôn mặt anh tuấn cộng thêm tây trang màu trắng giá trị xa xỉ, khiến diện mạo anh ta như minh tinh Hàn Quốc.
Chỉ là anh ta nâng cằm lên, khiến người ta có cảm giác vô cùng cao ngạo, ánh mắt rét lạnh như kiếm, khiến người ta sợ hãi, hai điểm này khiến anh ta một trời một vực với minh tinh Hàn Quốc.
- Sao anh lại tới đây.
Bạch Tiểu Tuyết cau mày hỏi.
Người đàn ông này không phải ai khác, đúng là anh họ của cô, cũng là một trong những thành viên chấp pháp đường của Bạch gia.
- Cô là đại tiểu thư Bạch gia chúng tôi, tôi mà không tới, cô đã bị một tên bình thường lừa gạt, cô nói xem sao tôi lại tới?
Bạch Tiểu Phi cười mỉa, đi đến bên cạnh bàn bọn họ.
Luôn miệng nói đại tiểu thư, nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu tôn trọng Bạch Tiểu Tuyết.
- Tôi thấy là kẻ tiện nhân Tống Tử Duyệt kia bảo anh tới, kẻ tiện nhân này đúng là càng ngày càng ác độc.
An Hiểu Hiên lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Phi một cái, khinh bỉ nói.
Bạch Tiểu Phi là người theo đuổi Tống Tử Duyệt, một năm trước Tống Tử Duyệt chỉ nói một câu cô ta thích Ngô Yến Đan của Hắc Thị, anh ta vì theo đuổi Tống Tử Duyệt, liền chạy đến khố phòng Hắc Thị kiếm Ngô Yến Đan.
Tuy anh ta không thể theo đuổi được Tống Tử Duyệt, nhưng đối với Tống Tử Duyệt vẫn là nói gì nghe nấy.
Tống Tử Duyệt bảo anh ta đi hướng đông, anh ta chắc chắn không đi hướng tây.
Bạch Tiểu Phi tìm đến nhanh như thế, chắc chắn là Tống Tử Duyệt giở trò quỷ ở phía sau, không còn khả năng khác.
- An nha đầu, cô dám bắt nạt Tử Duyệt như vậy, lát nữa tôi tính sổ với cô, bây giờ tôi tính sổ với tên tiểu tử này trước, cô đừng có gấp, chúng ta còn nhiều thời gian để tính.
Ánh mắt Bạch Tiểu Phi dữ dằn, nhìn về phía Mạc Phàm.
An Hiểu Hiên dám nhục nhã người phụ nữ anh ta thích như vậy, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cho An Hiểu Hiên.
Nhưng phải thu thập tiểu tử này trước.
Sắc mặt An Hiểu Hiên khó coi, khó coi như sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết.
- Tiểu tử, cậu biết cô gái đối diện cậu là ai không?
Bạch Tiểu Phi nâng kính lên, nhìn xuống Mạc Phàm, tựa như đế vương nhìn bần dân, lạnh giọng hỏi.
Mạc Phàm không thèm liếc Bạch Tiểu Phi một cái, bưng đồ uống lên uống một ngụm, cười khẽ.
Hắn vốn tưởng rằng không có Lâm gia, thu phục An tiểu thư, có thể thuận lợi ở bên Tuyết Nhi, xem ra không đơn giản như vậy.
- Có liên quan gì không?
- Có, nếu Tiểu Tuyết chỉ là cô gái bình thường, cậu có thể kết giao với cô ta tùy ý, lên giường cũng không thành vấn đề, nhưng rất tiếc, cô ta là phụ nữ Bạch gia chúng tôi, phụ nữ Bạch gia không phải người cậu có thể vấy bẩn, nếu tôi là cậu, tôi sẽ lập tức rời đi, không gặp mặt Tiểu Tuyết nữa.
Bạch Tiểu Phi cười mỉa nói.
Lúc nói chuyện, trong mắt anh ta hiện lên hung dữ.
Tiểu tử này khiến Tống Tử Duyệt tức giận như vậy, đã là tử tội, vậy mà còn dám đánh chủ ý lên phụ nữ Bạch gia.
Chia rẽ tiểu tử này và Bạch Tiểu Tuyết trước, lát nữa lại thu thập tiểu tử này thật tốt.
- Bạch Tiểu Phi, anh muốn làm gì, chúng tôi chỉ là bạn bè, ăn với nhau bữa cơm mà thôi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, trầm giọng nói.
- Bạn bè, bạn bè sẽ vì cô đắc tội Tử Duyệt sao, Tiểu Tuyết, bình thường cô rất thông minh, sao lúc này ngu ngốc như vậy, tôi thấy cô bị tiểu tử này cho uống mê dược rồi?
Bạch Tiểu Phi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết một cái, nói.
- Chuyện của tôi không cần anh quản, anh lập tức rời đi cho tôi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết hơi khó coi, có chút tức giận nói.
- Tôi chẳng muốn quản chuyện của cô, nhưng thân là thành viên của chấp pháp đường, tôi phải quản chuyện liên quan đến danh dự của Bạch gia chúng ta, đương nhiên tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, cô và tiểu tử vô danh này không có kết quả đâu, cô còn biết rõ chuyện này hơn tôi, nếu không có kết quả, vậy tôi làm người xấu, giúp cô chặt đứt chuyện này.
Bạch Tiểu Phi cười âm hiểm, làm như anh ta cố mà làm chuyện tốt.
Bạch Tiểu Tuyết nắm chặt đôi tay, trên mặt hiện lên bất đắc dĩ và thống khổ bình thường không thường thấy, nhưng không phản bác.
Cô gái nào mà chẳng có mộng tưởng, một ngày kia có thể có một người đàn ông khoác áo giáp vàng, đạp mây bảy màu, lúc cô có chuyện cưỡi mây mà đến.
Mạc Phàm xuất hiện hai lần, đều làm như vậy, khiến cô như nằm mơ.
Nhưng cô là người Bạch gia, giấc mộng này chỉ có thể nghĩ một lát.
Bạch Tiểu Phi thấy Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên không nói lời nào, cười đắc ý.
- Đúng rồi, Tử Duyệt nói, chỉ cần hai người không ngăn cản tôi thu thập tiểu tử này, cô ấy sẽ không so đo chuyện hôm nay với hai người.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày, hai mắt An Hiểu Hiên gần như sắp phun ra lửa.
- Tống Tử Duyệt, kẻ tiện nhân này!
Tống Tử Duyệt này đúng là độc ác, không cần tự mình ra tay, phái Bạch Tiểu Phi qua đây để bọn họ nội đấu.
Không chỉ như vậy, vậy mà còn dùng tư thế vô cùng độ lượng khoanh tay đứng nhìn bọn họ.
- Anh nói xong chưa?
Mạc Phàm để đồ uống lên trên bàn, khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Phi một cái, lạnh nhạt hỏi.
Bạch Tiểu Phi nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường.
Tống Tử Duyệt không nói cho anh ta biết quá nhiều thông tin về Mạc Phàm, nhưng ở trong mắt anh ta, Mạc Phàm chỉ là một con cóc đòi ăn thịt thiên nga, căn bản không cần phải để ý.
- Ôi, thế nào, tiểu tử, cậu không lập tức biến mất khỏi tầm mắt bản thiếu gia, chẳng lẽ còn có lời gì muốn nói sao?
Mạc Phàm lắc đầu, cười khẽ.
Kiếp trước hắn tay trói gà không chặt, chỉ có một trái tim trẻ con, cũng dám theo đuổi Tuyết Nhi.Bây giờ hắn cần lùi bước sao?
Tống gia tìm hắn gây phiền phức, diệt Tống gia.
Bạch gia dám cản trở, hắn sửa quy củ của Bạch gia là được.
Ở trước mặt hắn, những âm mưu căn bản không có tác dụng, hắn dùng một ngón tay cũng phá giải được hết.
- Tống Tử Duyệt không nói với anh, vì sao cô ta đánh cược thất bại à?
- Không nói thì sao?
Bạch Tiểu Phi cười lạnh lùng, khinh thường nói.
- Cô ta không nói với anh, vì sao cô ta quỳ xuống học chó sủa sao?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
Bạch Tiểu Phi nhíu mày, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên.
Anh ta theo đuổi Tống Tử Duyệt không phải ngày một ngày hai, bảo cô ta quỳ xuống học chó sủa, căn bản là chuyện không có khả năng.
- Tôi cần phải biết những chuyện này sao, tôi chỉ cần biết là ai bắt nạt Tử Duyệt được rồi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Phi khó coi nói.
- Anh nhìn không giống một tên ngu ngốc, nhưng lúc này lại vô cùng ngu xuẩn, cô ta không nói tên của tôi đúng không?
Mạc Phàm hỏi một câu.
Bạch Tiểu Phi hơi híp mắt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm ít đi một chút hung hãn, thay vào đó là chút kiêng kị.
Người bình thường ít khi trêu chọc Tống Tử Duyệt, dù sao hai chữ Tống gia còn đó, có thể thắng Tống Tử Duyệt cũng khiến Tống Tử Duyệt nguyện chịu thua lại càng ít.
Tiểu tử này không chỉ chọc Tống Tử Duyệt, đối mặt với anh ta và Bạch gia sau lưng anh ta cũng là bộ dạng vân đạm phong khinh.
Chẳng lẽ tiểu tử này không phải người bình thường?
- Tiểu tử, quả thật Tử Duyệt không nói tên cậu cho tôi biết, cậu tên là gì, tiểu tử?
Bạch Tiểu Phi có chút thận trọng hỏi.
- Tôi tên là Mạc Phàm.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Rõ ràng chỉ có bốn chữ, nhưng vô cùng khí phách, khiến xung quanh khiếp sợ.