Chương: Ra Tay
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, không quan tâm bốn trường thương kia, nhìn về một phía khác.
- Vô Sương, các ngươi không định ra tay à?
- Hả?
Tiếng “hả” khẽ vang lên.
Bạch Hổ vương và yêu tộc nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, bóng dáng đám Vô Sương xuất hiện bên ngoài kiếp vân.
Vô Sương nhíu chặt mày, đánh giá Mạc Phàm.
Bà ta ra khỏi Hàn Ly Huyền Thiên Cảnh liền tìm mấy yêu vương, một đường đuổi theo tới đây.
Bà ta vốn chuẩn bị đợi Mạc Phàm độ kiếp ra tay lần nữa, thật không ngờ bốn vương của bốn địa cực tới đây, bà ta cũng bị Mạc Phàm phát hiện rồi.
- Tiểu tử, có mấy vị vương ra tay là được, không cần bọn ta ra tay nữa rồi.
Nếu bốn vương ra tay vẫn không giết được Mạc Phàm, mấy bọn họ ra tay cũng không có tác dụng.
Không chỉ Vô Sương cảm thấy như vậy, bên trong cung điện của Mạnh Bất Đồng, tiên khí Khổn Thần nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như bốn người kia.
Bốn yêu vương ra tay, Mạc Phàm còn không chết?
- Vậy sao?
Mạc Phàm cười khẽ, bóp mạnh ngọc phù truyền tống Mạnh Bất Đồng sư huynh cho hắn.
Ngọc phù vỡ nát, một trận pháp truyền tống chín tầng như tòa bảo tháp bao phủ hắn ở bên trong.
Bốn thanh trường thương hùng hổ tới trước Truyền Tống Trận, không thể lay động Truyền Tống Trận, còn biến thành mảnh nhỏ ở dưới Truyền Tống Trận.
Ngay sau đó, khí tức nghiêng trời lệch đất hàng lâm.
Xung quanh, trong ngàn dặm yêu tộc nhao nhao trốn đi, giống như nhìn thấy khắc tinh.
Bạch Hổ, ngũ yêu vương và đám Vô Sương nằm sấp trên đất, trong mắt đều là hoảng sợ.
Cho dù là đám tứ vương Bạch Hổ sắc mặt cũng khó coi, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Bạch Hổ vương là nhận được lệnh của tiên khí Khổn Thần mới tới, ba người khác là vì yêu tình của bọn họ mới tới.
Bọn họ chỉ biết là có một tu sĩ nhân loại độ kiếp, không rõ những chuyện khác lắm.
Nhưng có ai ngờ tới bỗng nhiên xuất hiện khí tức như vậy.
Khí tức như vậy, ngoại trừ cao thủ Đại Thừa ra còn có thể là ai?
- Lão Bạch, không phải ngươi nói chỉ là tu sĩ nhân loại bình thường thôi sao?
Nữ tử tóc đỏ nhíu mày nói.
Mạc Phàm đưa tới khí tức đáng sợ như vậy, đâu có khả năng là người bình thường.
Bọn họ ra tay với Mạc Phàm, không có khả năng dễ dàng giải quyết.
Sắc mặt Bạch Hổ vương khó coi, đưa mắt nhìn xung quanh, không trả lời.
Nhưng theo khí tức này xuất hiện, trong chớp mắt khí tức uy vũ trên người bốn yêu vương biến mất không còn.
Trong cung điện của Mạnh Bất Đồng, tiên khí Khổn Thần nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên sắc bén, nhưng lập tức khôi phục như thường.Mạnh Bất Đồng tới hơi nhanh, chỉ là không có vấn đề gì, đây là kết quả bà ta cần, Mạc Phàm muốn sống độ qua lôi kiếp không có khả năng đều dựa cả vào Mạnh Bất Đồng, Mạc Phàm sống không qua thiên kiếp cũng như vậy, đợi xem là được.
Truyền Tống Trận Pháp chớp lóe hào quang, một đạo quang phóng lên trời, lập tức hạ xuống.
Hào quang thu lại, trong Truyền Tống Trận Pháp, Mạnh Bất Đồng mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh Mạc Phàm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Mạnh Bất Đồng không để ý tới đám yêu vương ở xung quanh, giống như vốn không nhìn thấy, nhìn thoáng qua bầu trời.
- Thiên kiếp, Mạc sư đệ phải cẩn thận, thiên kiếp này không dễ độ như vậy, cho dù thực lực của bọn họ mạnh hơn đệ nhiều, cũng chỉ chắn được mấy kích, còn lại cần bản thân đệ rồi.
Mạnh Bất Đồng thản nhiên nói.
- Đa tạ Mạnh sư huynh đi từ ngàn dặm tới, ta sẽ cẩn thận.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.
- Mạc sư đệ có tính toán trong lòng là được rồi.
Mạnh Bất Đồng gật đầu.
Hai người nói mấy câu đơn giản, toàn bộ yêu tộc ở xung quanh sợ ngây người.
Nhất là Vô Sương, lại càng không tự chủ được lùi về sau.
Mạc Phàm là đệ tử chữ lót “Bất” của Thần Nông Tông bà ta biết, nhưng thật không ngờ Mạc Phàm mời cao thủ Đại Thừa tới.
- Chuyện này…
Chẳng trách Mạc Phàm gọi bọn họ ra, rõ ràng là dụ bọn họ lọt bẫy.
- Lần này xong rồi.
Vô Sương vô cùng hối hận nói.
Bà ta vốn định lấy lại bán tiên khí Mạc Phàm cầm đi của bà ta, không ngờ lại tiến vào trong bẫy của Mạc Phàm rồi.
Mạnh Bất Đồng nói với Mạc Phàm xong, lúc này mới nhìn Bạch Hổ vương và yêu tộc.
Mạnh Bất Đồng không động tới thiên kiếp, trên người lại không có một chút năng lượng dao động, nhưng ánh mắt nhìn về phía nào, cho dù là Bạch Hổ vương cực mạnh hay yêu vương yếu nhất, toàn bộ đều cúi đầu.
- Bạch Hổ, các ngươi tới đây làm gì, Vạn Yêu Quật này không phải là bảo tinh của Thần Nông Tông bọn ta sao, đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta không thể độ kiếp ở đây à, Mạc sư đệ ta độ kiếp Nguyên Anh kỳ, cần tứ đại yêu vương các ngươi cùng ra tay sao?
Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt nói.
- Bạch Hổ không dám.
Bạch Hổ nhíu mày, đôi mắt u ám hơn nói.
Ông ta là vương Cực Tây Chi Địa của Vạn Yêu Quật, nhưng Mạnh Bất Đồng là chưởng khống giả phía Nam của Thần Nông Tông, nếu ông ta dám nói “phải”, Mạnh Bất Đồng chắc chắn sẽ giết ông ta.
- Vậy vì sao các ngươi ra tay với Mạc sư đệ ta?
Mạnh Bất Đồng chất vấn.
Giọng nói này vừa vang lên, trên người Bạch Hổ vương giống như bị một tòa đại sơn đè ép, Bạch Hổ quỳ một gối xuống.
- Chuyện này…
Bạch Hổ khẽ đảo mắt, mãi mà không nói nên lời.
Ông ta biết quan hệ giữa Mạnh Bất Đồng và tiên khí Khổn Thần, nhưng hoàn toàn không rõ vì sao lại như vậy.
Khổn Thần bảo ông ta giết Mạc Phàm trước khi bắt đầu lôi kiếp, Mạnh Bất Đồng lại ra mặt cứu.
- Mạnh đại nhân, trên người tiểu tử này có Phong Linh Châu và ngũ hành yêu đan của Ngũ Hành Yêu Tộc, bọn ta tới đuổi giết cậu ta, không có vấn đề gì đấy chứ?
Bạch Hổ do dự một lát, nói.
Nếu ông ta dám nói tiên khí Khổn Thần ra, sẽ chết nhanh hơn, chẳng bằng tìm lý do khác.
- Mấy thứ này các ngươi muốn cũng không được, mỗi người để một kiện linh khí độ kiếp lại, nếu không thì để lại mạng.
Mạnh Bất Đồng lạnh lùng nói.
Trong giọng nói, đều là không thể cãi lại.
Đám Bạch Hổ vương nhíu mày, nhao nhao lấy từng kiện bảo cụ độ kiếp vốn định để mình dùng ra.
So với từ chối Mạnh Bất Đồng, lấy kiện bảo cụ ra đơn giản hơn nhiều.
Bảo cụ không còn có thể lại luyện chế, nhưng mạng chỉ có một.
Mạnh Bất Đồng vươn một tay ra, những bảo cụ này lập tức bị ông ta giải trừ khế ước chủ tớ, được ông ta kéo tới bên Mạc Phàm.
- Mạc sư đệ, thiên kiếp sắp bắt đầu, ta chỉ có thể giúp đệ như vậy, nếu không kiên trì nổi thì gọi tên ta, ta sẽ ra tay đánh tan thiên kiếp, nhưng nếu làm vậy, thiên kiếp lần sau đệ độ sẽ càng mạnh hơn, tự đệ suy nghĩ cho kỹ.
Mạnh Bất Đồng nhìn thoáng qua thiên kiếp trên bầu trời nói.
Thiên kiếp lần sau sẽ mạnh hơn lần trước, không thể yếu đi.
Lần này Mạc Phàm độ thiên kiếp, lại độ kiếp kiếp nạn sẽ tăng trên thiên kiếp, cho nên lần sau khó hơn lần trước.
- Đa tạ Mạnh sư huynh.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Mạnh Bất Đồng gật đầu, lắc mình một cái rời khỏi phạm vi thiên kiếp, lấy một thanh kiếm ra để trôi nổi trên đỉnh một ngọn núi gần đó.
Lúc này, thiên kiếp đã ngưng tụ tới mức tận cùng, giống như một pho tượng Phật tức giận nhìn từ trên cao xuống.
Mạc Phàm lấy những bảo cụ này, muốn đánh trận pháp độ kiếp, một giọng nói truyền từ trong tiên linh chi khí ra.
- Tiểu tử, ngươi muốn dùng lôi kiếp hủy diệt tiên linh chi khí của ta đúng không, không cần phiền phức như vậy.