Chương: Huyễn Thuật
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Tuy tam do thế hệ hội trưởng Long Hoa Hội nắm trong tay, nhưng Dạ Vô Nhai ít khi sử dụng tam thư.
Bọn họ tưởng rằng Dạ Vô Nhai sẽ không dùng tam thư đối phó Mạc Phàm, ai biết Dạ Vô Nhai vẫn lấy ra.Cuối cùng cũng hay rồi, ở trong tam thư cho dù là cao thủ Thần Cảnh cũng đừng mơ ra ngoài.
Mạc Phàm bị nhốt trong quyển sách này, không chỉ bọn họ an toàn, Mạc gia cũng xong rồi.
- Thua, Nguyên Long, có tam thư chúng ta sẽ thua sao, tôi thấy Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên đều không cần ra tay, mình tôi có thể thu thập tiểu tử này.
Một người đàn ông trung niên cười đùa nói.
Những người xung quanh cũng cười theo.
- Tiểu tử, không phải vừa rồi cậu rất hung hãn sao, phá trận pháp của Huyền Linh Tử, còn hủy Thiên Tuyệt Vạn Độc Cổ của tôi, cậu phá tam thư của Long Hoa Hội chúng tôi thử xem, nếu cậu có thể phá được, Tôn Bán Y tôi sẽ bái cậu làm thầy.
Tôn Bán Y hơi nhếch miệng cười nói.
- Nếu cậu phá được tam thư, tôi cũng bái cậu làm thầy.
Sắc mặt Huyền Linh Tử cũng khôi phục như thường, nói.
Hai người vừa mở miệng, đám người Long Hoa Hội cũng xen miệng theo.
- Còn tôi nữa, nếu Mạc tiên sinh có thể phá giải tam thư, tôi cũng bái cậu làm thầy.
Trong chớp mắt xung quanh tràn đầy tiếng đùa giỡn.
Tam thư thành một thế giới, Mạc Phàm lợi hại đến mấy, sao có thể phá được tam thư.
Mạc Phàm nhíu mày, hắn còn chưa mở miệng, A Hào nhíu mày đứng dậy.
- Ba cuốn sách rách nát mà thôi, tôi thử xem tam thư rách nát của các ông có gì lợi hại?
A Hào nắm chặt tay, ánh sáng như ngọc xuất hiện trên tay anh ta, kình phong thổi “vù vù”.
Cánh tay A Hào chậm rãi kéo ra sau, quanh ảnh màu vàng nhanh chóng ngưng tụ thành hàng, quấn quanh cánh tay anh ta, uy áp đánh ra bốn phía.
“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, đuôi long ảnh trên nắm tay anh ta giơ cao, muốn đập nát mặt đất.
- Tiểu tử, nơi này không nơi người hạ đẳng như cậu tới giương oai.
Âm Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ búng ra.
- Nhược Thủy!
Rõ ràng chỉ là một ngón tay, bỗng nhiên đất dưới chân A Hào biến thành vũng bùn màu đen.
Quyền kình hình rồng của A Hào đánh vào nhược thủy màu đen, giống như một cục đá rơi vào trong hồ nước, giọt nước màu đen tung tóe, tạo nên gợn sóng dập dờn ra xung quanh.
Không chỉ như vậy, thân thể A Hào cũng như rơi vào vũng bùn, chậm rãi chìm xuống dưới.
Anh ta muốn thoát khỏi đó, nhưng sức lực toàn thân không dùng được, trái lại lún càng sâu, cũng rơi càng nhanh.
Chỉ trong phút chốc A Hào đã lún vào trong vũng bùn hơn nửa.
Sắc mặt Tần Kiệt thay đổi, vội vàng muốn đi cứu A Hào.
- Tần Kiệt, tôi đối xử với cậu không tệ, cậu lại lựa chọn đứng bên cạnh Mạc Phàm, cậu giống hệt người hạ đẳng kia, đến Nhược Thủy suy nghĩ lại đi.
Tiêu Vấn Triều cười mỉa, chim ưng trên một ngón tay anh ta sáng lên, Nhược Thủy màu đen lập tức xuất hiện dưới chân Tần Kiệt.
Tần Kiệt nhíu mày, nhảy lên trên.
Tiêu Vấn Triều cười khinh thường, cũng không sốt ruột.
- Tần Kiệt, ở trong tam thư này, cho dù cậu là thiếu niên tông sư cũng không khác gì đồ bỏ đi, ở yên trong Nhược Thủy cho tôi.
Anh ta vừa nói xong, vùng lớn thiên thư trên bầu trời biến thành màu đen, Nhược Thủy màu đen như thác nước rơi từ trên không xuống, rơi xuống đầu Tần Kiệt.
“Bùm!” Chỉ trong chớp mắt, Tần Kiệt liền biến mất trong Nhược Thủy, chỉ còn lại cái đầu hiện ở bên ngoài.
- Lão đại, chuyện này, chuyện này làm thế nào đây?
Sắc mặt Sử Hàng khó coi, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Anh ta không biết tam thư là gì, nhưng rất rõ ràng thứ này rất lợi hại, lần này bọn họ gặp phiền phức rồi.
- Pháp khí này rất hiếm gặp, nhưng không thể làm gì tôi đâu.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Thánh Môn Tam Thư không có nhiều ở Tu Chân giới, nhất là ba bản đầy đủ thì càng không nhiều, trên cơ bản có thể nắm giữ tam thư đều là cao thủ trong cao thủ Thánh Môn.
Nhưng cho dù tam thư đều xuất hiện, thực sự giam được hắn sao?
Ngón tay hắn khẽ búng, ba đạo hào quang biến mất vào trong mi tâm A Hào, Tần Kiệt và Sử Hàng.
Vẻ mặt ba người ngây ngốc, bọn họ vẫn đang đứng yên tại chỗ, không có Nhược Thủy màu đen, cũng không có ai rơi vào trong Nhược Thủy.
- Huyễn Thuật sao?
Tần Kiệt nhìn tay mình, khiếp sợ nói.
Anh ta nghiên cứu Huyễn Thuật một khoảng thời gian, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy ảo cảnh chân thật như vậy, vừa rồi anh ta có cảm giác như mình rơi vào đó thật.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Mạc Phàm ra tay phá Huyễn Thuật, Âm Vô Thiên và Tiêu Vấn Triều khẽ cau mày, lộ ra vẻ bất ngờ.
Mạc Phàm tinh thông trận pháp, y thuật còn chưa tính, vậy mà nhìn thấu được Huyễn Thuật của tam thư.
Phải biết rằng Huyễn Thuật tam thư chân thật hơn thế giới thật nhiều, lần trước sử dụng tam thư, đến chết cao thủ kia vẫn không biết mình chết trong Huyễn Thuật.
Mạc Phàm có thể nhìn thấu dễ dàng, còn giải trừ được.
- Mạc Phàm, cậu có thể tiếp xúc với Huyễn Thuật trên người bọn họ, không biết cậu có thể giải Huyễn Thuật trên người cậu hay không?
Âm Vô Thiên lạnh lùng nói.
Mạc Phàm có thể giải được Huyễn Thuật trên người người khác, ông ta không tin Mạc Phàm có thể giải được cho mình.
Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên không gian xung quanh Mạc Phàm to lên gấp bội lần, biến thành chiến trường thời cổ, cảm giác thiết huyết, bạo lực, huyết tinh phả vào mặt.
Ngay sau đó một đám nhân ảnh xuất hiện bốn phương tám hướng quanh Mạc Phàm.
Những người này đều mặc chiến giáp cổ, cầm binh khí đầy phù văn trong tay, có người đứng trên đất, có người trôi nổi trong không trung, mỗi người đều mặt mũi dữ tợn, lộ ra sát ý khiến người ta không rét mà run.
Những người này đen kịt một vùng, có khoảng chừng hơn mười vạn, nếu không phải có khoảng cách nhất định với Mạc Phàm, thì sẽ không nhìn thấy được hắn.
Nhìn thấy những binh lính này, Mạc Phàm lắc đầu, trực tiếp nhắm mắt lại.
- Giết.
Âm Vô Thiên ra lệnh.
Một chữ vừa vang lên, cùng một chữ “giết” vang lên trong miệng mười vạn đại quân, bỗng nhiên sóng âm có thể hủy diệt một vùng nổ lên.
Trong sóng âm, mười vạn đạo kiếm khí, đao phong, thương cương chi chít bay về phía Mạc Phàm.
Những lực lượng dao động này còn chưa tới người Mạc Phàm, không gian xung quanh Mạc Phàm như thủy tinh ở bốn phía nổ tung, vô số khe hở không đếm được lan về phía Mạc Phàm.
Khe hở đến chỗ nào, mặc kệ là thứ gì đều bị chôn vùi ở bên trong, hóa thành hư vô.
- Sư phụ, cẩn thận!
Mạc Phàm đứng cách đó không xa, Tần Kiệt nhìn chiến trường này, vội vàng kêu lên.
- Cẩn thận, có tác dụng sao, nhìn sư phụ cậu chết như thế nào đi.
Âm Vô Thiên cười lạnh lùng, nói chắc chắn.
Những người khác cũng cười theo, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm ở bên trong.
Chỉ cần Mạc Phàm đắm chìm vào trong Huyễn Thuật, người thua hôm nay sẽ là Mạc Phàm.
- Không cần cẩn thận, Huyễn Thuật của các ông có tác dụng sao, các ông nên để Diệt Thần xuất hiện tốt hơn, nếu không các ông sẽ thua thật đó.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn đột nhiên mở mắt ra, hai đạo lam quanh bắn nhanh từ trong mắt hắn ra, tựa như hai ngọn đèn chiếu phim 3D.
Trong vòng lam quang, không gian mai một biến mất, 10 vạn đại quân biến mất, chiến trường cổ biến mất, không gian biến về bộ dạng ban đầu, toàn bộ đều quay về bình thường.
Tươi cười trên mặt đám Âm Vô Thiên cứng đờ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi.