Chương: Tiên khí Khốn Thần
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
- Tiên khí?
Không ít người sửng sốt, nhìn về phía Mạnh Bất Đồng.Ngoại trừ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu ra, tất cả đều từng gặp Mạnh Bất Đồng, cũng biết Mạnh Bất Đồng có tiên khí Khốn Thần bên người.
Nhưng đây không phải là Mạnh Bất Đồng, mà là tiên khí kia sao?
“Mạnh Bất Đồng” nheo mắt, lập tức khôi phục như thường, nhưng giọng nói lạnh lẽo hơn trước.
- Vậy mà ngươi nhìn ra được.
- Khí chất của ngươi kém xa Mạnh sư huynh nhiều.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Linh khí không thể so được với tiên khí, linh khí có linh trí của mình, cho dù chủ nhân không điều khiển cũng có thể tự khu động.
Nhưng tiên khí, bản thân do vô số thiên tài địa bảo tạo ra, nguyên linh cũng là tiên linh trong tiên cảnh thai nghén mà ra, phần lớn tiên khí còn cường đại hơn người nắm giữ, biến thành dáng vẻ của chủ nhân rất bình thường.
Từng có một kiện linh khí bởi vì bất mãn với chủ nhân mình, thông hóa chủ nhân của mình, rồi biến thành dáng vẻ của chủ nhân, chiếm lấy vợ con người đó.
Cuối cùng khi sinh hoạt vợ chồng với vợ chủ nhân, mới bị phát hiện.
Tiên khí Luân Hồi Chi Lô của hắn cũng thường biến thành hình người, chẳng qua luôn biến thành dáng vẻ của Phượng Vũ đồ đệ hắn.
Mạnh Bất Đồng sư huynh này là do tiên khí Khốn Thần biến thành, lúc trước hắn không phát hiện, nhưng sau khi nói mấy câu, hắn cảm nhận được không đúng.
Tuy Mạnh Bất Đồng sư huynh tàn nhẫn, nhưng làm việc không nhẹ nhàng, âm trầm như vậy.
- Ngươi từng gặp Mạnh Bất Đồng rồi?
- Tạm thời thì chưa, chỉ xem qua một số tin tức, nhưng có thể trở thành người nắm giữ phía nam, hẳn là sẽ không giống như ngươi.
- Ngươi!
“Mạnh Bất Đồng” nắm chặt tay, trong mắt chớp lóe sắc bén, sau đó nhanh chóng biến mất.
- Còn chuyện gì không, Mạnh sư huynh?
Mạc Phàm hỏi.
- Không còn, chúc ngươi may mắn.
Mạnh Bất Đồng nói xong trên người nở rộ quang mang nhiều màu, cả người ông ta biến mất không thấy.
Mạnh Bất Đồng vừa đi, người của Vô Thiên Phong và Vô Hỏa Phong dẫn theo Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu rời đi, đám Chúc Vũ đi về phía Mạc Phàm và Mạnh Vô Kỳ.
- Chúc mừng Mạc sư thúc thành đệ tử của chưởng môn.
Lương Nguyệt Hoa âm dương quái khí nói.
Rõ ràng là Mạc Phàm có lựa chọn, nhưng lại quyết định đi Vạn Yêu Quật, có khả năng Mạc Phàm sẽ trở thành đệ tử mệnh ngắn nhất của chưởng môn.
Mạc Phàm không tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên, dời mắt nhìn Chúc Vũ.
- Chúc trưởng lão, có thể đến Thanh Thành một chuyến giúp ta, đến Chúc gia một phen hay không?
- Đúng lúc gần đây ta không có chuyện gì, cần ta đến Chung gia làm gì thế?
Chúc Vũ sảng khoái nói.
Ông ta vốn định đến Động Dương Thiên Cung với Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, Lương Nguyệt Hoa cần đi dẫn một người tới giúp Mạc Phàm, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu cũng cần thích ứng một thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này ông ta không có chuyện gì làm.
- Cho ngươi ngọc bài này, bảo Chung Bất Phàm giết một cao thủ Hóa Thần là bàn đầu đà cho ta.
Mạc Phàm lấy ngọc bài Chung Bất Phàm cho hắn ra, thản nhiên nói.
Người này muốn ra tay với Hồng Nhu sư tỷ ở biệt viện, hắn từng nói muốn lấy mạng tên bàn đầu đà này, nhưng hắn sắp phải đến Vạn Yêu Quật, trong khoảng thời gian ngắn không có cơ hội làm chuyện này.
Chung Bất Phàm còn nợ hắn một ân tình, chuyện này giao cho Chung Bất Phàm làm thì hơn.
Thấy ngọc bài của Chung gia, đám Chúc Vũ lại khiếp sợ.
- Ngươi thật sự là Luyện Đan Sư cao cấp Ngô Danh sửa phương thuốc Cửu Hoa Đan của Chung Bất Phàm sao?
Tuy bọn họ phụ trách hải tuyển, nhưng sẽ chú ý chuyện không tầm thường ở Thanh Thành.
Mạnh Bất Đồng nói Mạc Phàm là Ngô Danh, thật giả còn đợi thương thảo.
Mạc Phàm lấy ngọc bài Chung gia ra, vậy thì không còn gì hoài nghi nữa.
- Đại khái là vậy. Ngươi đến Chung gia sẽ biết, ta đi trước.
Mạc Phàm không giải thích, lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, ngươi thật sự muốn tới Vạn Yêu Quật à?
Chu Thanh Vân thấy Mạc Phàm rời đi, vội vàng truy hỏi.
- Có vấn đề gì sao?
Mạc Phàm cười nhạt, không đáp hỏi ngược lại.
- Ta có bản đồ của Vạn Yêu Quật, ngươi cầm lấy đi, màu đỏ ở trên đều là vô cùng nguy hiểm, màu vàng, màu lục là tương đối an toàn, còn có khả năng có tiếp tế tiếp viện, có lẽ có tác dụng với ngươi.
Chu Thanh Vân lấy một bức họa cuộn tròn ra, đưa cho Mạc Phàm.
Ông ta vốn phải đưa Mạc Phàm tới Vô Cực Phong, nửa đường nhảy ra Mạnh Bất Đồng, ông ta chỉ có thể làm như vậy.
- Đa tạ.
Mạc Phàm cất bản đồ, nói.
Hắn biết đại khái đường trong Vạn Yêu Quật, chỉ là có bản đồ thì càng tốt.
- Đúng rồi, người phụ trách tiếp đón ở đó tên là Vương Thành, bạn của ta, ta sẽ nói với người đó một tiếng, có chuyện gì ngươi có thể đi tìm người đó.
Chu Thanh Vân nghĩ một lát, lại nói tiếp.
Mạc Phàm nhíu mày, nhưng lập tức giãn ra, liếc mắt nhìn Mạnh Vô Kỳ một cái, sau đó lấy lệnh bài của hắn ra.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, đợi ta gặp Vô Phong sư thúc, ta sẽ giải thích với sư thúc, còn lệnh bài này cho ngươi, ngươi đưa bạn kèm của ta đến động phủ trên lệnh bài đi.
Mỗi lệnh bài đều tương ứng với một động phủ, một mình hắn tới Vạn Yêu Quật là được.
- Công tử, ta.
Mạnh Vô Kỳ hơi sửng sốt, vội vàng nói.
- Tu luyện thật tốt, thuận tiện quản lý động phủ giúp ta.
Mạc Phàm nói những lời này xong, xoay người đi về phía Truyền Tống Trận.
Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa thở dài, mỗi người đều bận chuyện của mình.
Chu Thanh Vân cầm lệnh bài, dẫn Mạnh Vô Kỳ rời đi.
…
Lúc này bên trong một tòa thiên cung ở Vô Cực Phong, Mạnh Bất Đồng đứng bên cạnh một nam tử vẻ mặt âm trầm, nhìn về phía Mạc Phàm.
- Khốn Thần, ngươi cảm thấy tiểu tử đó thế nào?
Mạnh Bất Đồng hỏi.
- Ta có cảm giác hắn biết ngươi, còn rất quen thuộc.
Dựa vào một số tài liệu, có thể đoán được ông ta không phải Mạnh Bất Đồng, mà là tiên khí của Mạnh Bất Đồng, tuyệt đối không phải người chưa từng gặp có thể làm được.
Phải biết rằng, trong đám người kia có người là sư đệ của Mạnh Bất Đồng, đều không thể nhận ra ông ta, nhưng Mạc Phàm là một tiểu tử Kim Đan mới tới Thần Nông Tông lần đầu có thể vạch trần ông ta.
Mạnh Bất Đồng nhướn mày, trên gương mặt bình tĩnh hiện lên dị sắc, trong chớp mắt biến mất không thấy.
- Ta cũng có cảm giác này.
Tuy ông ta không thể nói rõ vì sao lại có cảm giác này, nhưng cũng cảm thấy Mạc Phàm không giống người trẻ tuổi kiêu ngạo, cậy tài khinh người, có lẽ ông ta và Mạc Phàm thật sự có ân oán gì đó.
- Thứ mà tiểu tử này cần tìm, có đưa qua cho cậu ta không?
Tiên khí Khốn Thần hỏi.
Cho dù Mạc Phàm có biết MạnhBất Đồng hay không, Mạc Phàm đều là kẻ địch của Mạnh gia.
Ông ta xem qua những thứ Mạc Phàm yêu cầu rồi, đều là những vật phẩm cần thiết của đa số đệ tử tiến vào Vạn Yêu Quật.
Nếu ông ta đưa những thứ này cho Mạc Phàm, hoặc đưa cho Mạc Phàm muộn một chút, rồi dẫn đường Mạc Phàm tới phía nguy hiểm hơn, Mạc Phàm sẽ gặp nguy hiểm ở Vạn Yêu Quật hơn nhiều.
- Lập tức phái người đưa những thứ này cho cậu ta.
Mạnh Bất Đồng không chút suy nghĩ nói.
- Sao thế?
Tiên khí Khốn Thần nhíu mày, cảm thấy khó hiểu hỏi.
- Ngươi cảm thấy sư tôn ta sẽ vô duyên vô cớ để ta sắp xếp nơi bế quan cho Mạc Phàm sao?
Mạnh Bất Đồng cười nói.
Sư phụ ông ta là chưởng môn của Thần Nông Tông, tuy không ở Thần Nông Tông, nhưng toàn bộ Thần Nông Tông đều không thể thoát khỏi mắt ông.
Ông ta an bài cho Mạc Phàm tới Vạn Yêu Quật thì được, nhưng nếu không đưa đồ cho Mạc Phàm, sẽ như có ác ý mưu sát, như vậy chức vị nắm giữ phía nam của Thần Nông Tông trong tay ông ta cũng làm không được lâu.
- Ta biết rồi, ta lập tức an bài người đi làm, trong vòng 3 ngày sẽ đưa tới, tâm cơ của lão già sư phụ ngươi đúng là sâu không thấy đáy, nhưng nếu đưa đồ cho cậu ta, mà tiểu tử đó vẫn ngoẻo, vậy không thể trách chúng ta rồi?
Tiên khí Khốn Thần bất mãn nói, không đợi Mạnh Bất Đồng trả lời, tự mình xoay người biến mất. Mạnh Bất Đồng nhíu mày, trong mắt ông ta hiện lên chút bất mãn, nhưng không nói gì thêm.