Chương: Thiên Thành Diệt Chết
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Thiên Thành Diệt thấy Mạc Phàm không tránh mà xông tới, cười lạnh lùng.
- Mạc Phàm, cậu rất can đảm đó, nhưng hiện giờ đối đầu đúng là không sáng suốt.
Ông ta mới thi triển Nhiên Huyết Công, thực lực đang thịnh, Mạc Phàm lại đối đầu với ông ta, không phải muốn chết thì là gì?
Dù sao thiếu niên tông sư còn trẻ.
Nhưng chuyện này hợp ý ông ta.
Ông ta bước lên trước một bước, chân khí màu đỏ vô cùng cường đại giống như lưu hỏa tràn ra từ người ông ta.
Trong vòng bốn mươi mét xung quanh, biển cả tràn đầy vùng màu đỏ.
Một quyền đánh ra, thiên, địa, hải này như được sử dụng toàn bộ.
Sóng biển, gió biển và chân khí màu đỏ ngưng tụ thành một quả đấm màu đỏ to lớn, như thực chất nghênh đón Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, sao hắn có thể không biết bí pháp Nhiên Huyết Công này.
Một khi thi triển loại bí pháp này, đa số mọi người sẽ tránh mũi nhọn, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Dù sao ép buộc tăng gấp đôi tu vi, vẫn tương đối đáng sợ.
Nhất là Tiên Thiên Tông Sư, vốn kém một chút.
Một bên thực lực tăng gấp đôi, hoàn toàn có thể nghiền áp đối phương.
Nhưng chuyện này đúng với người bình thường, còn không có tác dụng với y tiên bất tử hắn.
Nếu muốn giết Thiên Thành Diệt, nên nghiền áp ông ta khi cường đại nhất.
Ánh mắt hắn như đao, bạch quang trên tay sáng lên, linh khí ngưng mà không rời, giống như sao băng xuyên qua không khí.
Quả đấm tiến về phía nước biển, khí tức đáng sợ hủy diệt toàn bộ dâng nước theo gió lên.
“Rầm!” Hai quyền đánh vào nhau, giống như tiếng hai kim khí va chạm vang lên.
Không ít người vội vàng bịt tai, mấy người trẻ tuổi không bịt tai kịp lập tức mất đi thính giác, máu chảy từ trong tai bọn họ ra.
Nước biển tách hai người ra, mặt biển dưới chân hai người hạ xuống hơn năm sáu thước, gợn sóng mãnh liệt theo kình phong vô cùng sắc bén đánh ra bốn phía, mặt biển cuồng loạn.
“Rắc rắc!” Quyền ảnh màu đỏ xoay chuyển, nghiền nát rầm rầm, Thiên Thành Diệt cũng biến sắc theo.
Mạc Phàm không nhiều tuổi, nhưng lực lượng thân thể và trình độ ngưng thực chân khí mạnh như vậy sao?
Mắt ông ta hơi nheo lại, hàn quang nở rộ, vội vàng lùi về phía sau.
Mạc Phàm đánh nát quả đấm màu đỏ, thân thể xoay trong không trung, một cước đạp mạnh về phía Thiên Thành Diệt.
Thiên Thành Diệt nhíu mày, hai tay nắm lấy trong không trung, áp lực không khí lại căng thẳng hơn, hai tay tràn đầy long văn, trường đao như thực chất xuất hiện trong tay ông ta, trong không khí lập tức xuất hiện vết rạn, ánh đao chớp lóe chém về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, nếm thử Nhất Khí Trảm của tôi xem.
Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, khí đao này tương tự với khí binh của Ngũ Hành Tông.
Nhìn như là ngưng khí thành binh bình thường, thực ra không có đơn giản như vậy.
Nếu khí binh này nổ tung, không khác gì ngư lôi hủy diệt một chiếc thuyền đánh cá.
Nhưng hắn cũng không sợ, linh khí cuồn cuộn rót vào phần chân, kim quang lóe lên.
- Đạp thiên!
Chân của hắn lập tức như cột trời, đạp về phía Thiên Thành Diệt.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, trên mặt biển như có sóng thần, không khí không ngừng chấn động, sóng biển cao mấy chục mét, kình phong như đao thổi ra bốn phía.
Một lát sau, mặt biển yên bình hơn, Mạc Phàm giẫm lên gợn sóng cuồn cuộn trên biển, vẻ mặt như thường.
Sắc mặt Thiên Thành Diệt nghiêm trọng, lùi ra xa cách Mạc Phàm mười thước.
Khí binh trên tay chỉ còn lại chuôi đao, bộ phận khác đã biến mất không thấy, cánh tay ông ta không tự chủ được run rẩy.
Ông ta mượn Nhiên Huyết Công để tăng tu vi lên gấp đôi, vậy mà không thể nghiền áp Mạc Phàm.
Ông ta vặn chân khí thành khí đao cứng hơn kim cương, cũng không đánh lại được Mạc Phàm?
- Mạc Phàm, cậu còn trẻ tuổi đã có tu vi như vậy, quả thật rất lợi hại.
- Là ông quá yếu.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Diễn Thiên Thần Quyết, thân thể Tiên Thiên Ngọc Cốt, những thứ này không có thứ nào không phải phương pháp tu luyện đứng đầu Tu Chân giới.
Tuy chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Thiên Thành Diệt Tiên Thiên sơ kỳ không thể sánh bằng.
Còn Nhiên Huyết Công, chỉ là truyện cười đối với hắn.
Thiên Thành Diệt nhíu mày, trong mắt đầy lửa giận.
Ông ta đường đường là Thiên Thành Diệt, một trong mười đại trưởng lão của Thanh Bang, mười mấy năm trước đã danh chấn Hoa Hạ, lại bị đứa bé nói là quá yếu.
- Tiểu tử, cậu quá kiêu ngạo rồi.
Thiên Thành Diệt giận dữ hét lên.
- Nếu ông không còn quân bài khác chưa lật, ông có thể đi chết đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Hắn chẳng muốn nói nhiều lời vô nghĩa với Thiên Thành Diệt, hắn nắm chặt tay lại, linh khí xoay tròn xuất hiện trên quả đấm của hắn, bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, đến chỗ Thiên Thành Diệt.
Mắt Thiên Thành Diệt lóe lên bất định, ông ta nhìn thoáng qua xung quanh, do dự một lát, ánh mắt âm u, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, khí tức kỳ lạ nở rộ trên người ông ta.
- Mạc Phàm, cậu biết vì sao lão phu có thể trốn khỏi tay 20 cao thủ Tiên Thiên không?
- Có liên quan gì sao?
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
- Nguyên nhân là vì đây!
Dưới chân Thiên Thành Diệt chấn động, chân khí màu đỏ trên mặt biển xung quanh nổi lên cuồn cuộn, sóng biển nhấc lên cao hơn mười thước, bao vây hai người ở bên trong.
Trên da ông ta hiện lên một tầng lân giáp, ngón tay kéo dài, móng tay sắc bén lóe sáng hàn quang, một cái đuôi xuất hiện ở giữa mông ông ta.
Chỉ trong phút chốc ông ta liền biến thành trạng thái nửa người nửa ma, hai mắt đỏ bừng như máu, lóe sáng nanh sắc nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Ma Hóa, ông tu ma công, còn dung hợp ma huyết?
Mạc Phàm nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi.
Thiên Thành Diệt cười hung dữ, Ma Hóa này là một bí thuật ông ta tìm thấy trong cổ mộ.
Vào tối ông ta bị 20 cao thủ Tiên Thiên bao vây, chỉ dựa vào thân thể và tốc độ Ma Hóa này, thừa dịp nguyệt hắc phong cao, dùng tu vi Tiên Thiên sơ kỳ giết mấy cao thủ Tiên Thiên trung kỳ lợi hại, mới thoát đi được.
Cơ thể sau khi Ma Hóa cái gì cũng tốt, không bị người ta phát hiện, từng tháng phải lấy máu người áp chế ma tính.
Thân thể ông ta chớp lóe, như lưu quang đến trước người Mạc Phàm, tốc độc rất nhanh, móng vuốt sắc bén không do dự vồ về phía ngực Mạc Phàm.
- Ha ha, cậu biết quá nhiều, nhưng vẫn nên đi chết đi, có thể là người ép tôi lộ ra Ma Hóa Chi Thân, là vinh hạnh của cậu.
Thiên Thành Diệt cười vô cùng tự tin nói.
Ma Hóa Chi Thân này của ông ta, ngay cả hợp kim đều có thể xé rách, sao không giết được Mạc Phàm?
Nhưng lúc tay ông ta sắp đâm phá ngực Mạc Phàm, nắm trái tim Mạc Phàm bóp nát, sắc mặt ông ta kỳ lạ hơn.
Bạch quang tỏa ra từ trên người Mạc Phàm, vậy mà tay ông ta không thể tiến thêm chút nào.
- Chuyện này, làm sao có thể…
Cuối cùng sắc mặt Thiên Thành Diệt cũng trắng bệch, không có một chút huyết sắc.
Nhiên Huyết Công của ông ta gần như có thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, thân thể Ma Hóa, cho dù là Hoành Luyện tông sư đỉnh phong cũng sẽ chết, vậy mà không xé rách được thân thể Mạc Phàm.
- Cậu, thân thể cậu làm bằng gì, vì sao…
- Tôi nói rồi, ông quá yếu, lại làm quá nhiều việc không nên làm.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
- Toái Tinh!
Bạch quang trên quả đấm tỏa ra, như vì sao đánh về phía bả vai Thiên Thành Diệt.
“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên, thân thể Ma Hóa của Thiên Thành Diệt như giấy, vặn thành bánh quai chèo dưới quyền của Mạc Phàm, bay về phía sau.
“Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng Thiên Thành Diệt ra.
Không đợi Thiên Thành Diệt bay xa, Mạc Phàm đuổi theo.- Một quyền vừa rồi là đánh thay người Mạc gia tôi bị ông làm bị thương, một quyền này vì ngư dân ông giết chết.
“Răng rắc!” Nửa người còn lại của Thiên Thành Diệt cũng biến thành bánh quai chèo.
- Một quyền cuối cùng, khiêu khích tôi, chết đi!
Một quyền của Mạc Phàm đánh về phía đầu Thiên Thành Diệt.
Mắt Thiên Thành Diệt mở to, tròng mắt như sắp rơi ra, tràn đầy tuyệt vọng.
Ông ta dùng hết toàn lực cũng không thể làm thương tổn Mạc Phàm chút nào, một quyền của Mạc Phàm dễ dàng phá hủy thân thể sau khi Ma Hóa của ông ta.
- Đừng giết tôi, tôi là trưởng lão của Thanh Bang, tôi còn là Thiên gia…
Không đợi ông ta nói xong, một quyền của Mạc Phàm đánh trúng đầu ông ta.
Đầu Thiên Thành Diệt vỡ nát như dưa hấu bị đập vỡ, máu tươi và óc văng tung tóe.
"Bùm" một tiếng, thi thể Thiên Thành Diệt như đạn bắn vào trong nước, bọt nước văng tung tóe.
Thiên Thành Diệt chết!