Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 789# 2




 

 

 

Chương: Dĩ Bỉ Chi Đạo Hoàn Thi Bỉ Thân
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




[Lấy đạo của người trả lại cho người / Lấy cách của người trị lại người. Gần nghĩa với Gậy ông đập lưng ông/ Ăn miếng trả miếng.]

- Cái gì?

- Quỷ Ảnh Môn bị diệt môn, rút khỏi Thanh Thành.

Vẻ mặt Mạnh Sơn Hà sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp.

Quỷ Ảnh Môn gặp phải cao thủ bị diệt môn, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?

- Không phải là cao thủ Mạc Phàm mời tới đó chứ?

- Hẳn là không phải, nghe nói rất có khả năng cao thủ này là cao thủ Đại Thừa, tên tiểu tử kia từ Hạ giới tới, không thể tiếp xúc với người cấp bậc này được?

Quỷ Ảnh suy đoán.

Cao thủ Đại Thừa, chính là nhân vật đứng trên đỉnh cao ở Tu Chân giới, nếu Mạc Phàm có chỗ dựa như vậy, đã sớm xuất hiện, sẽ không đợi tới bây giờ.

- Vận khí của tiểu tử này đúng là tốt.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, tức giận nói.

Hợp Đạo kỳ đã sắp giết được, chỉ cần đợi không lâu, Mạc Phàm sẽ thành người chết, nhưng đúng lúc này Quỷ Ảnh Môn lại xảy ra chuyện.

- Chủ nhân, làm sao bây giờ, có cần ta đi giết tiểu tử này không?

Quỷ Ảnh hỏi.

Ngày mai sẽ kết thúc hải tuyển, nếu không giết được Mạc Phàm, thì không còn cơ hội nữa.

Tuy ông ta không phải tu sĩ Hợp Đạo, nhưng có tu vi Hóa Thần, nếu không phải ở Thanh Thành cấm động võ, thừa sức giết được Mạc Phàm, cho dù có lệnh cấm võ, cũng không có nhiều vấn đề, ít nhất hơi mạo hiểm mà thôi.

- Không cần, để tiểu tử này sống đi, không phải vận khí của cậu ta rất tốt sao, ta muốn xem vận khí của cậu ta tốt tới mức nào.

Mạnh Sơn Hà nắm chặt tay, lạnh lùng nói.

Dùng người Mạnh gia bọn họ ra tay với Mạc Phàm quá mạo hiểm, nhất là bị người của Quân Đình bắt được, truy cứu tới Mạnh gia bọn họ thì không hay lắm.

Vì một tiểu tử sớm muộn gì cũng phải chết, không đáng như vậy.

- Chủ nhân nói sứ giả mới được phái tới sao?

Quỷ Ảnh hỏi.

- Không sai.

Mạnh Sơn Hà gật đầu.

Nếu không giết được Mạc Phàm, vậy thì không giết.

Sứ giả mà Mạnh gia bọn họ phái tới đã đến, khiến Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông là chuyện một câu, không cho Mạc Phàm tiến vào cũng chỉ một câu, không ai dám nghi ngờ.

So với giết Mạc Phàm, bây giờ ông ta càng muốn khiến Mạc Phàm cho rằng mình sắp đi vào Thần Nông Tông, sau đó lại bị loại, như vậy mới giảm bớt lửa giận trong lòng ông ta.

- Ngươi nhanh đi tìm mệnh kiếm kia đi.

Mạnh Sơn Hà lạnh nhạt nói.

Đối phó Mạc Phàm đã không cần bọn họ, chỉ cần đợi ngày mai xem kịch vui là được.

Việc cấp bách hiện giờ, bọn họ cần tìm mệnh kiếm trước.

Mệnh kiếm luôn trốn trong phủ đệ Mạnh gia, sẽ là tai họa.

- Có cần để người Mạnh gia chúng ta rút khỏi hai phủ đệ này, đợi tìm được mệnh kiếm mới trở về không?

Quỷ Ảnh nghĩ một lát, hỏi.

Bọn họ tìm mệnh kiếm mấy ngày, rõ ràng là đã cảm nhận được khí tức của mệnh kiếm, nhưng mệnh kiếm giống như tinh linh, rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mạnh phủ không rộng lắm, bọn họ tìm nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn không lấy được mệnh kiếm.

Hiện giờ càng có nhiều người tìm mệnh kiếm, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng không khống chế nổi, không bằng để người khác rời đi trước.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày, lạnh lùng liếc Quỷ Ảnh một cái.

- Bảo người Mạnh gia rời đi, ngươi đã quên đây là nơi nào à?

- Đây là phía nam, nơi Mạnh gia chúng ta quản lý.

Sắc mặt Quỷ Ảnh thay đổi, nói.

- Ở đây, chúng ta cần sợ những người khác sao?

Mạnh Sơn Hà hỏi.

Để những người khác của Mạnh gia rời đi, tuy có thể giảm bớt được thương vong, nhưng Mạnh gia bọn họ sẽ mất mặt.

Sở dĩ không thể tìm được mệnh kiếm, chính là vì Mạc Phàm đang khống chế mệnh kiếm.

Chỉ cần qua ngày mai, Mạc Phàm sẽ được giải quyết, chuyện mệnh kiếm sẽ không còn nữa.

- Chủ nhân giáo huấn phải, là tiểu nhân quá ngu ngốc rồi.

Quỷ Ảnh vội vàng nói.

- Nhớ kỹ những kẻ dám xâm nhập vào phủ đệ Mạnh gia chúng ta, sau khi chuyện của tên tiểu tử kia kết thúc, sẽ dẹp từng người.

Mạnh Sơn Hà lạnh lùng nói.

Mạnh gia bọn họ đâu dễ xông vào như vậy, người nào xâm nhập Mạnh gia bọn họ đều phải trả giá thật nhiều.

- Dạ, vậy mệnh kiếm thì sao, nếu chúng ta tìm được mệnh kiếm thì thế nào?

Quỷ Ảnh lại hỏi tiếp.

Ông ta đã khóa chặt mấy nơi, còn chuẩn bị mấy thứ chuyên vây bắt linh khí pháp bảo, có khả năng sẽ tóm được mệnh kiếm.

Nhưng mệnh kiếm này là của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, nếu bọn họ lấy mệnh kiếm làm của riêng, chỉ sợ không được tốt lắm, một khi để Quỷ Ảnh Nhất Tộc biết, bọn họ sẽ rất phiền phức.

Người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc, gần như không khác kẻ điên.

- Tìm được mệnh kiếm, tất nhiên là thuộc về Mạnh gia chúng ta.

Mạnh Sơn Hà nhíu mày nói.

Mệnh kiếm là một phần của tiên khí, nếu Mạc Phàm đặt thứ này ở Mạnh gia bọn họ, tìm thấy được thì là của Mạnh gia bọn họ rồi.

- Nhưng tốt nhất là tìm kẻ chết thay, tránh để người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc tìm chúng ta gây sự.

Mạnh Sơn Hà nghĩ một lát, lại nói.

Tuy thế lực của Mạnh gia bọn họ lớn, nhưng Quỷ Ảnh Nhất Tộc là một đám người điên, không cần thiết dây dưa với một đám người điên.

- Nếu là như vậy, chủ nhân, ta có một phương pháp có thể giải trừ phiền phức của Mạnh gia chúng ta rất nhanh, còn khiến tiểu tử kia gặp phiền phức.

Quỷ Ảnh hơi nhếch miệng cười nham hiểm, nói.

- Biện pháp gì, ngươi nói xem.

Mạnh Sơn Hà nhướn mày, cười nói.

- Nếu Mạc Phàm có thể phóng mệnh kiếm tới phủ đệ Mạnh gia chúng ta, chúng ta có thể phóng mệnh kiếm này tới phủ đệ của Vọng Cơ và Chung gia của Lã Hồng Nhu, chủ nhân thấy thế nào?

Mạc Phàm có quan hệ không tệ với Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu, dẫn kẻ gây họa tới chỗ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu đồng nghĩa với dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân.

Không chỉ giải quyết được phiền phức của Mạnh gia, còn thở phào một hơi.

- Ngươi nắm chắc tìm được mệnh kiếm không, nếu tìm được mệnh kiếm, quả thật có thể để Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu chết thay.

Trong mắt Lã Hồng Nhu lóe lên tàn nhẫn, nói.

- Không có.

Quỷ Ảnh lắc đầu.

Tuy ông ta tìm được mấy thứ khóa chặt pháp bảo mệnh kiếm, nhưng khó mà lấy được mệnh kiếm trong khoảng thời gian ngắn.

- Vậy ngươi nói xem chuyện này có ý nghĩa gì.

Trong mắt Mạnh Sơn Hà lóe lên chút bất mãn.

ấ ế ấ ế ắ ế ể ồ ấ ế ề ố ề- Chúng ta không lấy được mệnh kiếm, nhưng chúng ta từng thấy mệnh kiếm, bắt chước hình dạng và khí tức của mệnh kiếm, cho dù không lừa được mọi người, nhưng có thể lừa được một đám người, Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu kém xa Mạnh gia chúng ta, chỉ sợ không lâu sau sẽ bị những người đó diệt, cho dù những người này không tìm thấy mệnh kiếm trở về Mạnh gia chúng ta, cũng tốt hơn hiện giờ nhiều.

Quỷ Ảnh cười âm hiểm nói.

- Hửm?

Trước mắt Mạnh Sơn Hà sáng lên, khóe miệng ông ta nhếch lên.

Không có Quỷ Ảnh nhắc nhở, trái lại thiếu chút nữa ông ta quên mất, quả thật đây là một biện pháp tốt.

Nếu sớm dùng phương pháp này, chỉ sợ mấy ngày nay tâm tình ông ta đã không tệ như vậy rồi.

Mạc Phàm ở đấu cung, ông ta không thể dụ những người này tới đấu cung, dẫn tới ông ta phải ra mặt giải quyết.

Nhưng Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu thì khác, hai người rời khỏi hải tuyển.

Hai người phối hợp với Mạc Phàm đối phó ông ta, ông ta không thể thu thập được hai người, biện pháp này quá tốt.

- Biện pháp như thế, mệnh kiếm ở phủ đệ này giao cho ta, ngươi đến một phủ đệ khác, lập tức ra tay.

Mạnh Sơn Hà cười đắc ý nói.

- Dạ.

Quỷ Ảnh đáp, biến mất trong chớp mắt.

Mạnh Sơn Hà hơi nhếch miệng, cười đắc ý nhìn về phía đấu cung.

Đêm nay thu thập Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu trước, ngày mai sẽ cho Mạc Phàm đẹp mặt, xem đến lúc đó Mạc Phàm sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ như vậy, hai tay ông ta nắm chặt pháp ấn, một mệnh kiếm phù tương tự phù kiếm nhanh chóng thành hình.