Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 450# 2




 

 

 

Chương: Chém Giết
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công vừa chuyển động, tựa như một cái cối xay gió to, linh khí trên toàn thân hắn tập trung về phía cối xay gió.

Cối xay gió chuyển động chín lần, linh khí tràn đầy như biển trong cơ thể hắn hóa thành từng đạo khí thể xám mờ.

Khí thể màu xám không có nhiều lắm, gian nan ngưng tụ thành một cái khiên hình tròn, chắn trước người Mạc Phàm.

Mạc Phàm ngoắc ngoắc tay với đoạn kiếm còn lại của Abe Seimei trên bầu trời, một lực lượng mạnh xuất hiện, đoạn kiếm kia lập tức bay về phía cái khiên hình tròn.

Đoạn kiếm khổng lồ dài một phần ba cái cũ bay đến bên cạnh cái khiên hình tròn, không có một chút âm thanh biến mất vào trong cái khiên nho nhỏ.

Chỉ trong phút chốc, đoạn kiếm biến mất trong vô hình, biến mất hoàn toàn vào cái khiên trước mặt Mạc Phàm.

Mọi người ở đây lạisửng sốt, nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.

Mạc Phàm dùng hai loại phương pháp đối phó Âm Dương Trảm của Abe Seimei, vậy mà còn loại thứ ba.

Mắt Abe Seimei càng mở to, giống như nhìn thấy chuyện gì rất khó tin.

- Cậu đây là Hỗn Độn Chi Khí sao?

Một lúc lâu sau ông ta mới gian nan nói ra mấy chữ.

Linh khí có rất nhiều loại, nguyên thủy nhất là Hỗn Độn Chi Khí, đây là Vạn Vật Chi Mẫu, có thể hóa toàn bộ thành trạng thái Hỗn Nguyên.

Âm Dương Nhị Khí phía dưới Hỗn Độn Chi Khí mới đúng là thứ ông ta có thể nắm trong tay, cũng được người ta xưng là Huyền Hoàng Nhị Khí và Thiên Địa Nhị Khí.

Sau đó là Ngũ Hành Chi Khí, Ngũ Hành có thể biến hóa ra linh khí dị chủng.

Hỗn Độn Chi Khí là linh khí đáng sợ nhất, cũng rất không ổn định, ít người nắm giữ được.

Rất nhiều người còn chưa nắm giữ được Hỗn Độn Chi Khí, liền bị Hỗn Độn Chi Khí hóa thành Hỗn Nguyên.

Nhưng dựa theo bí điển Hoa Hạ ông ta từng lật xem, nắm giữ Hỗn Độn Chi Khí đều là đại thần viễn cổ trong truyền thuyết.

Ví dụ như Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi?

Vậy mà Mạc Phàm nắm giữ loại linh khí này, tiểu tử này là đại thần viễn cổ chuyển thế sao?

Mạc Phàm vẫn không để ý đến Abe Seimei, dời mắt nhìn đồ án Thái Cực Âm Dương như cự nguyệt trong không trung.

- Ngươi cũng dậy đi.

Mạc Phàm nói khẽ.

Đồ án Thái Cực kia nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng biến thành to bằng lòng bàn tay, biến mất vào trong cái khiên, giống như một tảng đá rơi vào trong nước, nổi lên từng đạo gợn sóng, biến mất không thấy.

Bầu trời đêm khôi phục lại bình thường, chỉ còn mọi người có biểu cảm không bình thường.

- Chuyện này là thật sao?

Có người tát mình một cái nói.

Abe Seimei Âm Dương Sư nổi tiếng ở Nhật quốc, lại bị một đứa bé chưa tới 20 tuổi đánh bại.

Tuy chỉ là một đạo phân thân của Abe Seimei, nhưng đủ để kiêu ngạo cả đời, dù sao Abe Seimei cũng là Âm Dương Sư trong truyền thuyết, uy vọng không thua gì Thiên Hoàng ở Nhật quốc.

Trên bầu trời, sắc mặt Abe Seimei xanh mét, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Từ khi ông ta thành danh tới nay, chưa bao giờ bị người ta vả mặt như thế.

Nếu chỉ đánh một lần thì dễ nói, nhưng Mạc Phàm dùng ba loại phương thức khác nhau tát ông ta ba cái.

Trong mắt ông ta hiện lên vẻ tàn nhẫn, giống như chất lỏng của rắn độc.

Mạc Phàm vẫy tay với pháp kiếm âm dương trong không trung, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, nhìn về phía Abe Seimei.

- Ông còn gì để nói?

- Vì sao cậu có thể khống chế Hỗn Độn Chi Khí?

Abe Seimei nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.

Hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, ngoại trừ mỗi một chuyển linh khí đều cường đại hơn nhiều, sau khi trải qua cửu chuyển có thể hóa linh khí bản thân thành Hỗn Độn Chi Khí, đây là lý do hắn chọn Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công trong số những công pháp cao nhất.

Hiện giờ hắn mới tới nhị chuyển, nhưng thông qua bí pháp có thể ép linh khí cửu chuyển.

Kết quả linh khí cửu chuyển là linh khí toàn thân hắn sẽ phai mờ thành Hỗn Độn Chi Khí, tuy chỉ là một đạo, nhưng đủ đối phó Abe Seimei.

- Ông không có tư cách biết chuyện này, bỏ con rồng kia xuống.

Mạc Phàm ra lệnh.

Sắc mặt Abe Seimei khó coi, trong mắt chớp lóe sắc bén.

Một tay ông ta chộp lấy tỏa liên màu bạc đang giam Long Vương U Châu, tỏa liên màu bạc lập tức rút khỏi người Long Vương U Châu.

- Mạc Phàm, quả thật thực lực của cậu khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, tôi sẽ đợi cậu ở núi Phú Sĩ Nhật quốc.

Abe Seimei thu hồi tỏa liên màu bạc, lạnh lùng nói.

- Chúng ta đi!

Nói xong, Abe Seimei nói với đám mỹ nữ mặc hắc y.

Mạc Phàm đã tiêu hao nhiều khí lực với Long Vương U Châu như vậy, vậy mà còn có thực lực cỡ này, đúng là nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.

Nếu bản tôn của ông ta ở đây, ông ta sẽ không do dự chém giết Mạc Phàm, nhưng phân thân của ông ta không phải đối thủ của Mạc Phàm, vẫn nên rời đi tốt hơn.

- Các người có thể rời đi, thứ kia ở lại cho tôi.

Mạc Phàm chỉ tỏa liên màu bạc trong tay Abe Seimei nói.

- Mạc Phàm, dựa theo đánh cược, tôi thua tôi sẽ lập tức rời đi, còn trả con rồng này cho cậu, cậu muốn làm gì, cậu nghĩ lão phu không đủ sức đánh với cậu một trận à, theo tôi trên người cậu hẳn là không còn nhiều linh khí để đấu với lão phu?

Abe Seimei lạnh lùng nói.

Âm Dương Càn Khôn Tỏa này là một trong những thần khí trên người ông ta, tuy không so được với tam đại thần khí Nhật quốc, cũng là thần khí cao nhất, sao có thể cho Mạc Phàm?

- Ông không có tư cách cò kè mặc cả, không đưa vậy thì chết.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, đạo kiếm khí dừng trước mi tâm hắc y nhân đâm vào trong mi tâm hắc y nhân tên là Abe Seiten.

“Phốc!” Thân thể hắc y nhân ngửa về sau, huyết tuyến chảy từ sau đầu ông ta ra, ông ta ngã xuống đất.

- Seiten đại nhân.

Sắc mặt đám hắc y nhân thay đổi, vội vàng đỡ Abe Seiten, lấy một viên thuốc ra đút cho ông ta.

Abe Seiten còn chưa uống viên thuốc, ánh mắt đã mất đi ánh sáng.

Abe Seiten vừa chết, bóng dáng Abe Seimei lập tức giống như ánh nến lắc lư khi gặp gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

- Mạc Phàm, cậu!

Abe Seimei tức giận nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, không có một chút vui mừng và đau buồn.Abe Seimei này cướp Long Vương U Châu nửa đường, không cướp được đã muốn phủi tay rời đi?

Trái lại tính toán rất hay, ông ta nghĩ hắn là đứa bé ba tuổi rất dễ lừa gạt, cảm thấy Hoa Hạ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Không để lại đồ, vậy thì chết đi.

- Thế nào, ông có ý kiến gì?

Mạc Phàm khẽ nhướn mày hỏi.

- Nếu lão phu không đưa thì sao?

Abe Seimei lạnh lùng nói, tay rung lên, tỏa liên biến thành trường kiếm màu bạc.

Ông ta sống ngàn năm chưa từng bị ai uy hiếp như vậy.

- Không đưa cũng được, ông có thể đi chết đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn ném cái khiên về phía không trung, cái khiên lập tức bay về phía đỉnh đầu Abe Seimei, một đạo quang chiếu lên người Abe Seimei, thân thể Abe Seimei lập tức bị đóng đinh tại chỗ.

- Bảo bản tôn của ông đợi tôi, ông có thể đi trước ông ta một bước, trảm!

Trường kiếm của hắn vung về phía không trung, xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung.

Rõ ràng một kiếm này không chém lên người Abe Seimei, vậy mà thân thể Abe Seimei trực tiếp vỡ ra thành mảnh.

“Rầm!” Trường kiếm trong tay Abe Seimei biến thành tỏa liên lần nữa, rơi xuống dưới.

Phân thân của Abe Seimei nhoáng lên một cái như ánh nến, biến mất vô hình.