Chương: Săn Bắn
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mạc Phàm ngồi xuống là ba ngày ba đêm.
Lúc này linh khí long toàn phong trên không tiểu viện mới biến mất hoàn toàn, được Mạc Phàm hấp thu hết vào trong cơ thể.
Nhưng mà…
Trong phòng, vẻ mặt Lục La hơi bất ngờ.
- Mạc công tử, ngươi sắp rời khỏi nơi này sao?Mạc Phàm mới kết thúc bế quan, liền nói với cô là sắp rời đi, điều này khiến cô không ngờ tới.
- Đúng vậy.
Mạc Phàm gật đầu.
- Có phải Lục La chiếu cố không chu đáo, nên công tử mới…
- Lục La đừng nghĩ nhiều, ta tới Tu Chân giới là có chuyện quan trọng phải làm, cho nên không thể ở đây lâu, đúng rồi, những thứ trong nhẫn trữ vật này dùng để tu luyện, Lục La cô nương nhớ cất kỹ, đợi quỷ chú trên người cô nương được luyện hóa hoàn toàn, ngươi lại dùng.
Mạc Phàm lấy nhẫn trữ vật đoạt từ chỗ đám Mạnh Vô Kỳ ra, đưa cho Lục La.
Bên trong có không ít đồ, nhưng không có ích lợi gì đối với hắn, trái lại là tài phú không nhỏ đối với Lục La.
- Mạc công tử, Lục La tích góp được một ít, tuy không nhiều lắm nhưng đủ dùng, nếu Mạc công tử có việc muốn xử lý, chắc chắn cần không ít linh thạch, Mạc công tử nên cất đi thì hơn, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Lục La nhìn nhẫn, nhưng không giơ tay nhận lấy nói.
Mạc Phàm không chỉ giải trừ quỷ chú giúp cô, còn truyền công cho cô nữa, hiện giờ lại cho cô nhẫn trữ vật, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhét nhẫn trữ vật vào trong tay Lục La.
- Lục La cô nương cầm lấy đi, với tiến độ của ngươi, hẳn là một tháng có thể luyện hóa được quỷ chú trên người, đến lúc đó tên tiểu tử Chung gia kia sẽ phát hiện ra, nếu ngươi không đủ thực lực, chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra, nếu Lục La cô nương cảm thấy ngại, đợi tu vi của ngươi cao hơn, trả lại ta là được.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hắn vốn cho rằng Lục La cần một năm mới luyện hóa xong, không ngờ tiến độ của Lục La nhanh hơn hắn nghĩ không ít.
Nhưng nghĩ tới trước đây Lục La là thiên kiêu, hắn không thấy kỳ lạ nữa.
Linh Quỷ được luyện hóa, chắc chắn chủ nhân của Linh Quỷ sẽ tìm tới.
Nếu là trước đây, hắn hoàn toàn có thể dẫn Lục La tìm tới Chung gia, giải quyết chuyện này.
Nhưng hiện giờ hắn chưa có bản lĩnh đó.
Hắn vốn định dẫn theo Lục La, nhưng với thực lực của Lục La, chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm hơn hiện giờ.
- Đúng rồi, ta tặng ngươi vài kiện pháp bảo này, ngươi mang theo bên người có thể che giấu khí tức, đến lúc đó ngươi trốn thì trốn, đệ tử Chung gia kia khó mà phát hiện được.
Một tay Mạc Phàm vươn ra, vài kiện pháp bảo trên không tiểu viện bay vào tay hắn.
Lông mày hắn không nhăn lại, đưa mấy kiện pháp bảo cho Lục La.
Hắn nói vài câu với Lục La, rồi rời khỏi tiểu viện.
Hắn dự định một ngày sau tới Viêm Dương Thành, thời gian hiện giờ đã vượt qua dự tính của hắn.
Tuy chỉ là hai ngày, nhưng có khả năng danh sách hải tuyển của Thần Nông Tông đã bị người ta lấy đi, như vậy hắn phải tốn nhiều công phu và thời gian.
Lục La nhìn đồ trong tay, lại nhìn Mạc Phàm đang rời đi, vẻ mặt cô khẽ đổi, vội vàng hỏi:
- Mạc công tử, nếu ta muốn tìm ngươi, phải đi đâu tìm ngươi đây?
- Hẳn là Thần Nông Tông.
Mạc Phàm cười khẽ đi ra cửa.
Ở cửa, Đồng Chiến đợi đã lâu đã sắp xếp xong quân sĩ dẫn đường và tọa kỵ.
Nhưng thấy Mạc Phàm ra ngoài, ông ta hơi thở phào nhẹ nhõm.
- Mạc thiếu, cuối cùng ngươi cũng ra ngoài rồi.
- Làm sao thế, Đồng quân trưởng, danh sách kia có vấn đề à?
Mạc Phàm nhướn mày hỏi.
- Mạc công tử nhanh tới Viêm Dương Thành đi, ngươi đến đó sẽ biết.
Đồng Chiến vẫy tay, quân sĩ dẫn đường dắt một tọa kỵ tới.
Tọa kỵ của trú quân ở Tinh Hỏa Trấn là một loại linh thú tên Phong Hỏa Thú, có hình dạng giống ngựa, nhưng trên người bao trùm lân giáp màu đỏ, chạy trốn rất nhanh kèm theo hỏa diễm.
Mạc Phàm nhíu mày, cũng không nói quá nhiều.
Hắn ngồi lên tọa kỵ không hề xa lạ, nhanh chóng đến Viêm Dương Thành với quân sĩ kia.
… V
iêm Dương Thành ở phía nam Tinh Hỏa Trấn, một thành phố xem như khá rộng ở Liệt Hỏa Tinh.
Nếu là thành trì, tất nhiên sẽ không kế núi gần sông như Tinh Hỏa Trấn, dựa vào vùng đất bằng phẳng mà xây.
Bên ngoài Viêm Dương Thành còn được bảo hộ bởi ba tầng nhìn như tường thành Trường Thành, nhìn từ phía xa giống tòa thành to lớn, đứng sừng sững trên vùng quê trước một khu rừng.
Trong thành đám người và ngựa xe nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lúc này ở phía nam Viêm Dương Thành, bên trong khu vực săn bắn ở gần khu rừng tụ tập không ít người.
Khu vực săn bắn này có một vòng tròn vây quanh, yêu thú bên trong đều được người ta thêm phù chú, thường dùng để cho đệ tử trẻ tuổi rèn luyện.
Một khi gặp nguy hiểm tới tính mạng, thì có thể thôi phát phù chú trong cơ thể yêu thú, hạ tỉ lệ tử vong xuống thấp nhất.
Săn bắn ở Viêm Dương Thành được cử hành ở đây.
Lúc này có không ít đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục luyện võ ở bên trong, đang không ngừng giết yêu thú.
Không lâu sau, yêu thú trong khu vực săn bắn đã bị giết hơn nửa, có khoảng chừng mười mấy thanh niên vì sai lầm mà rút lui.
Trên khán đài bên ngoài khu vực săn bắn, một đám người mặc cổ trang quý giá, vừa uống linh trà vừa nhìn tình hình bên trong khu vực săn bắn.
- Mộ Dung huynh, tu vi của lệnh công tử không tệ, lúc này mới qua bao lâu, đã giết được 13 yêu thú, hơn nữa đều là yêu thú Kim Đan đỉnh phong, nhiều hơn người đứng thứ hai nhiều, chỉ sợ danh sách của Viêm Dương Thành chúng ta rơi vào tay Mộ Dung gia rồi.
Một nam tử mặt gầy nhỏ cười khen với nam tử trung niên cao lớn uy vũ bên cạnh.
Nam tử trung niên uy vũ kia mỉm cười, trong mắt hiện lên chút đắc ý.
- Vương lão đệ khiêm tốn rồi, lệnh công tử cũng không tệ, đã giết được 5 yêu thú, chắc chắn cũng là tài năng đáng được bồi dưỡng.
- Xú tiểu tử nhà ta chỉ tới cho đủ quân số, làm nền cho lệnh công tử mà thôi, đúng rồi, nếu lệnh công tử vào Thần Nông Tông, Vương gia chúng tôi sẽ đưa Trảm Thần Kiếm tới, mong lệnh công tử vui lòng nhận cho.
- Vương lão đệ, ngươi có ý gì thế?
Nam tử trung niên uy vũ kia nhướn mày, nghi ngờ hỏi.
Trảm Thần Kiếm của Vương gia là một thanh bán linh khí, không ít người dùng linh thạch đổi mà Vương gia không chịu.
Không lâu trước ông ta muốn một thanh binh khí cho con ông ta, ông ta cầm một đống thiên tài địa bảo đề xuất yêu cầu như vậy với Vương gia, đều bị Vương gia từ chối.
Lúc này mới qua bao lâu, vậy mà Vương gia tặng bán lệnh kiếm này?
- Ta nghe nói vào Thần Nông Tông, có thể có một đồng bạn đi kèm, hi vọng đến lúc đó Mộ Dung huynh suy xét đứa con yếu kém này của ta.
Vẻ mặt nam tử gầy kia đầy nịnh nọt nói.
- Chuyện này sao, nói hay, nói hay lắm, đợi con trai ta lấy được tên trong danh sách đã.
Nam tử uy vũ hiểu ra, mỉm cười nói.
- Săn bắn này còn cần tiến hành làm gì nữa.
Nam tử gầy mỉm cười, nhìn về phía nam tử uy nghiêm ngồi ở trung tâm.
- Thành chủ, Mộ Dung công tử dẫn đầu quá nhiều, ngươi xem săn bắn này không cần phải so tiếp nữa, có thể tuyên bố kết quả rồi.