Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 966# 1




 

 

 

Chương: Đại Trưởng Lão Minh Hải
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Nói mau, người nào phái ngươi tới, tới nơi này làm gì?

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, một lão giả gõ cây gậy trong tay xuống đất, tức giận quát lớn.

Đồng thời, không ít Hồng Liên Nhất Tộc lấy vũ khí ra, toàn bộ sắc bén đều chĩa về phía Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, huyết dịch ngưng tụ thành liên hoa màu vàng quay về trong cơ thể hắn.

Nước biển như liên hoa chậm rãi hạ xuống, những Hồng Liên nở rộ quay về yên bình.

- Ta không có gì phải giải thích, cũng không cần giải thích với các ngươi.

Hắn là hoàng giả của Hồng Liên Nhất Tộc, cần phải giải thích với bọn họ sao?

- Không giải thích, vậy ngại quá, hoàng tử đại nhân, bọn ta cần bắt ngươi lại, để đại trưởng lão tới định đoạt, nếu ngươi thật sự cấy ghép, bọn ta chỉ có thể thu hồi huyết hoàng tộc và Hồng Liên Nhãn của ngươi, đương nhiên, nếu ngươi thật sự là hoàng tử, toàn bộ chuyện này sẽ không xảy ra, cho nên tốt nhất là ngươi đừng phản kháng, nếu không sẽ tổn thương hòa khí, vậy thì không hay đâu.

Minh Hà cười lạnh lùng, nói.

Trên mắt Mạc Phàm có vết thương, vậy không còn gì tốt hơn.

Bắt Mạc Phàm, không chỉ Minh Phi và Minh Võ không sao.

Ông ta còn có thể đạt được chút huyết hoàng tộc trên người Mạc Phàm, nếu có thể khiến đóa Hoàng Liên trong phủ động ông ta nở hoa, không lâu sau nhất mạch ông ta sẽ có một hoàng tộc hàng lâm.

- Còn nữa, vì phòng ngừa hoàng tử ra tay, trong pháp thuật vừa rồi, ta đã thêm một pháp thuật khác, có thể che lại năng lực của hoàng tử, dù sao hoàng tử cũng là hoàng tử, cho dù là thật hay giả, đều có đủ năng lực sử dụng nước Huyết Hải, nếu ngươi muốn hủy Hồng Liên Đảo bọn ta sẽ không có biện pháp.

Minh Hà cười nham hiểm, lại nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, điểm lên giữa lông mày mình, một chữ “Phong” màu trắng xuất hiện chỗ mi tâm hắn.

- Là thứ này sao, có lẽ ngươi quên mất, ta là đệ tử môn phái nào.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe hào quang màu lam, chữ “Phong” kia lóe lên vài cái, liền biến mất không thấy.

Thực lực của Minh Hà không yếu, nhưng động tay động chân Thức Hải với một đệ tử Thần Nông Tông, không thể không nói cách làm của Minh Hà rất ngu ngốc.

Đệ tử Thần Nông Tông, không sợ kỹ xảo này nhất.

Sắc mặt Minh Hà thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.

- Hoàng tử, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói thì hơn, tránh tổn thương hòa khí.

- Hòa khí?

Mạc Phàm lắc đầu cười, giữa hắn và Minh Hà, không có hòa khí gì.

- Ta sẽ không ra tay với các ngươi, đi tìm đại trưởng lão Minh Hải tới đây, đợi đại trưởng lão tới đây, sẽ biết là thế nào, tốt nhất là các ngươi đừng ra tay, nếu không các ngươi sẽ biết Huyết Hải đối đãi thế nào đối với người ra tay với hoàng tộc.

Ý niệm Mạc Phàm vừa động, một đóa hư ảnh kim liên hiện lên, nước biển lại phóng lên trời.

Ngoại trừ nước biển ra, huyết thực và huyết thú trong nước biển cũng xuất hiện trên mặt nước, vây quanh Hồng Liên Đảo.

Trên Hồng Liên Đảo, sắc mặt không ít người thay đổi.

- Hoàng tử, ngươi đây là muốn quyết tâm ra tay với bọn ta sao?

Minh Hà nhíu mày hỏi.- Động một tí là ra tay, phải nói là các ngươi, trái lại ngươi đó, Minh Hà, hình như ngươi biết hơi nhiều về ta.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Có rất nhiều phương pháp có thể nghiệm chứng huyết hoàng tộc của hắn, Minh Hà này cố ý lấy phương pháp phát hiện vết thương ở mắt, mắt hắn là cho Tiểu Vũ, chuyện này không có mấy người biết.

Nếu Minh Hà không biết mắt hắn có vấn đề, sẽ không dùng phương pháp nghiệm chứng như vậy.

Trong mắt Minh Hà lóe lên dị sắc, lập tức biến mất không thấy.

- Hoàng tử, ta không biết ngươi nói gì, ta khuyên ngươi nên từ bỏ chống cự, nếu không, ta chỉ có thể ra tay với ngươi rồi.

Ông ta không sợ Mạc Phàm ra tay nhất, Hồng Liên Đảo này là nơi cư trú của mười đại trưởng lão, cho dù Mạc Phàm là hoàng tử, nếu đả thương lượng lớn tộc nhân, uy vọng ở trong Hồng Liên Nhất Tộc cũng sẽ giảm đi.

Nếu mười trưởng lão bọn họ cùng nhất trí, thậm chí có thể đuổi hoàng tử ra khỏi Hồng Liên Huyết Hải.

Nói xong, ông ta giơ tay lên quát:

- Người đâu, bắt hoàng tử trước, nếu xảy ra vấn đề, do Minh Hà ta chịu trách nhiệm.

Sắc mặt không ít Hồng Liên Nhất Tộc do dự một lát, vẫn rút binh khí ra.

Mạc Phàm không thể dùng máu khiến Hoàng Liên sống lại, mắt còn có thương tổn, khả năng là nội gián rất cao.

- Bắt tiểu tử này trước, đoạt lại huyết hoàng tộc.

Không biết người nào kêu to, trường thương trong tay như long ngang qua không trung, đi về phía Mạc Phàm.

Có người dẫn đầu, những người khác đang do dự, toàn bộ đều ra tay theo.

Những Hồng Liên Nhất Tộc này mới xông về phía Mạc Phàm, huyết thực và huyết thúc sau lưng Mạc Phàm lập tức xông về phía những người đó.

Trong lúc này, sát khí đầy trời, Hồng Liên Đảo yên bình lập tức bùng nổ.

Cách đó không xa, Minh Phi và Minh Võ hơi nhếch miệng, lộ ra vẻ đắc ý.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, lập tức rời đi.

Nữ nhân kia đã bị đội chấp pháp mang đi, lúc này khống chế nữ nhân kia mới là quan trọng.

Dù sao trên người Mạc Phàm có huyết hoàng tộc, nếu rót vào trong cơ thể bọn họ, bọn họ cũng có lực lượng của hoàng tộc.

Giữa nước biển và huyết vật, Mạc Phàm nhìn hai người rời đi, lông mày hơi nhíu lại.

- Minh Hà, bảo bọn họ dừng tay, ta có thể cho ngươi cơ hội giải thích.

Sở dĩ những người này ra tay với hắn, đều là do Minh Hà tạo ra.

Khống chế được Minh Hà, cũng có thể khống chế được những người này.

- Hoàng tử, ta không biết ngươi đang nói gì, Minh Hà ta làm việc đều dựa vào bản tâm, không có gì cần giải thích, cho dù đại trưởng lão tới đây, cũng như vậy.

Minh Hà cười lạnh lùng, nói.

Nếu đều đã ra tay, sao ông ta có thể ngăn cản?

- Được rồi, ngươi đã không muốn giải thích, vậy không còn gì để nói nữa.

Mạc Phàm nheo mắt, lạnh lùng nói.

- Hoàng tử, đợi ngươi gặp được đại trưởng lão, vẫn nên nghĩ xem giải thích với đại trưởng lão thế nào thì hơn.

Minh Hà cười nham hiểm, trên gậy bạch ngọc trong tay chớp lóe kim quang.

Trong rất nhiều huyết thực, bỗng nhiên một huyết thực lớn gấp ba, nuốt lấy một đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc.

Huyết thực này nuốt đệ tử kia vào, huyết quang trên người đại phóng, từng đạo đường vân xuất hiện trên thân nó.

Ở đây, sắc mặt không ít người thay đổi.

Ánh mắt cả đám nhìn Mạc Phàm đều thay đổi.

Thông thường, huyết thực và huyết thú không dám ra tay với đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc, cũng không giết được đệ tử của Hồng Liên Nhất Tộc.

Cho dù bị giết, bọn họ cũng có thể sống lại trong Huyết Hải.

Nhưng những huyết thực và huyết thú này được Hồng Liên Nhất Tộc cao cấp khống chế, vậy thì khác, bọn họ chỉ có thể bị đánh chết.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hải.

Hắn không ra lệnh giết chết, chỉ ngăn cản, nhưng lại có người bị huyết thực giết.

- Hoàng tử, ngươi ra tay đúng là tàn nhẫn, bọn họ là tộc nhân của chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn diệt khẩu người trên Hồng Liên Đảo?

Minh Hà cười tàn nhẫn, hỏi.

- Bây giờ ta chỉ muốn diệt miệng ngươi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.

Hắn không biết Minh Hà có chủ ý gì, nhưng dám ra tay giết ngươi, vậy không thể lưu lại.

Ý niệm của hắn vừa động, tất cả huyết thực và huyết thú muốn xông về phía Minh Hà.

Minh Hà cười khẽ, ông ta không cần phải làm gì, sẽ có không ít người che chở trước người.

- Bảo vệ nhị trưởng lão, giết nội gián.

Có người kêu lên.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong mắt chớp lóe huyết quang.

Không giải quyết nhị trưởng lão, đúng là rất phiền phức.

Nhưng không đợi hắn ra tay, một giọng nói uy nghiêm truyền tới.

- Dừng tay cả cho ta!