Chương: Đốt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mạc Phàm nhìn thoáng qua người thanh niên, hai mắt như mặt trên hồ nước, không có một chút gợn sóng.
- Tự bạo sao, anh có thể thử vài lần, nhìn xem có tự bạo thành công hay không.
Mạc Phàm không ngăn cản, trái lại còn đề nghị.
Vẻ mặt người thanh niên sửng sốt, trong chớp mắt khuôn mặt hung dữ vô cùng khó coi.
Lực lượng trong cơ thể anh ta mới lên tới đỉnh phong, chuẩn bị sắp nổ tung thì những huyết đao sau lưng anh ta như thoát khí, cũng sáng lên theo, lực lượng trong cơ thể anh ta đều thoát ra ngoài.
Anh ta thử liên tục vài lần, đều là như vậy.
- Cậu đã làm gì tôi?
Người thanh niên nghiến răng tức giận nói, hỏa diễm huyết sắc dấy lên ầm ầm trên người.
Tuy anh ta chỉ là một phân thân, nhưng cũng coi như là đầu nguồn của Huyết Thần Công.
Tồn tại dưới một người trên vạn người.
Đợi một thời gian nữa, tất cả sinh linh trên Địa Cầu đều trở thành nô lệ của anh ta.
Anh ta mới xuất hiện không lâu, không chỉ không thể giẫm Mạc Phàm dưới chân, trái lại giống như món đồ chơi bị Mạc Phàm đùa giỡn.
Nếu Mạc Phàm nguyện ý, có khả năng những vết thương trên người Mạc Phàm do Huyết Thần Đao tạo ra đã không có.
- Không có gì, chỉ dùng đồ dính chút máu của tôi, che lại một số huyệt vị của anh, mở một số huyệt vị của anh.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Phần lớn huyết tu tu luyện sẽ cực đoan, cho dù không cực đoan tu luyện lâu sẽ thành kẻ điên.
Nếu người thanh niên này không bị hắn khống chế, phần lớn sẽ lựa chọn tự bạo.
Bởi vì tự bạo, có khả năng anh ta sẽ được đầu nguồn cứu sống lại.
Nếu như vì anh ta mà tổn thất hàng loạt huyết nô, cho dù sống lại cũng sống không bằng chết.
Nếu hắn không trúng Huyết Thần Đao, trái lại hắn không cần phải băn khoăn gì, người thanh niên này tự bạo, ngăn cản là được.
Nhưng với thực lực của hắn hiện giờ, có chút không đủ.
Nếu dụ người thanh niên này tới, không thể xuất hiện thêm bất cứ sai lầm gì.
Nếu không hắn tiếc tu luyện Huyết Hải Ma Kinh, vậy thì tu luyện uổng phí rồi.
Huyết đao dính máu của hắn đâm vào huyệt vị cố định, trừ phi hắn không phải y tiên bất tử, nếu không người thanh niên này muốn tự bạo cũng khó có khả năng.
- Mạc Phàm, cậu dám làm như vậy, bản tôn của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Người thanh niên như ác quỷ nguyền rủa, tức giận quát.- Không cần anh ta bỏ qua cho tôi, tôi sẽ diệt cả anh ta luôn.
Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.
Hắn chẳng muốn nhiều lời với người thanh niên này, hắn thu hồi Bạch Ngọc Kiếm.
Một tay trực tiếp xuyên vào trong cơ thể người thanh niên, khi rút ra, một tảng đá đầy máu tươi được hắn kéo ra.
Tảng đá này to bằng lòng bàn tay, toàn thân đỏ như máu, có hình dạng như một người, chỉ không có ngũ quan.
Thứ này là thứ rất quan trọng của huyết tu, bình thường có tên là Huyết Đan, cũng có tên là Huyết Hạch.
Nếu là Huyết Hạch của đầu nguồn, Huyết Đan này sẽ giống bản tôn anh ta như đúc, không giống hình người không có tai mắt mũi miệng như vậy.
Mạc Phàm cũng không chần chừ, hắn nheo mắt lại ném Huyết Đan về phía không trung.
Hai tay hắn vũ động, một đám pháp ấn huyết sắc không ngừng ngưng kết trong tay hắn.
Cùng lúc đó, chú ngữ đau khổ truyền từ miệng hắn ra, mỗi một âm phù bay ra, thì có một ấn ký màu vàng xuất hiện.
Một phù một ấn, một cái tà dị một cái thánh khiết, trang nghiêm, đan vào với nhau, vờn xung quanh Huyết Đan, càng tụ càng nhiều, huyết quang nhàn nhạt xuất hiện trên Huyết Đan.
Một phút sau, cả bầu trời đều che kín phù ấn.
Cũng đúng lúc này.
- Chú Thần Huyết Đồ, hiện!
Mạc Phàm quát lớn một tiếng.
Tất cả phù ấn chen chúc tiến vào trong Huyết Đan.
Theo ấn phù tiến vào Huyết Đan, Huyết Đan giống như núi lửa bùng nổ, chấn động một lát.
“Bùm” một tiếng, một đạo cột sáng màu vàng cỡ lu nước, mang theo hồng quang phóng lên trời.
Cột sáng đến giữa không trung thì tản ra như hoa lê, biến thành từng sợi tơ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tốc độ rất nhanh.
Những sợi tơ này nửa hồng nửa vàng, mới đầu thô như cánh tay người, số lượng chỉ có mấy cái, kế tiếp càng ngày càng mảnh, giống như là sợi tóc, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, gần như không thể đếm xuể, giống như một cây đại thụ cao vút trời.
Một mặt những sợi tơ này nối với tầng phía dưới, một mặt khác thì hoành thất thụ bát vươn về phía bầu trời xa xa.
Trong đó hai sợi thô nhất nối lên đầu Tống Uyển Nhi và Trương Siêu, dính bọn họ vào với nhau.
Nhìn thấy đồ án như vậy, cho dù là người thanh niên hay Tống Uyển Nhi và Trương Siêu, sắc mặt đều khó coi tới cực hạn.
Bọn họ có thể cảm ứng được đồ án này, cũng có thể dùng đồ án này giết bất kỳ một ai, nhưng chưa từng dùng pháp thuật khiến đồ án này hiện ra.
Vậy mà Mạc Phàm hiện những đồ án này ra, nhưng có chút khác.
Lẽ ra đồ án này đều có màu đỏ, nhưng đồ án Mạc Phàm làm hiện ra thì nửa vàng nửa hồng.
Bọn họ không biết màu vàng là gì, nhưng có cảm giác rất chán ghét.
- Mạc Phàm, cậu không biết bản tôn của tôi là ai, tôikhuyên cậu lập tức dừng lại.
Người thanh niên nhíu chặt mày, trầm giọng nói.
- Bản tôn của anh là ai, tôi xem anh ta có thể khiến tôi dừng lại hay không.
Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra chút tò mò.
Trên Địa Cầu này không có mấy người có thể lọt vào mắt hắn.
Không biết người này có thể khiến hắn dừng lại hay không, nhưng khả năng này còn nhỏ hơn cả hạt cát vàng trong sa mạc.
- Tôi sẽ không nói cho cậu biết bản tôn của tôi là ai, nếu cậu có thể sống sót dưới tay thế lực ngoại quốc, tông môn ẩn thế và hội ngũ lão, cậu sẽ biết việc cậu làm ngu ngốc đến mức nào.
Người thanh niên nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, lạnh lùng nói.
- Huyết tu các anh không cùng đến à, hay là huyết tu các anh muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của?
Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi.
Một khi hắn đấu với những thế lực nước ngoài, hội ngũ lão, tông môn ẩn thế, cho dù kết quả thế nào đều là cơ hội tốt nhất của huyết tu.
Bọn họ có thể nhân cơ hội nuốt thế lực ngoại quốc, tông môn ẩn thế, hội ngũ lão thậm chí là hắn, như vậy có khả năng cả Địa Cầu thành thiên hạ của huyết tu.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ra tay với huyết tu trước, so với những thế lực khác, huyết tu càng nguy hiểm hơn.
- Cậu!
Sắc mặt người thanh niên xanh tím bất định, giống như bị người ta vạch trần bộ mặt thật.
- Bản tôn của anh tới hay không đều không quan trọng, anh ta tới tôi sẽ diệt anh ta, anh ta không tới, tôi diệt thế lực khác xong sẽ diệt anh ta, trước đó anh và tấm lưới này cũng biến mất luôn đi.
Bỗng nhiên huyết quang trong mắt Mạc Phàm thu lại, kim quang lóe lên bên trong.
- Đốt!
Một chữ vang lên, “bùm” một tiếng, hỏa diễm màu vàng dấy lên trên Huyết Đan, chậm rãi lan tràn lên phía trên.
Hỏa diễm giống vậy cũng xuất hiện trên người trong tai mắt mũi miệng người thanh niên, trong chớp mắt đã lan tới toàn thân.
“A!” Âm thanh như vạn lệ quỷ đang khóc lập tức truyền từ miệng người thanh niên ra.
Không chỉ người thanh niên, hỏa diễm màu vàng cũng đến mỗi nhánh, hỏa diễm đang dấy lên trên người Tống Uyển Nhi và Trương Siêu, sau đó lan xuống dưới.
Trong lúc này, sau hỏa dấy Giang Nam, đến lượt hỏa diễm màu vàng dấy lên trong phạm vi toàn cầu.
Sắc mặt không ít người kỳ lạ, ngay sau đó trên người bốc cháy, rất nhanh liền biến mất trong hỏa diễm màu vàng. Cũng đúng lúc này, trong cung điện huyết sắc ở một nơi Hoa Hạ, bỗng nhiên có đôi mắt mở ra.