Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 879# 2




 

 

 

Chương: Ba Người Tề Tụ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Theo Vô Phong khẽ vạch, một đường rãnh xuất hiện, phù văn lan tràn sang hai bên khe hở.

Không gian chấn động vài cái, chỉ trong phút chốc, không gian chi môn xuất hiện trước người Vô Phong.

- Tiểu tử Vô Phong, tìm ta có chuyện gì?

Giọng nói bất mãn của Vô Địch truyền từ trong không gian chi môn ra.

- Đánh nhau.

Vô Phong thản nhiên nói, lời nói vô cùng sâu sắc.

- Ai thế?

- Long Tại Uyên.

Chữ “Uyên” vừa ra, không gian chi môn run lên, giống như có thứ gì khổng lồ chui từ trong ra.

Ngay sau đó, trong mắt Vô Địch lóe lên tinh quang đi từ trong ra.

- Muốn đánh nhau đúng không, ai cũng đừng nhúng tay, để ta tới cho.

Vô Địch vô cùng hưng phấn nói.

Ba đại cao thủ của Thần Nông Tông, chưởng môn sư huynh không biết đi đâu, Vô Phong quanh năm ra vào bí cảnh, chỉ có mình ông một người hiếu chiến trông cửa Thần Nông Tông, không thể đi đâu, ông đã sớm không chịu nổi rồi.

Có người đánh nhau, ông cầu còn không được.

Nhất là Ngạo Nhật Sơn Tông, tự cho mình là môn phái tu thần, ít để môn phái khác vào mắt, phàm là gặp phải chuyện gì, ra tay vô cùng hung tàn, rất ít khi để người ta sống sót, ông đã sớm nhìn Ngạo Nhật Sơn Tông không vừa mắt.

Cho dù Vô Phong có lý do gì ra tay, ông đều không sao cả, dù sao xảy ra chuyện có Vô Phong gánh.

- Vô Địch, Vô Phong còn có thể khiến ta e dè, ngươi thiếu một chút, cho nên ngươi nên câm miệng thì hơn.

Long Tại Uyên nhíu mày, lạnh lùng nói.

Ông ta thật sự không ngờ, ông ta chỉ nói một câu, Vô Phong lập tức gọi Vô Địch tới.

- Không phải đối thủ của ngươi, ta không có hứng thú ngược đồ ăn, không giống lão già ngươi, ngay cả hai đệ tử Nguyên Anh cũng không buông tha, sao thế, nhìn thấy thiên tài của Thần Nông Tông bọn ta, sợ sao?

Vô Địch cười khinh thường, giống như từ trước tới nay đều là ông dùng gậy ra tay với đối phương.

- Sợ cao thủ của Thần Nông Tông các ngươi sao, nếu Thần Nông Tông các ngươi muốn khai chiến, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta sẽ phụng bồi tới cùng.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, nói.

- Ngại quá, Thần Nông Tông bọn ta có cao thủ, hơn nữa Thần Nông Tông cách Đạo Môn gần hơn không ít, bọn ta hoàn toàn có thể giết các ngươi, rồi giết người chạy tới, cuối cùng giết tiến vào Thần Nông Tông.

Vô Địch cười nói.

Long Tại Uyên nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy giận dữ.

- Vậy các ngươi thử xem, ta muốn xem hai ngươi có thể đại diện cho Thần Nông Tông hay không.

Vô Phong cộng thêm Vô Địch quả thật giết được ông ta, thần niệm của Vô Phong vô song, võ đạo của Vô Địch rất mạnh, hai người phối hợp với nhau, ít ai là đối thủ.

- Đừng sốt ruột, ngươi cảm thấy hai bọn ta không đại diện được cho Thần Nông Tông, vậy ta tìm người đại diện cho Thần Nông Tông tới là được.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

Ông mới mở miệng, không chỉ Long Tại Uyên sửng sốt, sắc mặt Mạc Phàm cũng thay đổi.

Người có thể đại diện cho cả Thần Nông Tông, chỉ có sư phụ hắn rồi.

Vô Phong kết ra một phù văn, phù văn còn chưa đánh vào trong không gian chi môn.

- Vô Phong sư đệ, không cần phiền phức như vậy, ta tới rồi.

Giọng nói này vừa vang lên, một lão giả tóc bạc hiền lành mặc huyền y đi từ trong ra.

Không phải người khác, đúng là Vô Cực đạo nhân sư phụ Mạc Phàm.

- Bất Tử bái kiến sư phụ.

Mạc Phàm giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kích động, quỳ một gối xuống.

Kiếp trước chỉ cần hắn kêu lên một tiếng, có thể đưa tới mấy chục hoặc trên trăm cao thủ Đại Thừa, giết một đại tông môn đều không có vấn đề, vô cùng có danh vọng.

Nhưng cả Tu Chân giới có một người có thể khiến hắn cúi đầu, người này chính là sư phụ Vô Cực đạo nhân của hắn.

Sau khi hắn tiến vào Thần Nông Tông, nếu không có sư phụ hắn dẫn dắt, hắn không có kiếp trước cũng không có kiếp này.

Gần như có thể nói, sư phụ coi hắn như con trai ruột.

Vì giải hạn chế tu vi trên người hắn, sư phụ bị thương mấy lần trở về.

Phải biết rằng thực lực của sư phụ hắn không kém Vô Phong sư thúc, vậy mà có thể bị trọng thương, đủ để thấy nơi sư phụ hắn tới nguy hiểm cỡ nào.

Gặp lại sư phụ, trong chớp mắt hắn có cảm giác như trải qua mấy đời.

Không chỉ có hắn, Vọng Cơ cũng quỳ một gối xuống.

- Bái kiến chưởng môn sư bá.

Vô Cực liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, trong đôi mắt tang thương như nhìn thấu toàn bộ, cười hiền lành, hai tay khẽ giơ lên.

- Trở lại là được, đều đứng cả đi.

Mạc Phàm hơi sửng sốt, há miệng ra, nhưng nuốt lời muốn nói xuống.

Rõ ràng là sư phụ hắn biết chuyện hắn trọng sinh, nhưng hiện giờ hỏi thì không được tốt lắm.

- Đợi con từ Đại Bỉ trở về, ta biết gì sẽ nói cho con, giải quyết chuyện trước mắt đã.

Vô Cực giống như đoán được Mạc Phàm muốn nói gì, cười khẽ nói.- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm gật đầu.

Vô Cực khẽ gật đầu, dời mắt nhìn Long Tại Uyên.

- Long tông chủ, ngươi muốn hỏi ta muốn khai chiến với các ngươi hay không đúng không?

- Đúng vậy, sư huynh, vừa rồi lão già này nói như vậy, ta có thể làm chứng.

Không đợi Long Tại Uyên mở miệng, Vô Địch chỉ sợ thiên hạ không loạn mở miệng.

Vô Cực không thèm để ý, gật đầu.

- Nếu là như vậy, ta lấy thân phận chưởng môn của Thần Nông Tông nói cho ngươi, nếu ngươi giết bất luận một đệ tử nào của Thần Nông Tông ngoài Đại Bỉ, mặc kệ có phải Mạc Phàm và Vọng Cơ hay không, ta đều khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi, còn tuyên bố Thần Nông Lệnh, Long tông chủ muốn thử có thể thử một lần xem ta nói được làm được hay không.

- Vô Cực, môn phái y tiên của ngươi, cũng muốn khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông ta, chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.

Long Tại Uyên nghiến răng nói.

Không phải là ông ta chưa từng tiếp xúc với Vô Cực, Vô Cực thông minh, nhưng tuyệt đối không cường thế như hôm nay, hôm nay là ăn phải thuốc súng, vậy mà đứng chung với Vô Phong và Vô Địch.

Vô Cực là chưởng môn của Thần Nông Tông, ông tỏ thái độ như vậy, thật sự không có đường sống dịu đi.

- Đốt thì đốt, nhưng đệ tử của Thần Nông Tông ta, không thể vô duyên vô cớ bị giết chết.

Vô Cực cười khẽ nói.

- Vậy đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta có thể tùy tiện bị đệ tử Thần Nông Tông các ngươi giết à, phải không, đệ tử này của ngươi giết không ít đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta, một người trong đó còn chết trước mặt Ngạo Thiên, chuyện này ngươi giải thích thế nào, nếu vì đệ tử Thần Nông Tông ngươi giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta, Thần Nông Tông muốn khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông, vậy thì chiến đi, Ngạo Nhật Sơn Tông ta chưa bao giờ sợ phiền phức.

Long Tại Uyên lạnh lùng nói.

- Long Tại Uyên, ngươi đúng là chưởng môn được lựa chọn, đánh nhau ta không phục ngươi, nhưng bản lĩnh đổi trắng thay đen tuyệt đối là số một.

Vô Địch cười khinh thường.

Vừa rồi Long Tại Uyên không nói chuyện Mạc Phàm đánh chết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, hiện giờ lại đổi như vậy, hắt toàn bộ nước đục lên người Thần Nông Tông bọn họ, giống như Ngạo Nhật Sơn Tông bị bức như vậy.

- Vô Địch, ngươi muốn nói gì thì tùy.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng nói.

- Nếu như ta nói, cơ hội tốt như vậy, làm thịt ngươi trước, chuyện sau đó không cần loại người tiểu nhân âm hiểm như ngươi nói, đi theo những người khác của Ngạo Nhật Sơn Tông nói đi.

Vô Địch cười ha ha, đi về một phía của Long Tại Uyên.